Thôi Đào cười gật đầu với 2 người họ rồi nói với Hàn Kỳ: “Xuân Lệ khai
ra Mạc Truy Phong có liên quan với Địa Tang Các, hắn như quân sư của Địa Tang Các vậy, cho Tô Ngọc Uyển rất nhiều chủ ý, người trong Địa Tang
Các đều gọi hắn là “tiên sinh”. Là hắn đã xúi giục Xuân Lệ báo thù với
em, Xuân Lệ hiểu lầm em là hung thủ giết chết Tô Ngọc Uyển.”
Nghe vụ án có tiến triển mới, mọi người lại càng vui vẻ hơn, liên tục tán
thưởng Thôi Đào không hổ là người lợi hại nhất phủ Khai Phong bọn họ,
phá án rất hay.
“Nhưng Mạc Truy Phong này là ai vậy, sao nghe quen quen?” Lý Viễn gãi đầu, nghĩ kỹ một lúc nhưng vẫn không nghĩ ra được.
“Hắn là con cả của đại nho An Bình, Mạc Sơ Thành, con thứ tên là Mạc Truy
Vũ. Từ nhỏ 2 anh em đã mồ côi cha, bắt đầu kinh doanh từ sớm, cũng có
chút tiếng tăm ở An Bình. Lần trước ở An Bình, trong vụ án nấm độc ở
viện Phúc Điền, hung thủ và đám nạn nhân đã trộm mộ phần của Mạc Sơ
Thành.”
“Đúng rồi, là vụ án ở An Bình!” Lý Viễn bừng tỉnh.
Vương Chiêu cũng nhớ lại, “Ta còn nhớ Mạc Truy Vũ đó, vẫn còn trẻ nhưng thái
độ lại rất phách lối, cả người mặc đồ trắng. Không ngờ chúng lại có liên quan tới Địa Tang Các.”
“Sao Thôi nương tử lại gặp được Xuân Lệ, mà còn khiến ả nhanh chóng đổi chủ như thế vậy?” Lý Viễn lại hỏi.
“Hôm qua tôi thấy nha hoàn mới vào phủ đi lại nhanh nhẹn, có vẻ như là có công phu nên hơi đề phòng…”
Lúc Thôi Đào uống trà phát hiện nước trà có mùi khác thoang thoảng, vì thế
sau khi “uống” xong đã giả vờ nằm gục xuống bàn. Rất nhanh nha hoàn mới
kia đã lẻn vào định trói nàng, Thôi Đào khống chế ả lại không bao lâu
thì Xuân Lệ cũng tới. Sau khi đánh ngất Xuân Lệ rồi cho vào túi, Thôi
Đào hóa trang khuôn mặt, bắt nha hoàn kia cùng chuyển Xuân Lệ đi tìm Hàn Tống.
Lần trước lúc Thôi Đào tới phủ Gián nghị tìm Xuân Lệ đã
biết được từ trong miệng của đám nha hoàn rằng Xuân Lệ có tình cảm khác
với Hàn Tống.
Xuân Lệ thề sống chết báo thù cho Tô Ngọc Uyển
nhưng lại buông tha cho Hàn Tống đã đâm 1 dao vào bà ta ngay trước mặt
mọi người, sau đó phát điên lên đối phó với nàng, điểm này đã chứng minh ả thực sự có tình cảm với Hàn Tống.
“Lúc đầu tôi không biết mục
đích hạ thuộc với mình của nha hoàn này là gì, mãi tới khi trông thấy
Xuân Lệ thì tôi mới hiểu. Vì thế tôi chợt nảy ra ý định đi tìm Hàn
Tống.”
Vì không biết Xuân Lệ có đồng bọn đang tập kích mình
không, có chút đánh cỏ động rắn nên Thôi Đào cũng lợi dụng tình hình để
giả vờ như mình bị hạ thuốc rồi bắt cóc đi.
“Ý này hay đấy, nhưng tốt xấu gì Thôi nương tử cũng nên để lại một bức thư cho mọi người chứ. Bọn ta biết Thôi nương tử mất tích còn nghĩ là xảy ra chuyện lớn rồi,
sốt ruột biết bao nhiêu!” Lý Viễn không khỏi oán trách, cảm khái lúc đó
bọn hắn bị dọa sợ hoảng hồn, liên tục lục soát khắp nơi, bận tới mức
không rảnh để lau mồ hôi trên trán, còn có vài anh em tức tối mà đấm vào tường chảy máu nữa.
“Tôi có để lại thư mà.”
Thôi Đào giải thích với Hàn Kỳ rằng bức “thư tình” mà mình để lại đã giấu manh mối
trong đó rồi, lấy chữ giữ mỗi câu thơ trong bài sẽ là “Đưa Xuân tới gặp
Tống để đổi*”.
(*) Xem bản Hán Việt ở chương trước.
Vương
Chiêu và Lý Viễn cùng nhau nhìn về phía Hàn Kỳ, cả hai đều lên án chàng. Chuyện lần trước Thôi nương tử giả chết giấu họ thì thôi đi, giờ tới
việc này cũng giấu nữa!
“Đã là thơ tình thì sao cho các người đọc được.” Hàn Kỳ nói.
Lời giải thích này đúng là hợp lý thật!
Vương Chiêu và Lý Viễn nghẹn lời, không chỉ không thể phản bác lại người ta mà còn bị thồn cơm chó nữa.
“Đã có kẻ muốn thấy kết cục “tự làm tự chịu” của phủ Khai Phong thì cứ thỏa mãn chúng đi, đợi tới khi chúng đắc ý ắt sẽ xuất hiện khe hở.”
Có lẽ vì thấy câu trước khiến người ta quá cạn lời nên Hàn Kỳ nói thêm một câu.
Lý Viễn và Vương Chiêu liên tục gật đầu phục họa, trừ tán thưởng Thôi quan Hàn nhìn xa trông rộng ra họ cũng chẳng dám phàn nàn gì nữa, sợ lại bị
chàng làm nghẹn họng.
Vẫn là Thôi nương tử tốt, họ không muốn nói chuyện với Thôi quan Hàn đâu.
Cả hai hỏi Thôi Đào chi tiết lúc thẩm vấn Xuân Lệ, họ rất muốn học hỏi
cách thức thẩm vấn củ Thôi nương tử, làm sao để nhanh chóng hỏi ra kết
quả với đám tử sĩ cứng đầu như thế được?
“Tôi cố gắng hết khả
năng nghĩ ra 1 lời có thể thuyết phục Xuân Lệ, bắt đầu nói từ việc Mạc
Truy Phong lừa dối ả, làm lung lay sự tin tưởng của ả với hắn ta, rồi
cẩn thận phân tích cho ả thấy thủ đoạn huấn luyện người của Vườn Như Ý,
còn có thủ đoạn huấn luyện tử sĩ của Khuyết Ảnh Thư —”
Vương Chiêu: “Thôi nương tử cứ thế mà thuyết phục được ả ư?”
Phải biết đám người mà họ tập nã được đã bị thẩm vấn hơn 1 tháng rồi mà vẫn chưa hỏi ra được thứ gì hữu ích cả.
“Quả không hổ là tiên cô Thôi, lợi hại như thần tiên vậy!” Lý Viễn lập tức hùa theo tán thưởng.
“Thực ra không phải tôi thuyết phục mà là Phán quan Hàn. Xuân Lệ này là tử sĩ tuyệt đối trung thành, mở miệng hay không tùy thuộc vào việc điểm yếu
của ả có đủ để làm lung lay ý chí hay không. Tương tự vậy, chỉ có người
thích hợp nói thì mới lọt nổi vào tai thôi. Xuân Lệ cực kỳ ghét tôi, tôi có nói ra hoa thì ả cũng chẳng nghe vào.”
Thôi Đào quay đầu nói với Hàn Kỳ, may mà có Hàn Tống.
Lý Viễn và Vương Chiêu nghe vậy bèn đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi Thôi nương tử “bỏ mình”, có thể nói trong phủ Khai Phong Phán quan
Hàn là người đau lòng nhất. Lúc đầu xin nghỉ không trực được, sau đó cố
gắng tới nhưng cả ngày cứ thơ thẫn, trông như người mất hồn vậy. Có lần y còn quở trách Thôi quan Hàn ngay trước mặt mọi người vì không bảo vệ
được Thôi nương tử, còn mắng chàng không phải đàn ông, thế mà lại đẩy
phụ nữ đi làm lá chắn. Nhưng Thôi quan Hàn là ai chứ, tài hùng biện cao
ngút, chỉ cần dăm ba câu đã khiến Phán quan Hàn nổi trận lôi đình rồi.
Sau đó, mọi người không thấy cả hai nói chuyện với nhau nữa. Tất cả đều
biết Phán quan Hàn và Thôi quan Hàn không hợp nhau, lúc nào cũng thận
trọng không nhắc tới người này trước mặt người kia.
Giờ Thôi
nương tử lại khen Phán quan Hàn ngay trước mặt Thôi quan Hàn, họ nhất
định phải trân trọng cơ hội này, cẩn thận xem sắc mặt của Thôi quan Hàn
thế nào!
Lý Viễn và Vương Chiêu lập tức đảo mắt nhìn về phía Hàn
Kỳ, ai ngờ chẳng thấy được nét mặt ghen tuông hay khó chịu như trong
tưởng tượng.
“Ừm,” Hàn Kỳ dịu dàng đồng ý, “Ghi cho y 1 công.”
Vương Chiêu: “…”
Lý Viễn: “…”
Mọi người lập tức bàn bạc với nhau tiếp theo phải làm thế nào, Mạc Truy
Phong là nhân vật mấu chốt, giờ bắt người ngay rất có thể sẽ đánh cỏ
động rắn, manh mối cũng sẽ bị cắt đứt. Chi bằng cứ giám sát hắn trước,
xem hắn có liên lạc với kẻ nào rồi tìm hiểu cặn kẽ, hốt gọn một mẻ luôn. Nếu có thể phát hiện Mạc Truy Phong có liên quan tới Triệu Tông Thanh
thì lại càng tốt.
“Từ khi chúng ta về kinh đã luôn có người âm
thầm quan sát động tĩnh của phủ Khai Phong rồi.” Vương Chiêu buồn bực
nói, “Tối qua sau khi Thôi nương tử mất tích, ta có cảm giác như có thêm người giám sát chúng ta, giờ mọi người phải làm việc thật cẩn thận.”
“Theo như Xuân Lệ khai, Mạc Truy Phong là một kẻ lạnh lùng và nhiều mưu kế,
nhất định phải cực kỳ cẩn thận, lúc cải trang nhớ chú ý tiểu tiết, thà
để mất dấu chứ cũng đừng đánh cỏ động rắn nhé.”
Mất dấu, chỉ cần
không bị phát hiện thì vẫn còn nhiều cơ hội để tìm lại. Nhưng nếu đánh
cỏ động rắn khiến chúng bỏ chạy thì sẽ rất khó tìm được tung tích.
“Nên xử lý Xuân Lệ thế nào đây? Nếu chúng ta giam giữ ả, chúng không tìm
thấy Xuân Lệ tất sẽ sinh nghi. Nếu thả ả về chỉ e ả sẽ thay lòng, không
đáng tin. Hơn nữa nếu thả ả về thì chẳng phải Thôi nương tử lại phải giả chết lần nữa sao? Cùng một vở kịch, chắc chắn chúng sẽ không bị lừa
đâu.” Vương Chiêu chợt phát hiện bên Xuân Lệ này khá khó giải quyết.
“Giả chết cũng được, diễn lần nữa lại càng thú vị hơn.” Hàn Kỳ giao việc cho Vương Chiêu, lát nữa dẫn người “âm thầm” di chuyển tới kho phía Bắc,
khiêng “thi thể” của Xuân Lệ ra, đồng thời cũng dặn hắn nhớ để ý tới
hành động của Tôn Tri Hiểu.
Vương Chiêu từ từ suy nghĩ mới hiểu
được chiêu “giả chết” lần nữa của Thôi quan Hàn cao bao nhiêu. Đúng rồi, có thể đổi thành Xuân Lệ giả chết mà!
Với khả năng của Thôi
nương tử thì chuyện giết ngược lại Xuân Lệ cũng chẳng có gì lạ, chắc
chắn quân địch sẽ tin. Chỉ cần lúc chuyển xác khống chế tốt khoảng cách
thì sẽ không có ai nghi ngờ gì. Hơn nữa chuyện “giết ngược lại” này nhất định sẽ chọc giận đối phương, chắc chắn chúng sẽ không chờ được mà hành động. Còn con cá kia — Tôn Tri Hiểu, nếu hắn biết “bí mật” này rồi rất
có thể sẽ lo lắng chạy đi báo tin, như thế họ cũng nắm được nhiều đầu
mối hơn nữa.
1 mũi tên trúng 3 con nhạn, quá tuyệt!
Vương Chiêu chắp tay bái phục Hàn Kỳ, sau đó lập tức đi sắp xếp.
Thôi Đào trở về kho phía Bắc, đợi tới khi bọn Vương Chiêu tới nàng liền xuất hiện. Búi tóc nàng rối bối, trên quần áo nhiều chỗ dính máu, nhất là
trên mặt, rõ ràng có vết máu bắn tung tóe.
Lúc Xuân Lệ được mang
ra, máu me đầy người, cánh tay rũ xuống chẳng có chút sức sống nào. Bọn
nha dịch phủ Khai Phong lập tức đưa thi thể vào xe, có vẻ như họ không
muốn người ta biết thi thể này là ai.
Có rất nhiều nha dịch không biết kế hoạch, thấy Thôi Đào vẫn yên bình không bị thương gì đều rất
vui vẻ, thậm chí còn có người reo hò, khiến cho vở kịch càng chân thật
hơn.
Hẻm Hoa Mai, trong một ngôi nhà.
Mạc Truy Vũ cử 1 người tới báo cáo lại tình hình bên phủ Khai Phong cho Mạc Truy Phong.
“Tối nay chúng thuộc hạ sẽ ra tay giết chết Thôi thất nương —”
Bốp!
Quyển sổ sách bị ném mạnh vào mặt người đang nói, mặt hắn sưng đỏ lên, khóe miệng ứa máu.
Thuộc hạ đáp lời lập tức ngoan ngoãn quỳ xuống nhận tội.
“Đứa nào cũng ngu chết mất, ra tay vào lúc này có khác gì đưa đầu vào chỗ chết không.”
Mạc Truy Phong véo mũi, khẽ cười mỉa, Xuân Lệ này đúng thực không biết ngã một lần phải khôn ra một chút rồi.
“Hóa ra là ta đánh giá cao ả rồi.”
Ngay trong đêm đó, Mạc Truy Phong mặc quần áo bình thường, rón rén đi bộ tới ngõa xá.
Bọn nha dịch đi theo hắn không dám tới quá gần vì sợ đối phương phát hiện.
Ban đêm ngõa xá luôn đông đúc, vì có đám người chen chúc nhau mà họ đã
bị mất dấu.
…
“Các đây vài tháng 2 anh em Mạc Truy Phong
và Mạc Truy Vũ đã vào kinh làm ăn, vốn chúng có vài cửa hàng trong kinh, không lớn lắm. Lần này 2 anh em vào kinh nói với người ngoài là muốn mở rộng sản nghiệp, gần 2 tháng trước đã mua xưởng nhuộm, tiệm thuốc, hiệu cầm đồ và lò nung ạ.” Lý Viễn báo cáo những gì mình điều tra được cho
Hàn Kỳ và Thôi Đào nghe, đồng thời tỏ ý hiện tại chưa phát hiện ra
chuyện kinh doanh này có gì lạ.
Thôi Đào cẩn thận xem lại kết quả điều tra của Lý Viễn, hóa ra những cửa hàng lúc đầu đều là cửa hàng
trang sức. Ở An Bình Mạc Truy Vũ nổi tiếng là kinh doanh trang sức đá
quý, trang sức cửa hàng của hắn luôn được bán với giá rất cao, vì thế
làm ăn rất khấm khá. Xưởng nhuộm và lò nung thì vừa mới tiếp nhận, hiện
tại đang sản xuất những thứ giá rẻ, vải vóc bình thường, gạch và bình
gốm các thứ. Tiệm thuốc và hiệu cầm đồ cũng chẳng có gì đặc biệt.
“Tôn Tri Hiểu có động tĩnh ạ.” Lý Viễn vội chạy tới báo, “Sáng nay lúc tới
kho phía Bắc hành động, chúng tôi đã cố tình để hắn nghe trộm được thông tin, lúc đang trực hắn giả vờ đau bụng xin nghỉ rồi tới lò nung ngoại
thành, vừa về tới nhà.”
Câu này lập tức khiến mọi người cảnh giác.
“Lò nung nào? Là lò nung dưới tên của anh em nhà họ Mạc à?”
Lý Viễn lắc đầu, “Chỗ khó hiểu là đây, hắn tới lò nung chỗ xảy ra vụ án thây khô ấy.”