Lại là câu nói này, nhưng trong một tình cảnh rất khác, éo le ngang trái chẳng thể ngờ tới. Cô bỗng nhận ra mọi chuyện đã đi quá xa so với dự
tính ban đầu, nguy hiểm thật sự đang cận kề. Người cùng cô đầu ấp tay
gối, hạnh phúc ngọt ngào cũng chính là kẻ hiện tại khiến cô khiếp sợ đến mức muốn ngất đi.
- Mau quay mặt lại đây!
Anh lặp lại câu nói, ngữ điệu càng thêm gắt gỏng. Cô đang đứng quay lưng về phía anh,
cả cơ thể cứng ngắt vì sợ, mọi sự di chuyển lúc này đều không mấy dễ
dàng.
Bây giờ cô không còn đường lui, chỉ biết thầm cầu nguyện,
hy vọng anh còn tính người, nghĩ đến những gì cả hai đã có mà nương tay.
Dược Khuê vừa quay người lại thì hai vệ sĩ liền bước đến giữ chặt tay cô ra phía sau lưng, một người cất lời:
- Chúng ta đưa hắn đến nhà kho...
Ngay khoảnh khắc người vệ sĩ định đưa tay tháo khăn bịt mặt của cô xuống thì anh liền cất lời:
- Khoan đã, cứ đưa đến phòng tôi.
Hai vệ sĩ nhìn nhau đầy ngạc nhiên, họ chẳng hiểu do bản thân nghe lầm hay đó thật sự là yêu cầu của anh.
- Ý của chủ tịch là...
Anh nở nụ cười nhếch môi rồi quay lưng bước đi, không quên lặp lại câu nói một cách chi tiết hơn:
- Đưa người này đến phòng riêng của tôi.
Chỉ cách vài giây trước, hai người vệ sĩ còn nghĩ sẽ đưa cô đến nhà kho để
dễ dàng tra hỏi và tẩm cho một trận, nhưng nào ngờ địa điểm anh muốn "áp giải" kẻ đột nhập đến lại chính là thư phòng của anh. Thật khiến người
ta khó hiểu còn hơn cả khi xem tin tức về chuyện lạ đó đây.
Do cô bịt mặt nên hai vệ sĩ thân cận của anh chẳng thể nhận ra. Nếu không họ đã có câu trả lời cho quyết định của Phong Lĩnh.
Trong căn phòng lúc này chỉ có hai người, anh đã bảo vệ sĩ ra ngoài, dù họ lo lắng kẻ đột nhập có thể mang theo vũ khí và làm tổn hại đến anh, tuy
nhiên Phong Lĩnh hiểu rõ kẻ cả gan dấn thân vào đây chỉ là một chú thỏ
nhỏ không chịu yên phận vì tò mò mà chẳng màn nguy hiểm.
Anh tiến về phía cô, dù hiện tại anh vẫn chưa làm gì cô nhưng sao Dược Khuê vẫn cảm thấy rất sợ anh. Cô cứ đi thụt lùi, tâm trạng rối bời, quẩn quanh
với dòng suy nghĩ chẳng mấy hay ho về con người thật của anh.
Đến khi lưng chạm vào bức tường phía sau thì cô như bừng tỉnh khi nhận ra
bản thân đã chẳng còn lối thoát. Không để cô kịp phản ứng, anh vòng tay
ôm lấy eo cô, hành động này của Phong Lĩnh giúp cô biết chắc chắn
rằng...anh đã nhận ra cô!
Lời nói kề sát tai cô, sự tiếp xúc thân mật như cách cả hai vẫn thường ở cạnh nhau:
- Em đang tái hiện lại lần đi săn tin về Đông Chiếu Hoa sao? Nhưng lần này em lại để tôi bắt được.
Hai anh mắt nhìn nhau, dù cô bịt kín mặt đến mức nào đi chăng nữa, nhưng
chỉ cần nhìn vào dáng vóc và đôi mắt biết nói của cô, anh chắc chắn sẽ
nhận ra.
Lúc cô vẫn chưa quay mặt lại, chỉ nhìn dáng người anh
cũng đã khẳng định được kẻ liều lĩnh đột nhập vào resort chính là "vợ"
anh.
Phong Lĩnh đưa tay tháo khăn che mặt của cô, bây giờ cô
không biết phải đối diện với anh thế nào khi điều cơ bản nhất về con
người hay công việc anh đang làm, cô hoàn toàn không nắm rõ được.
- Dù sao tôi cũng nằm trong tay anh rồi, muốn làm gì thì tùy anh.
Anh có chút ngạc nhiên trước lời nói lạnh nhạt và thái độ gay gắt từ cô.
Trong khi sáng nay cả hai vẫn còn thắm thiết. Anh nhanh chóng đoán ra
được nguyên do, có lẽ cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và cộng sự khi nãy rồi nghĩ ngợi lung tung.
- Sao em căng thẳng như vậy? Em nghĩ tôi sẽ làm gì em?
Bây giờ cô như cá nằm trên thớt, anh muốn xử lý thế nào cô cũng không thể
kháng cự. Đã bị anh tóm thì chẳng còn gì để thanh minh, trước khi anh
tra hỏi, cô mạnh mẽ tự thú:
- Là tôi theo dõi anh, tôi vào đây mà không được sự cho phép, tôi còn nghe lén cuộc nói chuyện của anh. Anh
muốn mắng muốn đánh thì...
Cô chưa kịp nói hết thì anh đưa tay
chạm vào cổ cô, kéo nhẹ cô mặt về phía anh, dùng đôi môi của mình khóa
chặt khuôn miệng xinh xắn. Dược Khuê có chút bất ngờ, anh định hôn xong sẽ phạt hay vẫn dịu dàng với cô?
Anh cảm thấy cô hơi nhạy cảm,
chưa gì đã nghĩ anh muốn xử lý cô, có lẽ Dược Khuê rất bỡ ngỡ khi biết
chuyện anh hoạt động trong thế giới ngầm. Một thế giới khác hẳn với môi
trường cô đã và đang trải qua, chính vì vậy bản thân cô sẽ xuất hiện
nhiều lo lắng khó kiểm soát.
- Tôi không mắng, càng không đánh em. Đơn giản vì tôi không nỡ làm vậy.
Cô ngước mắt nhìn anh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy cô còn nghĩ
đến cảnh tra tấn dã man như trong các phim cổ trang, chỉ trách trí tưởng tượng của cô đã vượt quá giới hạn.
Nghe anh nói lời ngọt ngào,
tim cô thoáng đập mạnh, anh đưa tay vén tóc cô, nhìn thỏ nhỏ nhút nhát
lại dám liều mình vào hang sói, thật khiến anh thấy hài hước đến mức
muốn bật cười.
- Ăn sáng chưa?
Anh vừa quan tâm cô lại rất tinh tế. Phong Lĩnh rời khỏi nhà từ sáng sớm, cô bám theo anh đến tận
đây nên chắc chắn không có thời gian dùng bữa.