Nghĩ đến dung mạo của cô, người đàn ông nguy hiểm kia liền chau mày khó
hiểu, tâm trạng ông ta phút chốc trở nên hỗn tạp: "Tại sao lại giống bà
ấy đến vậy?".
Vừa lúc nữ thuộc hạ của ông ta đưa cô đến thư phòng theo mệnh lệnh. Miễn cưỡng bước vào trong, cô nhìn thấy thấp thoáng là dáng vẻ một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế xoay và quay lưng về phía cô.
- Thưa ông chủ, người đã đến rồi.
Giọng nói ồn ồn, nghiêm nghị của lão cất lên:
- Được rồi, cô lui ra đi.
Dù lão chưa làm gì cô nhưng Dược Khuê thấy rất sợ, bây giờ cô chỉ nghĩ
đến anh và chị hai. Nếu có Phong Lĩnh ở đây thì tốt biết mấy, cô thật
sự rất cần anh.
Khoảnh khắc ông ta xoay mặt về phía cô, Dược
Khuê như chết đứng vì sốc, con ngươi không di chuyển, ánh nhìn chỉ hướng thẳng về phía trước vì quá sốc. Lúc này trong đầu cô chỉ văng vẳng một câu nói của chính mình: "Là...Đông Chiếu Hoa...chính là ông ta".
Lão bình thản nhìn cô, nếu chẳng phải vì gương mặt của cô khiến ông ta liên tưởng đến một người thì cô đã chẳng thoải mái mà đứng thảnh thơi như
vậy. Kể cả chuyện đưa cô đến biệt thự cũng là một ân huệ, chưa kể đến
việc lão không nỡ cho người trói tay trói chân cô lại. Chỉ vì cô rất
giống với người đó...
- Cô có mối quan hệ thế nào với Bạch Phong Lĩnh?
Bây giờ cô đang rất run, cảm giác như sắp ngã khụy khi đứng đối diện ông
ta. Phải chăng Đông Chiếu Hoa đã biết chuyện cô chính là người quay lại đoạn clip ông ta giết người nên đã bắt cô đến đây để xử lý, hay vì còn
có nguyên do nào khác?
- Không liên quan đến ông.
Rơi vào
tình cảnh thế này, cô thấy rát hoảng, chẳng biết phải đối diện thế nào.
Vì không rõ nguyên nhân lão bắt cô đến đây nên Dược Khuê không dám nói
ra mối quan hệ giữa cô và anh. Cô sợ ông ta có âm mưu làm hại đến Phong
Lĩnh. Trước mắt vào từ tốn để quan sát tình hình, tùy cơ ứng biến.
Đông Chiếu Hoa nhếch mép, thái độ ngông nghênh, uy quyền.
- Cô không nói thì tôi cũng đã biết. Cô là người yêu của hắn.
Mặt cô đã xanh lại càng thêm tái nhợt, vậy ra lão ta đã điều tra rất kỹ về
cô và anh nên mới biết quan hệ tình cảm của cả hai. Thậm chí những nhân
viên và nhiều bạn bè của anh còn chưa biết chuyện cả hai yêu nhau, nhưng Đông Chiếu Hoa lại khẳng định chắc nịch. Quả là kẻ nguy hiểm khó
lường.
Cô không nhịn được hoài nghi và vô vàng dấu hỏi trong đầu, tuy run sợ, lo lắng đủ điều nhưng cô vẫn lấy hết can đảm hỏi rõ:
- Rốt cuộc ông muốn gì? Tại sao lại bắt tôi?
Cô không hỏi ông ta là ai, điều này khiến Đông Chiếu Hoa nhận ra có lẽ cô đã biết danh tính của lão. Cũng không có gì lấy làm lạ, ông ta xuất
hiện khắp các mặt báo về lĩnh vực kinh doanh, nhiều người vì vậy mà
biết đến vị thế của Đông tổng.
- Tôi muốn gì thì Bạch Phong Lĩnh mới là kẻ cần biết, còn cô cứ ngoan ngoãn mà ở đây. Tốt nhất là đừng
chống đối, bằng không có hối hận cũng muộn.
Cô im lặng, cố nắm
chặt hai lòng tay để trấn an bản thân. Nếu như cô chưa từng biết chuyện
ông ta giết người thì còn may ra, nhưng vì đã chứng kiến sự việc kinh
hoàng nên Dược Khuê thừa hiểu lão không nói đùa. Cô chỉ sợ nếu chống đối sẽ bị lão dùng biện pháp mạnh, cô không chỉ lo cho bản thân mình, mà
hơn hết là còn đứa nhỏ trong bụng. Phải hết sức bình tĩnh, bây giờ chỉ
đành thuận theo sự giam cầm của lão, muốn trốn cũng chẳng được mà ngược
lại còn hại thân.
———————————————
Trải qua một ngày sau
phẫu thuật, tình trạng của Thuỵ Dung đã có tiến triển tốt. Cũng may viên đạn bắn trượt vị trí tim nên không gây nguy hiểm đến tính mạng. Theo
bác sĩ dự đoán, có lẽ hung thủ đã bắn phát súng trong lúc gấp gáp mà
không kịp nhắm chuẩn xác, nhờ vậy nên Thuỵ Dung mới giữ được mạng sống.
Cô ấy đã tỉnh lại sau hơn hai mươi tư giờ hôn mê và đủ tỉnh táo để kể lại
vụ việc nguy hiểm, giây phút ngạt thở đã xảy ra. Vào lúc Thuỵ Dung lái
xe đưa cô trở về villa, lúc chạy ngang qua tuyến đường 2B đã bị một
chiếc xe ôtô khác từ phía bên phải lao nhanh đến và chặn đứng ngay đầu
xe.
Bọn người mặc áo đen ùa ra khỏi xe, cô ấy nhớ có khoảng gần
chục tên trên chiếc xe mười sáu chỗ bao vây lấy ôtô đang chở Dược Khuê.
Chúng dùng gậy sắt đập kính cửa, cố vặn tay nắm để phá cửa xe. Biết tình cảnh không ổn, Thuỵ Dung đã dặn dò Dược Khuê phải lập tức bật nút chốt
cửa ngay khi cô ấy vừa ra ngoài. Dù Dược Khuê bảo cô ấy đừng ra, nhưng
với tình hình trước mắt nếu không đối đầu trực diện thì chúng sẽ phá nát kính, đập nát xe.
Trước khi quyết đấu với bọn côn đồ, Thuỵ Dung
đã bảo cô gọi cho cảnh sát. Cô ấy bước ra ngoài giao đấu, dùng cây súng
ngắn đã trang bị sẵn bắn bị thương nhiều tên, tuy nhiên chúng quá đông,
dù Thuỵ Dung võ công cao cường cũng không thể địch nổi.
Ngay
khoảnh khắc chúng phá được cửa kính xe, luồng tay mở chốt cửa và lôi cô
ra ngoài, Dược Khuê chỉ kịp hét lên một tiếng rồi liền bị chụp thuốc mê
và bắt đi.
Thuỵ Dung nhìn thấy vội vàng quay người chạy về phía
cô để ngăn cản nhưng một tên đang đưa Dược Khuê lên xe đã lập tức dùng
súng bắn cô ấy một phát khiến nữ vệ sĩ ngã khuỵ. Sau đó chúng gấp gáp ra hiệu cho nhau rút lui.
Xui thay khi cảnh sát đến thì Thuỵ Dung
đã được người dân phát hiện trong tình trạng đang bị thương nặng và đưa
đi cấp cứu. Dược Khuê thì bị bắt cóc và mất tung tích.