A Cửu nghe người bán hàng rong nói xấu Vân Hy, nhướng mày nói: “Ồ, nhìn
không ra nha, vừa rồi ở bên ngoài không rên tiếng nào, ta tưởng ngươi là người câm. Gặp Thanh Thiên lão gia, cái miệng ngươi có thể nói ra hoa
luôn nhỉ? Đèn của ngươi là do ta dẫm rách. Thế nào, đèn ở hoàng thành
của các ngươi đắt lắm à? Ngay cả bạc cũng không đền được? Hay là ngươi
muốn thăng đường, viết đơn kiện rồi ấn dấu tay bằng máu? Giam chúng ta
sẽ làm ngươi vui phải không? Ngươi có thể có một năm tốt đẹp chăng?”
Người bán hàng rong chỉ vào nàng: “Đại nhân, ngài nhìn đi, nàng ta còn càn rỡ!”
Hai người bọn họ ồn ào kịch liệt, Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ đang ngủ gà ngủ gật cũng bị đánh thức.
Trương Đại Hổ thấy Vân Hy, ánh mắt sáng rực: “Vân giáo úy, sao ngài ở đây?”
Hắn vừa mơ màng nghe vài câu, ánh mắt rơi vào người bán hàng rong bên cạnh, lập tức xắn tay áo: “Có phải gã này trêu chọc ngài hay không? Xem ra
hắn chưa bị Hổ gia đánh ——”
Người bán hàng rong trố mắt nhìn.
Tôn Hải Bình túm chặt Trương Đại Hổ, khá nghiêm túc: “Ngươi bị mù à? Không
thấy tiểu vương gia đang xử án hay sao? Hãy nghe gã ta nói như thế nào
trước.”
Hai người trước đây đi theo tiểu vương gia, gặp chuyện
như vậy chỉ bị thẩm vấn, không đền bạc thì phạt quỳ. Hiện tại Trình
Sưởng được thăng chức làm thị ngự sử, được coi là Thanh Thiên. Tuy không chính thức, nhưng Trương Đại Hổ và Tôn Hải Bình biến mình từ nông nô
thành địa chủ, cũng được thơm lây.
Trương Đại Hổ được Tôn Hải
Bình nhắc nhở, tỉnh táo lại, hai người đứng thẳng dậy, một trái một phải lui đến bên cạnh Trình Sưởng.
Trình Sưởng cảm thấy đây là chuyện nhỏ, hắn hỏi: “Họ dẫm hư bao nhiêu đèn? Tương đương bao nhiêu bạc?”
Người bán hàng rong nói: “Bẩm Thanh Thiên lão gia, bảy tám ngọn đèn, khoảng hai lượng bạc.”
Hắn vội vàng nói: “Nhưng mà đây không phải là chuyện hai lượng bạc!”
Trình Sưởng sửng sốt.
Tuần thành ngự sử bên cạnh giải thích: “Bẩm đại nhân, lúc người bán hàng
rong tới báo án, hạ quan đã hỏi giá, đề nghị bồi thường bằng bạc vào
thời điểm đó, nhưng hắn không chịu, nói rằng Vân giáo úy phá hoại việc
buôn bán của hắn, muốn Vân giáo úy giải thích. Hạ quan không quyết định
được, bất đắc dĩ mới dẫn bọn hắn tới chỗ đại nhân.”
“Nếu chỉ phá
huỷ bảy tám ngọn đèn, ta không cần so đo với họ, nhưng họ phá hỏng
chuyện buôn bán của ta, tổn thất đâu chỉ hai lượng bạc? Họ phải mua toàn bộ đèn của ta.” Người bán hàng rong nói
Hắn ngẫm nghĩ, lại ồn ào, “Không chỉ vậy, họ phải mua tất cả đèn mà ta làm trong năm nay!”
Hắn vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều sửng sốt.
A Cửu chỉ vào người bán hàng rong hỏi Vân Hy: “Người ở Kim Lăng đều buôn bán kiểu này à?”
Tôn Hải Bình không nhịn được, chửi “này”: “Ngươi rất có bản lĩnh đó, dám
moi tiền trên đầu tiểu vương gia? Mắt chó của ngươi không biết Thái Sơn
hay sao? Không biết ai là ông tổ tống tiền à? May cho ngươi là tiểu
vương gia đã rút lui khỏi chốn giang hồ, thời kỳ ngài ấy tung hoành ở
Kim Lăng, tóc của ngươi còn chưa mọc ra đâu!”
Trình Sưởng: “……”
Trương Đại Hổ lại bắt đầu xắn tay áo: “Vân giáo úy, chắc gã này ngứa da, ta
giúp ngài đánh hắn một trận, sau này đảm bảo hắn yên tĩnh cả đời.”
“Quay lại.” Trình Sưởng nói.
Hắn nghe mọi người láo nháo muốn đau đầu, xoa trán, hỏi người bán hàng
rong: “Vì sao ngươi nói họ phả hỏng chuyện buôn bán của ngươi?”
“Bẩm đại nhân, bởi vì họ xốc quán của tiểu nhân, làm hỏng bánh xe của tiểu
nhân, ngoài ra tiểu nhân còn phải tới chỗ ngài với bọn họ, tối nay bị
mất chỗ tốt để bán hàng, không buôn bán được!” Người bán hàng rong nói.
Tuần thành ngự sử nói: “Bẩm đại nhân, người bán hàng rong nói đúng. Vào tết
nguyên tiêu, các quầy hàng ở ngõ Đồng Tử toàn dựa vào cướp đoạt. Hắn vừa đi, quầy hàng vốn là của hắn sẽ bị người khác chiếm. Lúc Vân giáo úy và A Cửu cô nương đuổi theo nhau, đó là thời điểm tốt để bán đèn. Bọn họ
náo loạn như vậy đã làm chậm trễ thời gian bán đèn của hắn.”
Người bán hàng rong cho rằng hắn không phải là người vô cớ gây rối: “Thế này, nếu họ sẵn sàng bồi thường cho đèn của ta, ta sẽ tính giá rẻ hơn cho
họ.” Rồi nói, “Đại nhân, đèn và xe đẩy của tiểu nhân ở ngay bên ngoài,
ngài ra xem sẽ biết.”
Trình Sưởng đứng dậy, dọn dẹp hồ sơ trên bàn rồi nói: “Đi thôi.”
Trạm tây của Ngự Sử Đài nằm gần cửa thành phía tây, bởi vì là nơi quan trọng của nha thự nên rất ít người.
Lúc A Cửu xốc quán không để ý, bây giờ nhìn kỹ đèn trên xe đẩy của người
bán hàng rong, kinh ngạc nói: “A Đinh, đèn của hắn đẹp quá!” Có đèn hoa
sen nở rộ, đèn đại bàng bay lượn, còn có cá bơi trong hồ, kiểu dáng khác nhau, mỗi đèn đều tinh xảo, sống động như thật. A Cửu cầm một cái đèn
đầu hổ và nói: “A Đinh, ta thích cái này!”
Người bán hàng rong
thấy nàng rất thích nên đắc ý nói: “Cái ngươi đang cầm là đèn cầm tay,
bên kia là đèn hoa sen nước và đào mùa xuân, là đèn thả trên sông. Đây
chỉ là một chút thôi, nhà ta còn có thiên đăng để thả lên trời!”
Nói xong, chợt nhớ ra người trước mặt phá hỏng việc buôn bán của mình, lại
mắng to: “Nếu không phải do ngươi xốc quán của ta, khiến ta không có
quầy hàng, ta đã bán sạch đèn trước nửa đêm. Sau nửa đêm, cha ta sẽ mang đèn trời ra ngõ Đồng Tử, ta có thể phát tài! Theo lý, ngươi cũng phải
đền tiền bán đèn trời cho ta luôn! Ngươi đừng lề mề nữa, mau đền bạc cho ta!”
“Còn có đèn trời à?” A Cửu kinh ngạc.
Nàng nói với
Vân Hy, “A Đinh, trước đây ở Tái Bắc tổ chức lễ hội, ngươi thích xem
người ta thả đèn trời đúng không? Đáng tiếc ở Tái Bắc có ít người biết
làm đèn, tay nghề cũng không bằng ở Kim Lăng.”
Trình Sưởng hỏi người bán hàng rong: “Ngươi để đèn trời ở nhà phải không?”
“Bẩm đại nhân, đúng vậy.” Người bán hàng rong nói. Hắn đã nhìn ra vị đại
nhân giống người trong tranh này quen với Vân Hy, nghe hỏi như vậy, hắn
vội nói, “Nhà tiểu nhân ở ngoại thành phía tây, từ cửa thành phía tây đi ra ngoài khoảng một chén trà nhỏ thời gian là đến, đại nhân đi cùng
tiểu nhân tới xem thử nhé?”
Trình Sưởng liếc nhìn Vân Hy, thấy
nàng giống A Cửu, đang chăm chú nhìn đèn trên xe của người bán hàng,
“Ừm” một tiếng: “Đi thôi.”
Tết thượng nguyên không cấm đi lại ban đêm, cửa thành suốt đêm không đóng, dọc theo sông Tần Hoài đi khoảng
nửa nén hương là đến đại viện của người bán hàng rong.
Trong đại
viện đầy đèn trời, nhìn thoáng qua có khoảng hơn một trăm cái, đèn được
vẽ hoa văn đa dạng, thân trên màu đỏ, thân dưới màu lam nhạt, họa tiết
rõ ràng, giống như nụ hoa chưa nở rộ.
Tổ tiên của người bán hàng
rong làm đèn, huynh đệ cả nhà sống bằng nghề này, thời điểm buôn bán
đắt, không những nuôi sống cả gia đình mà còn sung túc cả năm.
Người bán hàng rong nói: “Tuy rằng có người mua đèn vào đêm hội hoa triều và
tiết thu, nhưng tết thượng nguyên là thời điểm tốt nhất để bán đèn. Đối
với cả nhà của tiểu nhân, hơn một nửa số đèn làm trong cả năm đều được
bán ngày hôm nay.”
Đúng như người ta nói, nửa năm không khai trương, hễ khai trương thì đủ ăn cho nửa năm.
Trình Sưởng gật đầu, nói với Trương Đại Hổ: “Ngươi đi mượn vài cái xe đẩy.”
Hỏi người bán hàng rong: “Ngươi tính xem, toàn bộ đèn trời trong viện của
ngươi, cộng thêm đèn bán trên sạp tối nay, tổng cộng bao nhiêu bạc?”
“Cái này……” Người bán hàng rong nhìn thoáng qua, ước lượng đại khái, “Toàn bộ cộng lại, cũng cỡ năm mươi lượng.”
Trình Sưởng hỏi Tôn Hải Bình: “Có mang theo bạc không?”
“Có mang theo, có mang theo.”
Trình Sưởng gật đầu, chỉ đèn trời trong viện: “Mua toàn bộ.”
Vân Hy nghe vậy, sửng sốt, sau đó vội nói: “Tam công tử, không cần đâu, để ta đền cho hắn ——”
Nói xong, vội vàng tháo túi tiền bên hông.
Trình Sưởng ngăn nàng lại, mỉm cười: “Để ta trả.”
Không bao lâu sau, Tôn Hải Bình đã trả bạc xong, Trương Đại Hổ mượn xe đẩy
của quan sai gần đó, mọi người cùng nhau chất tất cả đèn trong viện lên
xe, đẩy tới bờ sông Tần Hoài.
Trên xe đẩy có hàng trăm chiếc đèn
lồng, đèn thả trên sông và đèn trời, mấy người bọn họ thả cả đêm cũng
không hết, mặc dù nơi này là ngoại ô, nhưng có rất nhiều người cầu
nguyện bên sông Tần Hoài
Trình Sưởng nói: “Chia đèn cho mọi người đi.”
Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ đáp lời, đẩy xe qua đó.
Các đứa trẻ đang chơi đùa bên bờ sông thấy có người tặng đèn, lập tức chạy
tới, vây quanh Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ để xin. A Cửu thấy bọn
chúng chơi vui vẻ nên bước tới xem.
Quy tắc của tết thượng nguyên là thả đèn trên sông trước, sau đó mới thả đèn trời.
Nam nữ già trẻ nhận được đèn, nhao nhao đặt xuống sông Tần Hoài, dòng sông được thắp sáng ngay tức khắc.
Vân Hy nhìn một lúc rồi quay chỗ khác, nàng hơi do dự, không biết nên nói
thế nào với Trình Sưởng. Vốn định đề cập chuyện mua đèn với hắn, muốn
trả lại bạc cho hắn, nhưng khi nãy nàng đã nhắc tới, nếu nói lại thì có
vẻ mình tính toán chi li. Cân nhắc một lát, cuối cùng nàng hỏi một câu
không liên quan: “Tối nay là tết thượng nguyên, sao Tam công tử trực ở
trạm tây?”
Trình Sưởng thản nhiên nói: “Không phải trực, ta không muốn vào cung ăn tiệc.”
Vào cung ăn tiệc, nhất định phải ở cùng Thái Hoàng Thái Hậu. Đương nhiên bà muốn nhét Dư Lăng bên cạnh hắn. Tuy rằng Dư Lăng cư xử khéo léo, đúng
mực, nhưng hắn không thích. Nếu không thích, tốt hơn là tránh bị nghi
ngờ.
Vì vậy dứt khoát đến trạm trực để tránh bị quấy rầy, lần
trước được Vệ Giới chỉ điểm, đúng lúc xem xét vụ cứu trợ thiên tai của
Vận Vương.
Sau khi Tôn Hải Bình và mọi người phân phát đèn thả
trên sông xong, Trương Đại Hổ quay lại đẩy xe chở đèn trời, Trình Sưởng
lấy một chiếc đưa cho Vân Hy: “Không muốn ước nguyện hay sao?”
Vân Hy nhận lấy.
Đèn trời to bằng nửa người nàng.
Kỳ quái là, trước đây rõ ràng có rất nhiều ước nguyện, nhưng hiện giờ hắn
đang đứng ở bên cạnh mình, điều khó nhất và xa xôi nhất dường như đã trở thành hiện thực, còn lại chỉ là linh tinh.
Vân Hy cụp mắt nhìn
đèn, cười nói: “Ta không có ước nguyện gì, chỉ hy vọng người mà ta quan
tâm và người quan tâm ta đều bình an vô sự,” nàng dừng một chút, “Còn có Tam công tử nữa, hy vọng Tam công tử cũng bình an vô sự.”
Nói xong, nàng lấy mồi lửa, chọc vào chiếc đèn trời, thắp bấc đèn.
Ngọn lửa sáng lên trong lồng đèn, phản chiếu các bức tường của đèn vô cùng rực rỡ.
Dường như nàng nhớ tới điều gì đó nên nói: “À, manh mối cuối cùng mà Mao Cửu
lưu lại, Tam công tử đã điều tra ra sao? Đã lâu lắm rồi.”
Trình Sưởng nói: “Đã có chút chi tiết.”
Hắn dừng một chút, tựa như có chút phân biệt trong trong lời nói của Vân
Hy, đột nhiên nói: “Bệ hạ không muốn ta quá thân với cô, nhưng ta cũng
không muốn ông ta cứng rắn nhét nhân duyên cho ta. Từ lúc cuối năm đến
giờ, ông ta nhìn chằm chằm ta quá chặt chẽ, vì vậy lâu nay ta không thể
gặp cô.”
Vân Hy nghe vậy, hai tay bỗng dưng cứng đờ.
Một
lát sau, nàng mới bình tĩnh lại, nghĩ thầm có lẽ mình đã hiểu sai, Tam
công tử nói rằng muốn gặp nàng, có lẽ chỉ vì điều tra “quý nhân” mà
thôi.
Vân Hy nhắm mắt, ngầm đồng ý ước nguyện trong lòng, thả đèn. Đèn theo gió, chậm rãi bay lên trời.
Ven sông có không ít người thả đèn trời, Vân Hy ngửa đầu nhìn, đèn lồng bay đầy trời, dày đặc giống muôn vàn vì sao trôi nổi trong nhân gian, đất
trời tắm trong lửa.
“Đẹp quá.” Vân Hy nói: “Lúc trước ở Tái Bắc,
ta thích đi theo ca ca thả đèn trời nhất. Khi đó ta nghĩ, nếu có thể thả nhiều đèn trời cùng lúc, nhất định rất đẹp.”
Trình Sưởng quay
mặt qua nhìn Vân Hy, đôi mắt nàng trong veo và rạng rỡ, tựa như bất kỳ
ánh sáng nào phản chiếu trong đó đều có thể soi sáng khắp trời đất.
Hai lần luân hồi, hắn chưa từng thấy người nào trong sạch và chính trực như vậy.
“Mua những chiếc đèn này,” hắn mỉm cười, “là để thả cho cô xem.”