Lăng Vương đứng bên vách núi, nói
với Trình Sưởng: “Thật ra ngươi không cần truy cứu nhân quả của quá khứ. Hôm nay ngươi có thể tới nơi này chờ ta, chứng tỏ ngươi đã dự đoán được hậu quả của binh biến. Sự khác biệt là, được làm vua thua làm giặc mà
thôi.”
“Ngươi nói rằng ta vô cớ giết ngươi, nhưng năm đó nếu
ngươi ở trong hoàn cảnh của ta, ngươi chưa chắc sẽ không làm chuyện
tương tự. Dù sao ta cũng tranh giành cho bản thân mình.”
Trình Sưởng nói: “Nếu tranh giành được, ít nhất không bị mất đi, nhưng ngươi nhìn xem, hiện giờ ngươi còn gì.”
“Ngươi không còn gì cả.”
Lăng Vương cười lạnh: “Nếu là ngươi, ngươi có thể làm tốt hơn hay sao? Lúc
trước không phải ngươi đã bức tử Sài Bình à? Không phải ngươi lợi dụng
Vân Hy, ép buộc Trình Húc vào cung hay sao? Không phải ngươi sắp đặt để
ta và lão hoàng đế đánh nhau ư? Cho dù ta có ý định giết vua, ngươi làm
gì có lòng từ bi để dốc hết sức ngăn chặn cuộc chiến?”
“Hôm nay
ta thua ở đây, ta nhận. Nhưng còn ngươi, lão hoàng đế sẽ bỏ qua cho
ngươi hay sao? Dù hôm nay ngươi vượt qua kiếp nạn, từ nay về sau, ngươi
sẽ làm thế nào?”
Lăng Vương nói: “Xu thế của thiên hạ là tất yếu. Nếu ngươi bình an vượt qua kiếp nạn này, để bảo vệ Vân Hy, Vân Lạc chắc chắn sẽ liên hợp Trung Dũng Hầu phủ, Bùi phủ và Hoàng Thành Ty bảo vệ
cho ngươi. Ngươi vốn dĩ đã nắm tam ty, lại quản lý các binh lính, chính
là ngồi một nửa giang sơn. Nếu lão hoàng đế không thể loại bỏ ngươi, đến ngày thiên hạ đổi chủ, một Đông Cung gầy yếu, một vị vương nắm quyền,
triều đình chắc chắn sẽ rung chuyển. Cho dù ngươi có lòng từ bi không
muốn đổ máu, sẽ có thủ hạ giúp ngươi trừ gian, bởi vì bọn họ cũng muốn
giữ mạng. Nếu Trình Húc kế thừa giang sơn, một ngày nào đó đế vương nghi kỵ, những con kiến như bọn họ muốn phòng ngừa cũng đã muộn.”
“Đến lúc đó máu chảy thành sông trong triều đình, hàng trăm hàng ngàn người
mất mạng vì ngươi, thậm chí bản thân ngươi cũng ở trong cuộc biến động,
ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Ngươi đã bước một chân vào vực sâu,
tay ngươi đã dính máu, từ nay về sau, nếu muốn giữ mạng, chỉ có thể
không ngừng hận, không ngừng giết! Vĩnh viễn không có kết thúc! Cuối
cùng ngươi sẽ biến thành người như ta.”
“Ngươi và ta, chung quy là một loại người.”
Trình Sưởng nói: “Nếu năm đó ta là ngươi, quả thật sẽ không ngồi chờ chết,
nhưng oan có đầu, nợ có chủ. Nếu ngươi muốn công lý, vì sao không đi tìm phụ hoàng của ngươi, hỏi ông ta tại sao chỉ thương yêu Điền Trạch và
vứt bỏ ngươi? Vì sao không xuống suối vàng tìm mẫu phi của ngươi, hỏi bà vì sao nhất thời tham lợi làm hại Uyển tần và Điền Trạch? Bởi vì ngươi
không dám. Ngươi không dám chống đối phụ hoàng của ngươi, không cam lòng chịu khuất phục trước tội lỗi mà mẫu phi của ngươi gây ra. Oán giận
tràn ngập không có chỗ để trút, vì vậy ngươi đã chọn giết Điền Trạch,
mất Tái Bắc.”
“A Đinh cứu mạng người trong lòng của ngươi, nhưng ngươi lại làm hại phụ thân và huynh trưởng của nàng.”
“Trung Dũng Hầu phủ trung thành và anh dũng, ngươi lại khiến Vân Thư Quảng uổng mạng.”
“Trình Minh Anh là huynh đệ ruột thịt của ngươi, nhưng ngươi không quý tánh mạng của hắn.”
“Ngàn vạn tướng sĩ Tái Bắc bảo vệ quốc gia, nhưng vì một suy nghĩ của ngươi đã chôn xương trong cát vàng.”
“Ta không cảm thấy mình tốt lành gì, cũng không cho rằng lấy ơn báo oán là
chuyện tốt. Trên đời này người cầm đao đều có lý do. Con người sở dĩ là
người thì nên có yêu, có hận, có tình cảm, có dục vọng, tại sao lại
buông xuống để trở thành Phật? Cho nên nếu người khác hại tánh mạng của
ta, dù cho đấu tranh đến chết, ta cũng muốn lấy lại công bằng cho mình,
cũng muốn có một kết quả nợ máu phải trả bằng máu, nhưng ta sẽ không áp
đặt đau khổ của mình cho người vô tội.”
“Bởi vì người làm như vậy đều bất tài, đều yếu đuối, đều không có quyết đoán đấu tranh cho chính
mình, không có dũng khí chứng minh bản thân mình, cho nên mới khuất phục trước nỗi đau của mình và không thoát ra được, liên lụy đến người khác
vì lòng hận thù của mình, làm ác vì ác như thế, vĩnh viễn bất phục.”
Lăng Vương nghe Trình Sưởng nói xong, thật lâu sau mới nói: “Ngươi đương
nhiên nói như vậy, nếu hôm nay ngươi có thể sống sót qua kiếp nạn, hoàng quyền sắp thay đổi, không thể tránh khỏi đổ máu, chẳng lẽ ngươi còn có
thể đi con đường thứ ba?”
“Sao ngươi biết ta sẽ không?”
Gió ngừng thổi trên vách núi, Lăng Vương nhìn Trình Sưởng xuyên qua tia nắng ban mai, cười nhạo: “Ta rửa mắt chờ xem.”
Cách đó không xa truyền đến tiếng binh mã, phản quân đã bị đền tội trong
núi, Điện Tiền Ty và Trung Dũng quân thu dọn đống hỗn độn, sắp có người
tìm tới nơi này.
Trình Sưởng nói: “Phụ hoàng của ngươi sẽ tới nhanh thôi.”
Nụ cười trên mặt Lăng Vương biến mất, trở nên trầm mặc lạ thường.
Trình Sưởng lại nói: “Trong thời kỳ thái bình thịnh vượng, binh quyền nằm
trong tay đế vương. Thật ra ngươi đã biết hậu quả của việc khởi binh,
nhưng ngươi vẫn muốn đánh một trận, bởi vì ngươi đã bị điên, đã chịu
đựng đủ rồi.”
Cho nên chỉ dùng một câu được làm vua thua làm giặc để an ủi bản thân, đâu biết rằng muốn cho hết thảy kết thúc sớm một chút.
Lăng Vương nhàn nhạt nói: “Tuy rằng hôm nay ba bên tranh chấp, vai trò lẫn
nhau đã sớm sáng tỏ. Ngươi là cò, ta là trai, ngươi và ta đều không phải là ngư ông, cho nên không có kết cục tốt đẹp. Ta đi đến đường cùng, ta
nhận, tình huống của ngươi tốt hơn ta hay sao? Ngôi cửu ngũ ngồi trên
cao nắm quyền sinh sát kia sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi và ta giống
nhau, đều ở trong địa ngục.”
Trình Sưởng nói: “Ta ở trong địa
ngục là bởi vì phụ hoàng của ngươi muốn giết ta, nhưng ta không hổ thẹn
với lương tâm, nếu có một đường sống, ta muốn sống sót. Xin hỏi điện hạ, hiện nay bệ hạ đang phái ra nhiều binh mã của Điện Tiền Ty như vậy,
liều mạng tìm trong núi để làm gì?”
Lời vừa dứt, sắc mặt Lăng Vương rốt cuộc thay đổi.
“Ông ta đang tìm ngươi.”
“Sau khi gặp lại Điền Vọng An, phụ hoàng của ngươi rốt cuộc hoàn toàn buông
bỏ quá khứ, đột nhiên nhìn lại mới phát hiện mấy năm nay ông ta nợ ngươi rất nhiều. Trong số những đứa con, ông ta có lỗi với ngươi nhất.”
“Cho nên dù ngươi khởi binh phản lại ông ta, dù ngươi muốn giết vua, ông ta
vẫn muốn cứu mạng ngươi khỏi đao đồ tể, vì vậy mới phái Điện Tiền Ty tìm trong núi, chuẩn bị đẩy tội mưu phản cho một vị tướng quân nào đó, sau
đó đưa ngươi về lại cung.”
“Dùng sự hối hận trước lúc lâm chung của ông ta để bù đắp cho món nợ lấp đầy nửa đời của ngươi.”
“Để ngươi cảm nhận được tình cha muộn màng này. Hoặc là, trong cảnh thái bình giả tạo trong cung, ắt hẳn là cha hiền con thảo.”
“Ngươi có muốn không?”
Lăng Vương nghe vậy, đứng mờ mịt hồi lâu, đột nhiên bật cười to, cười không kiểm soát được.
Binh lính của Điện Tiền Ty nhìn thấy họ từ xa, lập tức giương cung, nhưng
hình như Vọng giáo úy phát hiện một trong số đó là Lăng Vương, giơ tay
bảo người thu lại cung tên, hô to từ xa: “Tam điện hạ.”
Đan Văn
Hiên thấy cảnh này, cho rằng Tam công tử nói đúng, bệ hạ thật sự bằng
lòng buông tha cho Lăng Vương, nhất thời mừng như điên: “Điện hạ, tốt
quá, điện hạ, chúng ta được cứu rồi……”
Trong khi ông nói chuyện,
dần dần nhận ra một tia thê lương và cô đơn trong giọng cười của Lăng
Vương, cười đến lúc khàn cổ họng, cười đến lúc chảy ra nước mắt.
Đan Văn Hiên kinh ngạc và hoảng sợ, hỏi: “Điện hạ, ngài, ngài sao vậy?”
Lăng Vương không trả lời ông.
Hắn nhìn vách đá cách đó một thước, hỏi Trình Sưởng: “Lần trước ngươi rơi xuống vách núi, làm sao sống sót?”
Trình Sưởng nói: “Ta chưa từng sống sót.”
Những lời này rõ ràng mơ hồ, nhưng Lăng Vương nghe xong lại cảm thấy thoải
mái: “Vậy thì tốt, ta tưởng rằng trên đời này thực sự có phương pháp
trường sinh bất tử, có thể làm cho người ta chết cả trăm lần nhưng không mất đi. Ta thật sự……” Hắn mỉm cười, thản nhiên nói, “không muốn sống
trên đời này chút nào.”
Đã bỏ lỡ biết bao ngày tháng tốt lành và
phong cảnh tươi đẹp, mấy năm nay chỉ rơi vào tham lam và sân si mà thôi. Tình yêu đã chết trong quá khứ, sau đó gặp lại Phương Phù Lan, hắn
không rõ bao nhiêu thật lòng và bao nhiêu lợi dụng. Cho nên nói gì đến
việc đền bù, nên đền bù như thế nào? Chi bằng để cuộc đời cẩu thả này
kết thúc trong trận hỗn loạn tại đây.
Có binh tướng gọi từ xa: “Tam điện hạ, Tam điện hạ!” Đang đi về phía bọn họ.
Gió sớm thổi bay y phục của Lăng Vương, đôi mắt đa tình dịu dàng như muốn ngâm mình trong nước.
Thực ra con người của hắn luôn bình tĩnh và nhẹ nhàng, chưa bao giờ kiêu
ngạo bức hiếp, cho dù xuất thân năm đó như hạt bụi, hay sau này quyền
hành lừng lẫy, cho nên hiện giờ lưu lạc nơi đường cùng, y phục của hắn
cũng sạch sẽ như mới.
Mặc cho trái tim thối rữa và mưng mủ, nhưng hắn vẫn giữ được một chút tinh khiết.
Hai chân cách vách đá không quá một thước.
Không còn gì để nói cho phần đời còn lại, có lẽ mọi suy nghĩ ảo tưởng đã bị
chôn vùi vào ngày Phương Phù Lan nhảy xuống hồ, không còn sáng lên nữa.
Lăng Vương đứng trong gió mênh mang: “Mấy năm nay, ta thông đồng với địch
hại chết Trung Dũng Hầu, hại chết muôn vàn tướng sĩ Tái Bắc, ta không
hối hận; ta phái người giết Trình Húc, giết ngươi, giết những người chắn trước mặt ta, ta không hối hận; hôm nay chết ở đây, chôn ở đây, ta cũng không hối hận, bởi vì đây là sự lựa chọn của ta.”
Binh mã của Điện Tiền Ty đang tới gần, có thể lờ mờ nhìn thấy ngự liễn của Chiêu Nguyên Đế.
Lăng Vương nhìn Trình Sưởng, mỉm cười: “Nói với ông ta, chuyện ta hối hận duy nhất trong cuộc đời này là làm con của ông ta.”