Nơi bọn họ muốn đến cách nội thành cũng không xa, đại khái cần 40 phút
lái xe, kể từ lúc ly hôn với Thẩm Tiện đến nay, Lâm Thanh Hàn vẫn luôn
buộc chặt bản thân, hoặc là đi làm kiếm tiền, hoặc là chăm sóc con gái,
Thẩm Tiện và Lâm Chí Tân còn thường đến đòi tiền, bản thân Lâm Thanh Hàn đều không nhớ rõ cô đã bao lâu không ra ngoài thả lỏng.
Xe buýt
đã cách vùng ngoại ô ngày càng gần, cây xanh ở hai bên đường cũng dần
nhiều hơn, Lâm Thanh Hàn dựa vào ghế nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Thẩm
Tiện cầm điện thoại chơi trò chơi, cảm thấy có hơi choáng váng, cô quyết định buông điện thoại, quay đầu nhìn Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn sao
có thể không cảm nhận được ánh mắt Thẩm Tiện đang nhìn mình, quay đầu
liền thầy Thẩm Tiện dựa đầu vào ghế nhìn cô.
"Chị nhìn tôi làm gì?". Lâm Thanh Hàn hỏi, nhẹ nhàng đẩy chân Thẩm Tiện một chút.
"Không làm gì hết, nhìn điện thoại có hơi chóng mặt nên nhìn em một lát". Thẩm Tiện dựa đầu vào ghế, chớp chớp mắt với Lâm Thanh Hàn, bình tĩnh nói.
Nghe Thẩm Tiện trực tiếp thừa nhận là đang nhìn bản thân, Lâm Thanh Hàn
không biết nên trả lời thế nào, lỗ tai hơi ửng hồng, "Nếu chị chóng mặt
thì nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đừng nhìn chằm chằm vào tôi".
Thẩm Tiện cười cười, khoảng cách giữa cô và Lâm Thanh Hàn đang rất gần,
ngước mắt liền thấy được lỗ tai Lâm Thanh Hàn đang ửng hồng, Thẩm Tiện
cười, nghiêng người về phía trước, "Nhắm mắt lại không có gì vui, không
thấy được cái gì hết, ôi, Thanh Hàn, lỗ tai em sao đỏ vậy?".
Lâm
Thanh Hàn quay đầu, trừng mắt nhìn Thẩm Tiện, "Chị cố ý đúng không? Biết rõ còn hỏi, phiền chết". Nói xong, quay mặt về phía cửa sổ, để lại bóng lưng cho Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện nghẹn cười nhìn Lâm Thanh Hàn,
duỗi tay chọt chọt lưng Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, tôi sai rồi, em đừng
không để ý tới tôi mà, đừng nhỏ mọn như vậy, tôi để em nhìn lại".
Lâm Thanh Hàn xoay người lại, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Tiện một cái, mở miệng
nói: "Chị cho rằng ai cũng giống chị sao? Trẻ con, ai thèm nhìn chị".
Thẩm Tiện có chút buồn cười, nhận sai: "Đúng vậy, tôi trẻ con, tôi sai rồi, vậy được chưa".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện một cái, khẽ hừ một tiếng, không trả lời.
Hàn Nhụy ở bên cạnh thấy tương tác giữa Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đã sắp
cười ra tiếng, đều vậy rồi còn nói là không quan hệ? Mạnh miệng thôi.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, bốn chiếc xe buýt chậm rãi đi vào khu tham
quan, tuy nói là khu tham quan nhưng thật ra không cần mua vé vào cửa,
chỉ khi nào muốn đi vào chùa miếu tham quan mới cần mua vé vào cửa.
Mọi người lục tục xuống xe, Thẩm Tiện cũng không nhanh không chậm đi theo Lâm Thanh Hàn xuống xe.
Hàn Nhụy giống như nhớ tới cái gì, hỏi Lâm Thanh Hàn: "Thanh Hàn, sao hai chị không dắt Điềm Điềm theo?".
Lâm Thanh Hàn mím môi, trả lời: "Điềm Điềm ở chỗ bà nội, Điềm Điềm còn nhỏ, ngọn núi này với chúng ta thì không cao, nhưng nếu là Điềm Điềm nói
không chừng đi không được bao lâu đã chịu không nổi".
Hàn Nhụy
cười chế giễu, ánh mắt lia tới Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn, nhìn nhìn hai người vài cái, "Cũng đúng, nghe xong em xém chút đã tin".
"Em đừng nói bậy". Lâm Thanh Hàn cười nói.
"Được rồi, không làm phiền thế giới hai người của chị, em phải học theo Điềm
Điềm, cách hai người xa một chút". Hàn Nhụy nói, sau đó tụ lại cùng vài
vị bác sĩ khác.
Lâm Thanh Hàn nhìn Hàn Nhụy, lắc đầu cười, nói
với Thẩm Tiện đang đứng kế bên: "Chúng ta cũng đi thôi, lần cuối cùng
tôi leo núi hình như là chuyện của rất nhiều năm trước".
"Rất nhiều năm, bây giờ em mới bao nhiêu tuổi? Nói như em già lắm rồi không bằng". Thẩm Tiện cười nói.
Lâm Thanh Hàn lại dừng bước chân, trừng Thẩm Tiện một cái, "Chị có ý gì?
Muốn nói tôi già rồi đúng không? Không có trẻ đẹp như mấy bé gái chị mới tuyển vào công ty đúng không?".
Thẩm Tiện cảm thấy bản thân
giống như lại dẫm phải bom, vội vàng lắc đầu phủ nhận, "Không phải,
không phải, em còn rất trẻ, hơn nữa không phải hai chúng ta bằng tuổi
sao? Tôi cũng không có khả năng tự nói mình già nha".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện một cái, không để ý đến cô, một mình đi lên bậc thang, Thẩm Tiện vội vàng đuổi theo Lâm Thanh Hàn.
Hiện tại mặt trời đang nắng gắt, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn không đi được
bao lâu mà cả người đã ướt đẫm mồ hôi, Thẩm Tiện mở bình nước khoáng,
duỗi tay đưa cho Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, uống nước nghỉ ngơi một
lát".
Lâm Thanh Hàn tiếp nhận nước khoáng từ tay Thẩm Tiện, "Cảm ơn".
Thẩm Tiện mở một chai khác ra, cười nói: "Không cần cảm ơn, quan hệ giữa chúng ta còn cần khách sáo vậy sao?".
Lâm Thanh Hàn bị lời nói của Thẩm Tiện làm cho đỏ tai, ngửa đầu uống mấy
ngụm nước để ngăn lại một tia lay động trong lòng, sau đó mới mở miệng
nói: "Không có quan hệ".
"Cái gì?".
"Tôi nói bây giờ giữa
hai chúng ta không có quan hệ". Lâm Thanh Hàn nhấp môi nói, không nhìn
Thẩm Tiện, nhưng khóe môi lại không tự giác mà mỉm cười.
"Thiệt
hay giả? Sao tôi lại không cảm thấy vậy, tôi thấy quan hệ giữa chúng ta
khá tốt mà". Thẩm Tiện cười nói, nói xong còn cố ý thò lại gần, chọt
chọt cánh tay Lâm Thanh Hàn, hai mắt nhìn chằm chằm cô.
Thẩm Tiện đến quá gần, còn nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, Lâm Thanh Hàn đành phải đẩy người này ra một chút, "Chị đừng đến gần như vậy, nóng muốn chết".
Nói xong còn dùng tay phe phẩy tạo gió.
"Được rồi, em nói cái gì
thì là cái đó". Thẩm Tiện mỉm cười nhìn Lâm Thanh Hàn nói, gần đây cô
ngày càng phát hiện, Thanh Hàn vậy mà rất dễ ngại ngùng, đều là bạn tốt
với nhau, nói giỡn một chút không phải rất bình thường sao?
"Được rồi, tiếp tục đi đi, tôi thấy chị có thể nói nhiều như vậy, nhìn là
biết không mệt". Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện một cái, nói.
"Đúng rồi, có Thanh Hàn ở đây đương nhiên không mệt". Thẩm Tiện cười, đuổi
theo Lâm Thanh Hàn, miệng mồm còn không quên nịnh nọt, ngay cả Thẩm Tiện đều không tưởng tượng được, một cái bá tổng như cô còn thích trêu chọc
người khác, đời trước cô chỉ lo công việc, thật là bỏ qua quá nhiều
việc.
"Chị bình thường một chút giúp tôi". Lâm Thanh Hàn đánh Thẩm Tiện một chút, đương nhiên cô cũng không dùng bao nhiêu sức lực.
Thẩm Tiện cười đồng ý, "Được rồi, Thanh Hàn, cũng đến đây rồi, chúng ta
selfie một tấm đi, tôi còn chưa được chụp riêng với em tấm nào đâu, mấy
lần trước đều có Điềm Điềm".
"Có cái gì mà chụp, trẻ con muốn chết". Lâm Thanh Hàn ngoài miệng nói Thẩm Tiện trẻ con nhưng bước chân đã ngừng lại.
Thẩm Tiện lập tức lấy điện thoại ra, chuyển thành camera trước, một tay đặt
lên vai Lâm Thanh Hàn, một tay giơ điện thoại lên, điều chỉnh tự động
chụp, thấy Lâm Thanh Hàn mặt không cảm xúc nhìn camera, Thẩm Tiện lại
chọt chọt Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, cười một cái đi".
Điện thoại tách tách một tiếng, hình ảnh hai người mỉm cười được chụp lại, Thẩm
Tiện tiếp tục lôi kéo Lâm Thanh Hàn chụp thêm mấy tấm mới cảm thấy thỏa
mãn.
Thẩm Tiện chỉnh chế độ bạn bè, sau đó chọn ba ảnh trong mấy
tấm ảnh vừa chụp với Lâm Thanh Hàn, đăng lên vòng bạn bè, chỉ một lát
sau đã có không ít người nhấn like.
Bên kia, Phương Tĩnh Lan đang ở nhà chơi với Thẩm Điềm cũng lướt đến bài đăng của Thẩm Tiện, còn thuận tay nhấn nút like.
Thẩm Điềm thấy Phương Tĩnh Lan nhìn điện thoại cười thì dùng đôi nhân ngắn
bò lên sô pha, tò mò hỏi: "Bà nội nhìn gì vậy? Điềm Điềm cũng muốn
nhìn".
Phương Tĩnh Lan cười, đưa điện cho Thẩm Điềm, "Điềm Điềm nhìn xem, đây là ai?".
Thẩm Điềm cầm điện thoại, mở to đôi mắt nhìn, tay nhỏ còn chỉ vào hình ảnh Thẩm Tiện vừa đăng, "Là mẹ với mommy!".
Ngay sau đó nhóc con lại cảm thấy không đúng, không phải mẹ với mommy nói
với bé là phải đi làm sao? Đi làm vui vẻ như vậy? Sao lại thấy không
khác gì đi chơi nha? Trong đầu nhỏ toát ra một dấu chấm hỏi thật lớn.
Nhóc con nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Mẹ với mommy đi công tác, vậy, vậy lần sau Điềm Điềm cũng muốn đi công tác với mẹ và mommy".
Phương Tĩnh Lan nghe Thẩm Điềm nói vậy, xém chút cười ra tiếng, đôi vợ chồng
son này rõ ràng là đi ra ngoài chơi, gửi Điềm Điềm lại cho bà trông cháu giùm, làm gì có chuyện đi công tác, "Ừ, lần sau Điềm Điềm cũng đi chung với hai người, được không?". Phương Tĩnh Lan ôm Thẩm Điềm vào ngực,
nói.
Nhóc con gật gật đầu, kéo giọng nói: "Dạ ~ Điềm Điềm cũng muốn đi cùng mẹ, mommy".
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đùa giỡn với nhau cũng không tránh được đôi mắt
của Lục Kiến Bạch, anh ta và Triệu Tình không nhanh không chậm đi phía
sau hai người Thẩm Tiện, duy trì khoảng cách nhất định với hai người
nhưng cũng có thể từ xa quan sát hai người họ, thấy Thẩm Tiện và Lâm
Thanh Hàn sáp lại gần như vậy, còn vừa nói vừa cười, bàn tay anh ta nắm
chặt đến mức nổi gân xanh, Triệu Tình nhìn thấy thì hoảng sợ.
"Bác sĩ Lục, anh sao vậy?". Triệu Tình quan tâm hỏi.
"À, không có gì, chúng ta đi tiếp đi". Lục Kiến Bạch thu hồi vẻ mặt hung tợn, khôi phục bộ dáng như trước kia.
Lúc Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đi đến đỉnh núi, hai bình nước đã sắp cạn,
do thời tiết rất nóng nên phần lớn mọi người đi đến đỉnh núi đều đã uống cạn nước, cũng may trên đỉnh núi có một nhà tạp hóa, chỉ là giá đồ ăn
nước uống so với bình thường đắt hơn nhiều, Thẩm Tiện ném hai chai rỗng
vào túi đựng rác được treo sẵn ở đó, đứng dậy mua cho bản thân và Lâm
Thanh Hàn hai bình nước.
Ngay trong lúc Thẩm Tiện đang mua nước,
Lục Kiến Bạch nói với Triệu Tình có chút việc, sau đó bước nhanh đến chỗ Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, chuyện lần trước làm em bối rối, tôi thật
xin lỗi, tôi có một ít lời muốn nói riêng với em, chỉ tốn một ít thời
gian của em, em yên tâm, tôi sẽ không tiếp tục làm phiền em, có thể
chứ?". Lúc nói chuyện, Lục Kiến Bạch thể hiện rất giống như đã buông
tay, lời nói và hành động đều rất khéo léo.
Lâm Thanh Hàn nhìn
Lục Kiến Bạch một cái, không nhúc nhích, "Bác sĩ Lục có chuyện gì có thể trực tiếp nói ở đây, tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng ta còn không tốt
đến mức cần nói chuyện riêng".
"Thanh Hàn, thật sự chỉ nói mấy câu, nơi này có nhiều người nhìn như vậy, tôi sợ ảnh hưởng đến em".
"Sợ ảnh hưởng đến em ấy thì đừng nói là được". Giọng Thẩm Tiện từ xa truyền đến, vừa nói dứt câu đã muốn chạy đến cạnh Lâm Thanh Hàn.
Đôi
tay rũ ở bên hông của Lục Kiến Bạch siết chặt, mặt không biến sắc nói:
"Tôi chỉ muốn nói mấy câu với Thanh Hàn, đây là chuyện bình thường giữa
bạn bè với nhau, thế nào? Cô không tin Thanh Hàn sao? Cảm thấy giữa
chúng tôi có cái gì hửm?".
Thẩm Tiện cười lạnh một tiếng, "Tôi
không tin anh, anh cũng quá dầu mỡ, nói với anh có hai câu mà tôi đã cảm thấy mỡ heo tràn vào miệng, đừng bám lấy Thanh Hàn nhà tôi".
"Cô không dám để em ấy nói riêng với tôi vài câu?". Lục Kiến Bạch tận lực kìm nén phẫn nộ, dùng giọng điệu bình thường để nói.
"Anh nghe không hiểu tiếng người hả? Anh có chuyện gì thì ở đây nói, nói
nhảm nhiều như vậy làm gì". Thẩm Tiện lạnh mặt nhìn Lục Kiến Bạch.
Lục Kiến Bạch thấy Thẩm Tiện hoàn toàn không trúng chiêu, lại quay qua nói
với Lâm Thanh Hàn: "Thanh Hàn, Thẩm Tiện kiểm soát em chặt vậy sao? Ở
đây nhiều người như vậy cô ta còn không dám để tôi với em nói mấy câu
sao?".
Lâm Thanh Hàn cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Lục
Kiến Bạch, "Đúng vậy nha, Thẩm Tiện chị ấy rất dính người, rời khỏi tôi
một chút cũng không được". Nói xong, Lâm Thanh Hàn ôm lấy cánh tay Thẩm
Tiện.