Tình mẫu tử thiêng liêng là một điều kỳ diệu rất khó lý giải. Đôi khi
chỉ cần vừa nhìn thấy nhau đã cảm nhận được sợi dây liên kết dù suốt
thời gian dài không gặp. Tay cô run run, đôi môi khẽ mở mà cất lời:
- Con là...Hạ Dược Khuê...
Bà ấy như chết lặng khi nghe chính miệng cô nói ra tên của mình.
- Hạ Dược Khuê...con...con là Dược Khuê...
Trước câu nói ngập ngừng chứa đừng nhiều hoài nghi đang cần lời khẳng định
chắc nịch, cô gật đầu, hai hàng nước mắt không thể kiểm soát mà tuôn
rơi:
- Con là Dược Khuê...là con gái của mẹ!
Đông phu nhân như chết lặng, cố nhìn thật kỹ gương mặt của cô, chỉ thấy rõ nét một
điều, cô rất giống bà ấy lúc trẻ. Thời gian đã qua hơn chục năm, bà ấy
cũng như cô, chỉ nhớ được hình ảnh đứa con gái bé bỏng vừa chập chững
vào lớp một. Chính vì vậy bà ấy chẳng thể nhận ra cô. Còn Dược Khuê đã
xa mẹ từ khi còn nhỏ nên chẳng thể nhớ giọng nói của người đứt ruột đẻ
ra mình.
Bàn tay Đông phu nhân khẽ run, bà ấy nhẹ nhàng chạm vào má cô, cẩn trọng từng chút một:
- Con thật sự là...Dược Khuê sao?
Mọi chuyện xảy đến như một giấc mơ, Đông phu nhân cũng vẫn chưa dám tin chuyện đang xảy ra là thật.
Sau bao năm dài đằng đẵng, cuối cùng cô cũng được gặp lại mẹ, bà ấy thật
sự đang ngồi ngay trước mắt cô, bằng xương bằng thịt.
Dược Khuê gật đầu khẳng định rồi ôm chằm lấy bà ấy.
- Con rất nhớ mẹ, chị hai cũng rất nhớ mẹ.
Đông phu nhân đưa tay vỗ nhẹ lưng vô xoa dịu, bà ấy cũng rơi lệ vì mừng và xúc động.
- Ba cha con bây giờ sống vẫn ổn chứ?
Cô khóc nấc lên, buồn bã đáp:
- Ba...ba đã mất cách đây bốn năm rồi mẹ à.
Lời nói của cô khiến tai bà ấy ù đi, nào ngờ người chồng năm xưa của mình
đã từ giã trần thế. Ấy vậy mà bao năm qua bà ấy chẳng hề hay biết.
Chợt Dược Khuê nhớ lại cách xưng hô lúc nãy của bọn người kia và mẹ, hơn nữa vừa rồi bà ấy còn tự nhận bản thân là phu nhân của chủ nhân nơi này.
Chẳng lẽ nào...
Từ lâu cô đã nhủ với lòng, nếu gặp lại mẹ, cô
chắc chắn sẽ hỏi bà ấy về lý do đã bỏ ba cha con cô ở lại mà bỏ đi
không một lời từ biệt, cũng chẳng có một nguyên do cụ thể nào cả. Chuyện xảy ra một cách đột ngột và đầy bất ngờ, trở thành nỗi đau sâu sắc
trong lòng của người bị bỏ ở lại.
- Mà lúc nãy bọn chúng họ gọi mẹ là phu nhân. Rốt cuộc mẹ có mối quan hệ gì với Đông Chiếu Hoa?
Sau ngần ấy năm gặp lại, cô không thể tin được mẹ đã thay đổi ngoài sức
tưởng tượng của cô nhiều đến vậy. Nghĩ đến những chuyện đã và đang xảy
ra, Đông phu nhân chỉ biết khóc nghẹn.
- Mẹ...mẹ xin lỗi...
Dù không thẳng thừng trả lời câu hỏi, nhưng qua cách bà ấy nói xin lỗi, cô cũng đã tự có đáp án.
- Mẹ...đang sống cùng ông ta sao?
Bây giờ định thần lại, Đông phu nhân bắt đầu lo lắng mà gặng hỏi ngược lại cô.
- Mẹ có nỗi khổ riêng, mẹ không thể làm khác được. Nhưng sao con lại ở đây? Ông ta đang giam giữ con sao? Chuyện gì đã xảy ra?
Mười lăm năm trôi qua, chờ đợi mỏi mòn, nào ngờ hai mẹ con lại gặp nhau
trong tình cảnh như vậy. Cô nén nước mắt kể lại sự việc cho mẹ được
biết. Tuy nhiên trong lòng Dược Khuê vẫn chưa thể chấp nhận việc mẹ cô
đến với Đông Chiếu Hoa, cô thật sự rất sốc khi tiếp nhận sự thật.
Tại sao mẹ cô lại bỏ gia đình, chồng con để đến bên người đàn ông nguy
hiểm, tàn nhẫn như lão? Chỉ vì tiền thôi sao? Cô không tin mẹ cô là
người như vậy, chuyện này nhất định có uẩn khuất nào đó.
- ----------------------------------
Đứng trước cánh cửa tự động hiện đại, anh cùng những nhân viên thân tính
bước vào trong. Căn phòng khép kín với xung quanh là tường trắng đơn
điệu, trông vừa trang nghiêm lại pha nét bí mật.
Trong phòng là
những khung kính cường lực chứa đựng những viên đá quý được đặt kỹ lưỡng bên trong. Xung quanh các hộp kính được đặt trên bệ cao là những tia
laser chống trộm. Chỉ cần có vật thể chạm vào thì còi báo động sẽ vang
lên inh ỏi.
Viên đá màu xanh được đặt ngay ở giữa, đây chính là
viên ngọc lục bảo, loại đá quý được xem như báo vật. Đá ngọc lục bảo
được ví như Nữ Hoàng của các loại đá quý và được khai thác hoàn toàn
trong tự nhiên nên rất hiếm. Ngọc lục bảo sở hữu màu xanh lục, là biểu
tượng cho mùa xuân, tình yêu và sự sinh sôi nảy nở.
Ngoài ra theo phong thủy, ngọc lục bảo còn mang đến cho người sở hữu nhiều may mắn,
thuận lợi trong công việc và hạnh phúc, viên mãn về mặt tình cảm. Cùng
vô vàng những ý nghĩa khác, đi đôi với giá trị khủng được định là vô
giá, vậy nên có rất nhiều kẻ mong muốn sở hữu viên đá này.
Anh
cho người tắt thiết bị bảo vệ, nhân viên mang bao tay, cẩn trọng lấy
ngọc lục bảo ra khỏi vị trí đang được cất giữ. Phong Lĩnh thừa nhận
viên đá rất quý đối với anh, nếu là trước đây, anh sẽ sống chết với
Đông Chiếu Hoa và nhất quyết không để viên đá rơi vào tay lão ta. Nhưng bây giờ anh lại không thấy tiếc nuối hay lưu luyến, bởi lẽ anh có điều
quan trọng hơn cần bảo vệ và anh đang làm tất cả...vì cô!