Mẹ cô thở một hơi nặng trĩu, điều bà ấy không ngờ đến là có ngày Đông Chiếu Hoa lại hướng mũi súng vào con gái ruột của ông ta.
Khoảng hai mươi lăm năm về trước, mẹ cô và Đông Chiếu Hoa là người tình của
nhau. Ông ta yêu bà ấy sâu đậm, thậm chí lão nguyện chết vì tình yêu đó. Nhưng sau hai năm yêu đương, vào một ngày định mệnh, mẹ cô đã phát hiện ra sự thật, ông ta là người của Hắc Phượng bang, kẻ hoạt động trong
thế giới ngầm.
Mong muốn của Đông phu nhân là một cuộc sống yên
bình, một tình yêu bình dị chứ không phải bên cạnh một người đầy rẫy
những nguy hiểm, ngày ngày cầm súng đến chai cả tay. Nhiều ngày liền dằn vặt bản thân, đến sau cùng, bà ấy quyết định nói lời chia tay với Đông Chiếu Hoa.
Tuy nhiên lão nhất quyết không chấp nhận, để tránh
mặt người tình, mẹ cô đã cắt đứt mọi liên hệ với ông ta, chuyển nhà đi
nơi khác sống. Do Đông phu nhân mồ côi từ nhỏ, chỉ có một người chị gái
sống ở nước ngoài nên ông ta không thể tìm đến nhà ba mẹ bà ấy để hỏi
thông tin. Cũng từ đó cả hai bị mất liên lạc.
Thật ra bà ấy cũng
không ra khỏi thành phố vì chẳng có nhiều tiền bạc. Tuy nhiên Đông phu
nhân đã chuyển nhà khá xa nơi ở cũ và đổi tên từ Diệp Hà Loan thành
Triệu Nhã Yến, cốt ý muốn những người sống xung quanh sẽ biết bà ấy với
tên mới, để lỡ Đông Chiếu Hoa có cho người tìm đến thăm dò, tìm kiếm
cũng khó bề phát hiện ra.
Khoảng một năm sau, Đông phu nhân đã
gặp gỡ ba nuôi của cô và cả hai quyết định tìm hiểu nhau. Khi đó cô chỉ
vừa được vài tháng tuổi, dù biết Đông phu nhân đã có con nhưng ba nuôi
vẫn đồng ý đến với bà ấy. Bởi lẽ ông ấy cũng từng có một đời vợ và có
một đứa con gái riêng sáu tuổi, chính là Hạ Nhược Phù.
Hai tâm
hồn từng tổn thương trong tình cảm đã chấp nhận ở cạnh nhau. Cô được
sống trong một gia đình trọn vẹn trước khi biến cố ập đến. Dược Khuê cứ
nghĩ ba nuôi là ba ruột của cô, nhưng nào ngờ sự thật lại vô cùng phũ
phàng.
Sau bảy năm chung sống, cuối cùng Đông phu nhân cũng không thoát khỏi tay của Đông Chiếu Hoa. Ông ta đã tìm được bà ấy. Trong lần hẹn gặp, lão đã buông lời đe dọa nếu Đông phu nhân không về bên ông ta
thì lão sẽ phá nát gia đình hiện tại của bà ấy, thậm chí là lấy mạng ba
nuôi của cô.
Đông phu nhân nào ngờ bảy năm qua, ông ta vẫn nặng
tình đến vậy. Lão cho người tìm kiếm bà ấy suốt ngần ấy năm và chưa từng có ý định bỏ cuộc.
Chuyện gì đến cũng phải đến, Đông phu nhân
biết rõ con người của ông ta nên chỉ còn cách ngậm ngùi bỏ chồng con ra
đi để bảo vệ họ. Bà ấy biết ba nuôi rất yêu thương cô, ông ấy xem Dược
Khuê như con ruột của mình. Chính vì vậy Đông phu nhân đã không nói ra
sự thật, cứ để cô ở lại với ba nuôi. Hơn nữa, bà ấy cũng không muốn cô
nhận lại người cha tàn độc lại mang một thế lực đen tối như Đông Chiếu
Hoa. Bà ấy sợ cả cuộc đời cô sẽ bị phá hỏng. Suốt mười lăm năm qua, ba
cha con cô cứ oán trách mẹ nhưng nào biết bà đã âm thầm hy sinh để họ
được sống bình yên.
Ông ta đưa mắt nhìn cô, Dược Khuê ôm chặt lấy cánh tay anh, Phong Lĩnh biết cô đang rất rối bời và hoảng sợ. Bỗng vết thương của lão đau dữ dội, Đông Chiếu Hoa chau mày, nhăn nhó. Anh nhân cơ hội vung chân đá mạnh vào khẩu súng trên tay ông ta, cú đá chuẩn xác tuyệt đẹp khiến khẩu súng văng ra xa.
Thuộc hạ của anh cũng lập
tức hiểu lệnh vì họ đã được đào tạo và căn dặn rất kỹ. Mọi người phối
hợp liên tục nổ súng bắn lên trần nhà để khiến chúng phân tâm.
Đông phu nhân hoảng sợ vội bịt tai lại, Phong Lĩnh nắm lấy tay cô kéo đi:
- Mau rời khỏi đây.
Cô bước nhanh theo anh, chỉ kịp nhìn mẹ một thoáng thì thuộc hạ của anh đã vây xung quanh cả hai để bảo vệ cho anh và cô. Đôi bên hướng súng vào
nhau, bây giờ bọn người của Đông Chiếu Hoa cũng không dám nổ súng vì
chắc chắn sẽ bị phản công, đôi bên đều bị thương.
Đông phu nhân
vội chạy đến cạnh lão ta khi thấy cánh tay lão chảy nhiều máu, dính vào
bàn tay đang giữ chặt vết thương. Ban nãy bà ấy không thể phát hiện vì
ông ta mặc áo vest tối màu.
Trước giây phút rút lui của bang Huyết Nguyệt, Đông Chiếu Hoa bỗng cất lời:
- Cứ để bọn chúng đi.
Bây giờ tiếp tục đấu đá nhau thì đôi bên sẽ cùng chịu thiệt thòi, tổn thất
nặng nề. Huống hồ lão ta đang bị thương. Vả lại, Đông Chiếu Hoa muốn làm rõ với Đông phu nhân về chuyện bà ấy vừa nói ra.
Thuộc hạ của
anh hộ tống cả hai lên xe ra về, họ cũng lên những chiếc xe khác và đi
xe hai người để bảo vệ tuyệt đối nhất có thể. Dù đã được giải cứu và
đang trên đường trở về nha nhưng cô vẫn còn rất run và lo sợ. Đầu óc
Dược Khuê rối bời, anh nắm chặt lấy tay cô, hành động dịu dàng như một
lời trấn an "Có anh ở đây".