- Giám đốc định bế Chu Hạ đi đâu vậy? Sao không để cô ấy ở lại bệnh viện quan sát vài ngày?
Sau khi tiêm thuốc an thần cho cô, anh ở trong đấy khoảnh năm mười phút chờ thuốc ngấm hoàn toàn rồi anh ra bên phòng bệnh mượn tạm một chiếc chăn
của một chiếc giường trống quấn quanh, cuộn tròn Chu Hạ như một cái kén
bướm mà ôm ra ngoài.
- Không đi đâu cả, tôi chỉ đưa cô ấy vể phòng hồi sức tầng mười ba mà thôi.
Ở Maxim lúc trước chỉ có ba tầng phòng hồi sức là tầng năm và sáu và bảy
là những căn phòng với giá cả bình thường và sẽ có sự điều chỉnh theo
hoàn cảnh mà bệnh nhân đưa ra. Nhưng mới đây Kha Luân đã triển khai thêm và lấy tầng mười ba làm phòng hồi sức siêu cấp đặc biệt.
Vốn dĩ
được nói phóng đại lên như vậy là vì muốn nằm được ở một trong những căn phòng của tầng ấy không chỉ có tiền là được. Bởi nó được xây ra không
vì mục đích phục vụ cộng đồng, người dân mà dành cho những người thân
thích như Kha Mỹ Kì và vợ tương lai của anh, còn có cả bạn bè hoặc những có máu mặt trong xã hội.
Những căn phòng đó được thiết kế rất
sang trọng, mọi vật dụng đều là hàng nhập khẩu đắt đỏ. Tưởng chừng nó
như một căn chung cư thu nhỏ chứ không phải là một căn phòng bệnh nhân
nữa. Tuy là thế nhưng nó vẫn chưa được vào hoạt động, anh dự định năm
ngày nữa mới khai trương nhưng bây giờ vì Chu Hạ mà phá lệ.
- Ồ...vậy giám đốc mang cô ấy lên xong rồi nhớ sơ cứu vết thương ở khủy tay nhé!
Ung Trì chẳng có thái độ hay biểu cảm nào bất ngờ, anh ta đã đoán trước
được việc này sẽ xảy ra. Chỉ có những người bác sĩ khác đứng gần đất há
hốc mồm đến muốn rớt luôn cả hàm dưới ra mà thôi.
- Điều tra và giúp tôi trừng phạt hết những kẻ đã làm tổn hại đến Chu Hạ. Nhớ rằng không được nương tay!
Kha Luân đột ngột dừng bước chân, giọng nói lạnh lùng, đanh thép mang âm
hưởng sắc bén, độc tài vang lên. Bất cứ một ai đụng đến Chu Hạ đều phải
trả giá và lần này anh sẽ không nhân từ như lần trước nữa.
- Rõ thưa giám đốc.
Ung Trì theo anh bấy lâu nay đương nhiên sẽ hiểu rõ mọi ý tứ trong câu từ
của Kha Luân. Anh ta chuyên nghiệp nhận lệnh và lẽo đẽo theo sau lưng
Kha Luân lên tầng mười ba.
- Đứa nhỏ này thật là không nghe lời gì hết!
Ung Trì đi theo và mở cửa phòng giúp Kha Luân rồi đi ra ngoài, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Khi Kha Luân vừa đặt cơ thể cô nằm xuống nệm êm thì Chu Hạ ngay lập tức trở người quay lưng về phía anh, dáng vẻ như đang giận dỗi bạn trai nhưng
cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến vậy.
- Yên nào để anh đắp chăn.
Đắp chăn và điều chỉnh tư thế nào sao cho cô thoải mái xong Kha Luân mới
nhớ đến vết thương trên khủy tay của mình, cả bộ đồ và mái tóc ướt nhẹp
này nữa.
Cạch.
Kha Luân ra khỏi phòng đi đến thang máy lên tầng mười lăm. Vì căn phòng này không có đồ đạc của anh nên Kha Luân
chỉ có thể lên văn phòng lấy quần áo khô để thay ra.
Kha Luân vẫn chọn một chiếc quần âu đen dài nhưng áo thì lại là áo thun ba lỗ để
tiện cho việc rửa rấy vết thương. Khi chiếc áo sơ mi cũ được cởi ra Kha
Luân phải xuýt xoa bởi mức nghiêm trọng của vết thương ấy.
Không
thấy đau nhiều nên anh chỉ nghĩ là bị trầy xước nhẹ bình thường thôi,
nào ngờ nó lại bị phiến đá cắt một đường sâu như thế. Xem ra không thể
tự sơ cứu được rồi.
Thay đồ xong Kha Luân không khoác thêm gì mà
mặc thẳng áo ba lỗ đi xuống dưới tầng. Để lộ ra từng đường cơ bắp lấp ló sau lớp áo mỏng cùng với mái tóc ướt rũ rượi khiến bao mĩ nữ trong bệnh viện phái chảy nước miếng.
- Ui...cậu ngồi vào đây đi để tôi sát trùng rồi khâu miệng vết thương.
[...]
Hai giờ sáng hôm sau.
- Ưm...nặng quá.
Chu Hạ đang chìm đắm trong giấc ngủ thì bỗng nhiên cô cảm nhận được có thứ
gì đó đè lên bụng mình, làm cho việc hô hấp trở nên khó khăn, không thể
giả vờ làm ngơ nữa cô đành phải cố mở hai mi mắt mình ra xem vật đó là
cái gì.
- Kha Luân? Anh ấy ôm mình ngủ như vầy cả đêm sao?
Vật nặng nề đấy chính là cái đầu của Kha Luân. Anh gối đầu lên bụng Chu Hạ
mà say giấc, trong không gian yên tĩnh chỉ thấy tiếng tí tách từ kim
đồng hồ giống trong những phim kinh dị, đây lại là bệnh viện nữa đã
khiến cô có chút sợ. Cũng nhờ im ắng như thế mà Chu Hạ có thể nghe thấy
được tiếng thở đều đều từ anh.
- Anh ấy...đang run lên.
Chu Hạ khó khăn chống người ngồi lên, cô cố gắng nhẹ nhàng hết cỡ để không
làm đánh động đến Kha Luân. Cả người cô được bao bọc bởi chăn ấm nệm êm
chỉ có Kha Luân là phải nằm phơi người ra ngoài, trừ quần áo trên người
ra thì Kha Luân không có một miếng vải nào để ủ ấm.
Chu Hạ dùng
tay sờ nhẹ vào má mặt của Kha Luân liền cảm nhận được anh có hơi hầm hầm nóng sốt. Bởi lẽ vậy mà cơ thể anh đang run nhẹ lên vì hơi lạnh trong
không khí.
- Biến thái!!
Chu Hạ thầm chửi rủa anh. Vì khi
cô ngồi dậy đổi tư thế, chính vì điều này nên phần đầu của anh đã tụt
dần xuống giữa hai chân Chu Hạ. Vậy mà ngay tại lúc ấy Kha Luân lại cựa
người, vòng tay ôm chặt lấy eo nhỏ rồi vùi mặt vào nơi nhạy cảm nhất của cô ngủ ngon lành. Nếu không có lớp chăn chắn ngang thì đầu mũi cao ấy
sẽ chạm trực tiếp vào cô bé bên dưới rồi.
Nếu như tâm trạng của
cô tốt như trước kia thì có lẽ Chu Hạ đã làm quạng hoặc cãi nhau chí
chóe với anh. Nhưng bây giờ đến việc nhìn thấy anh thôi cô cũng không
muốn.
Chu Hạ nâng đầu Kha Luân lên cao rồi từ từ từng chút một
nhích người sang bên cạnh. Trải qua cuộc bạo hành học đường ấy cả người
cô đều đau nhức, phải mất một lúc Chu Hạ mới có thể thành công leo xuống giường, còn cẩn thận, chu đáo kéo chăn phủ lên người Kha Luân.
- Thật mệt mỏi... khoảng cách giữa em và anh không xa, thậm chí là rất
gần nhưng anh và em lại vô tình bước trên hai đoạn đường song song,
không có cơ hội tái hợp.
Mọi tâm sự trong lòng chỉ có thể gói gọn trong một tiếng đồng thở dài. Cô đứng nhìn anh một hồi lâu, nước mắt từ khoé mi rơi xuống lúc nào Chu Hạ cũng không để ý.
Lúc này cô
thật muốn ôm lấy anh và khóc thật to nhưng đáng tiếc Chu Hạ chỉ có thể
lặng lẽ khóc một mình. Bởi cô biết khi bản thân làm như vậy thì anh sẽ
cảm thấy có lỗi và dỗ dành. Nhưng như vậy thì Chu Hạ nhận được gì? Nhận
được sự thương hại từ anh sao? Đến cuối cùng cũng không phải tự nguyện.
Thà rằng cô tự khóc, tự lau còn hơn.
- Thôi mà... nước mắt ơi mày ngừng đi... hức.
Càng nghĩ càng cấm ức, tiếng khóc nấc cứ như thế mà ngày một to. Mặc dù Chu
Hạ đã cố kiềm nén, cô lau nước mắt đến nỗi khoé mi đau rát, trầy xước
nhưng nó vẫn không chịu ngừng rơi.
Hết cách rồi, nếu cứ để như
vậy thì Kha Luân sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại. Chu Hạ chỉ có thể ôm lấy
chiếc gối rồi mở cửa ban công chạy ra ngoài đấy ngồi thụp xuống sàn oà
khóc nức nỡ.
Cả khuôn mặt dàn dụa nước mắt vùi cả vào trong gối
mềm để không gây ra tiếng động, những cơn gió se lạnh thổi qua cũng
chẳng thể ngăn cản được dòng cảm xúc bi thương của cô gái.
- Chu Hạ...chuyện gì xảy ra với em vậy? Nói cho anh biết được không?
Tâm trí vẫn còn lơ lửng trên không, vẫn còn đang chìm trong biển nước sâu
thẳm thì bất giờ giọng nói trầm ấm rất đỗi dịu dàng vang lên bên tai
khiến Chu Hạ giật mình.
- Em...em chỉ thấy đau quá nên khóc thôi mà. Anh, anh đi ngủ đi.
Chu Hạ lau vội nước mắt còn đọng lại hai bên má mặt. Cô hiện tại không muốn phải giải bày hay giải thích với bất kì ai, kể cả anh. Bởi vì cô đã nói rồi, bằng chứng là những giọt nước mắt của cô đây này.
- Em... thật cứng đầu!
Kha Luân bất lực đấm mạnh vào tường khi không cạy miệng được cô gái này.
Hai người cứ ngồi đối diện nhìn nhau một lúc thì cổ họng Chu Hạ hơi run
run, như muốn nói điều gì đó nhưng mãi không nói nên lời.
- Kha
Luân...em, em không muốn làm tình nhân của anh nữa. Anh không thấy như
vậy rất thiệt thòi cho em sao? Hay là chúng ta hủy bỏ tờ hợp đồng ấy đi
được không?
Chu Hạ phải tốn bao nhiêu nước mắt mới có thể dũng
cảm cất lên câu nói này. Cô biết anh sẽ phẫn nộ, nhưng cô không muốn
tương lai của bản thân sẽ mãi mãi bị vùi dập bởi hai chữ " tình nhân. "
Cô nắm lấy tay anh, nhỏ nhẹ hết mức có thể chỉ mong anh sẽ suy nghĩ và
xiêu lòng vì cô.
- Đừng hòng...cả đời này Chu Hạ em đừng hòng thoát khỏi anh. Không muốn làm tình nhân vậy thì muốn làm gì?
Nhưng không, Kha Luân tức giận thật rồi, anh nắm lấy bả vai Chu Hạ dựng thẳng người cô lên, đôi mày kiếm nhíu lại đến cực hạn, anh gằn từ chữ trong
lời nói của mình.
- Em thích anh Kha Luân. Nếu em nói muốn làm bạn gái, muốn làm vợ của anh thì anh có đáp ứng em không?
Trong phút chốc kích động Chu Hạ đã lỡ miệng nói ra hết những cảm xúc thật
trong lòng mình. Nhưng mà cô không hối hận, thậm chí còn phải cảm ơn vì
khi nói ra lòng cô nhẹ hẳn.
Cô nhào đến tựa đầu vào ngực lắng
nghe nhịp tim của Kha Luân, không khỏi thấp thỏm, hồi hộp chờ đợi sự
chấp thuận từ anh dù biết phần trăm xác suất điều đó xảy ra là rất kém
hoặc có thể sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng cô muốn níu kéo thêm chút nữa rồi mới buông tay.
- Xin lỗi, việc này không thể. Anh và em sẽ mãi là quan hệ hợp đồng không hơn không kém.
Dứt lời Kha Luân liền đẩy nhẹ người cô ra khỏi rồi rời đi. Để lại một mình
Chu Hạ đứng bần thần ở ban công vẫn chưa kịp định hình lại mọi thứ.
- Mình vừa bị từ chối sao?
Ván cờ này cô thua rồi, có phải vì cô quá vội vàng và ảo tưởng về bản thân
mình quá rồi không? Vì thiếu thốn một phần tình cảm gia đình cô mới phải đi tìm tình yêu nhưng mà thứ cô nhận lại được không những không thể
chấp vá lổ hổng ấy mà lại khiến cho nó to hơn lúc ban đầu.
- Ha...được, anh và em chỉ là quan hệ hợp đồng! Không...hơn... không...kém.