Lâm Thanh Hàn thấy mọi người đi rồi thì mở quạt thông gió, bình tĩnh
nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Tiện, phần giữa trán mồ hôi tuôn ra như mưa, do kiệt sức nên hai bàn tay hơi run rẩy.
Lâm Thanh Hàn thở
dài, do dự một lát, cuối cùng vẫn đi đến, đứng ngay mép giường bệnh rồi
ngồi xuống cạnh Thẩm Tiện, cô vén tóc sang một bên, chậm rãi gỡ miếng
dán cách trở tin tức tố phía sau cổ, trong không khí nhàn nhạt xuất hiện mùi hương của hoa quế Long Tỉnh.
Lâm Thanh Hàn chậm rãi thả ra một ít tin tức tố, khống chế tin tức tố đi đến chỗ Thẩm Tiện, để chúng nhẹ nhàng bao vây cô.
Thẩm Tiện nhắm mắt lại, trên người cô vừa không có sức lực vừa đau đớn,
nhưng trong một khoảnh khắc lại đắm chìm vào một mảnh mềm mại, cơ thể
cảm thấy nhẹ nhàng hơn, ngay cả đau đớn cũng giảm bớt không ít, mùi
hương thơm ngát của hoa quế Long Tỉnh chậm rãi truyền vào xoang mũi
khiến cho Thẩm Tiện buông lỏng chân mày đang nhíu chặt, cơ thể cũng theo bản năng tìm kiếm nơi mùi hương phát ra, nhưng bởi vì cả người đều vô
cùng đau đớn, dù có dùng hết sức lực cũng chỉ có thể dịch chuyển đầu đến bên chân Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện khó chịu
như vậy trong lòng cũng không chịu nổi, hình ảnh ống thép từng gậy từng
gậy đánh vào người Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm
thấy sợ hãi, điều khiến cô không thoải mái chính là câu nói vừa rồi của
Thẩm Tiện, "Tôi sao có thể mặc kệ em", rõ ràng chỉ là một câu vô cùng
đơn giản nhưng chính nó lại hoàn toàn làm rối loạn suy nghĩ của Lâm
Thanh Hàn, khiến cô không có cách nào nhẫn tâm chờ Thẩm Tiện chậm rãi
khôi phục tin tức tố bằng cách truyền dịch, bởi vì Thẩm Tiện không chỉ
nói bằng lời mà thật sự dùng hành động để chứng minh.
Trong tình
huống nguy cấp, phản ứng của một người thường là chân thật nhất, vừa rồi Thẩm Tiện giúp cô chặn lại một đòn, tốc độ nhanh đến mức chính bản thân Lâm Thanh Hàn còn chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Tiện ôm vào lòng, sau đó Thẩm Tiện càng gắt gao ôm chặt, bảo vệ cô, ống thép từng gậy đánh xuống cũng không đụng trúng cô, tất cả đều được Thẩm Tiện chặn lại.
Trước đây cô từng rất hy vọng Thẩm Tiện có thể như bây giờ nói được làm được, sẽ là người đầu tiên xông lên bảo vệ cô khi cô gặp nguy hiểm, nhưng cô
cũng từng trải qua việc Thẩm Tiện hết lừa lại gạt, chỉ muốn tìm cô đòi
tiền, căn bản không quan tâm cô và Điềm Điềm sống hay chết.
Lâm
Thanh Hàn ngây ngốc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Tiện, nhẹ nhàng thở dài, mặc kệ trước đó Thẩm Tiện có bao nhiêu quá đáng, lần này chị ta
thật sự vì cứu cô mà bị thương, hơn nữa còn bị thương nặng, cũng không
biết xương có bị sao không.
Lâm Thanh Hàn rút vài tờ khăn giấy,
nhẹ nhàng giúp Thẩm Tiện lau đi mồ hôi trên má, dù là cách một tầng khăn giấy cũng có thể cảm nhận được khuôn mặt Thẩm Tiện đang lạnh ngắt, Lâm
Thanh Hàn thoáng tăng cường độ tin tức tố, điều khiển một ít tin tức tố
đến gần tuyến thể Thẩm Tiện, được tin tức tố của Omega an ủi, hô hấp của Thẩm Tiện dần trở nên vững vàng hơn, mồ hôi lạnh giữa trán ngừng chảy,
tuyến thể bị sử dụng quá mức cũng bắt đầu hoạt động lại, phân bố ra tin
tức tố mới.
Trong phòng nhanh chóng tràn ngập mùi hương cam ngọt
từ tin tức tố của Thẩm Tiện, nhưng mùi hương rất nhạt, hòa cùng hương
hoa quế Long Tỉnh của Lâm Thanh Hàn tạo thành một loại mùi hương đặc
biệt. Tuyến thể của Lâm Thanh Hàn vẫn đang phát ra tin tức tố, đương
nhiên cô cũng cảm nhận được tin tức tố của Thẩm Tiện, dù là hương cam
ngọt vẫn còn đang rất nhạt, gương mặt Lâm Thanh Hàn trong lúc vô thức đã nổi lên một rạng mây hồng.
Cô không có tẩy đi đánh dấu, không thể không thừa nhận rằng tin tức tố của Thẩm Tiện vẫn ảnh hưởng cô rất nhiều.
Thẩm Tiện dần khôi phục tinh thần nhưng lúc vừa mở mắt đầu óc vẫn còn hơi
ngơ ngác, giương mắt nhìn người bên cạnh, hỏi: "Mùi gì vậy? Thơm quá".
Lâm Thanh Hàn khuôn mặt đang hồng nhạt dần ngả sang màu đỏ, lỗ tai cũng bị
lời nói của Thẩm Tiện kích thích mà trở thành màu hồng, cô rũ mắt trừng
Thẩm Tiện một cái nhưng lại không biết bộ dáng bây giờ của bản thân đối
với Thẩm Tiện mà nói, không hề có lực uy hiếp.
Đầu óc Thẩm Tiện
còn không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy Lâm Thanh Hàn như bây giờ đẹp cực
kỳ, vì thế ánh mắt vẫn luôn lưu luyến nhìn khuôn mặt Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn đương nhiên cũng cảm nhận được, chịu đựng cảm giác không khỏe do tin tức tố của Thẩm Tiện ảnh hưởng, duỗi tay nhéo phần thịt bên hông Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện "A" một tiếng, lập tức tỉnh dậy, trên người cô vốn dĩ đã rất đau, bây giờ bị Lâm Thanh Hàn nhéo liền càng đau, khóe mắt hơi đỏ lên, Thẩm Tiện đáng thương nhìn Lâm Thanh Hàn nói: "Đau,
Thanh Hàn em nhẹ chút, em làm tôi đau". Bởi vì cơ thể không sức lực, âm
thanh của Thẩm Tiện khi nói chuyện có vẻ mềm mại, so với giọng nói của
cô lúc bình thường có thể nói là như hai người khác nhau.
Hai cô y tá nhỏ đang trực ban bên ngoài bị lời nói của Thẩm Tiện làm cho đỏ mặt.
"Uầy, không nghĩ tới bác sĩ Lâm với Alpha nhà chỉ bình thường thích đùa kiểu này nha".
"Suỵt, chúng ta đi nhanh lên, không phù hợp với trẻ em không phù hợp với trẻ em, về văn phòng chờ xíu nữa đi".
"Ừm ừm".
Hai người rất nhanh thống nhất ý kiến, chuyện tình cảm nhà người ta bọn họ tốt nhất đừng nhiều chuyện.
Lâm Thanh Hàn lại bị lời nói của Thẩm Tiện khiến cho mặt càng đỏ hơn, cô
không biết Thẩm Tiện ý trên mặt chữ hay có ý gì khác, thấy Thẩm Tiện bị
bản thân nhéo tỏ ra vô cùng đau đớn, Lâm Thanh Hàn cuối cùng vẫn buông
lỏng tay ra.
Nhưng Lâm Thanh Hàn cũng không quan tâm Thẩm Tiện
nghĩ cái gì, cô và Thẩm Tiện đã sớm không có khả năng, hôm nay cô chăm
sóc Thẩm Tiện hoàn toàn là do chị ta giúp cô.
Thấy Thẩm Tiện
thanh tỉnh, Lâm Thanh Hàn cũng ngừng phóng thích tin tức tố, xé một
miếng cách trở tin tức tố dán vào sau cổ, hương hoa quế Long Tỉnh nhanh
chóng phai nhạt dần, trong không khí chỉ còn lại hương cam ngọt.
Lúc này Thẩm Tiện mới hoàn toàn thức tỉnh, biết được mùi hương vừa rồi
khiến bản thân lưu luyến là tin tức tố của Lâm Thanh Hàn, trách không
được vừa rồi Lâm Thanh Hàn véo cô, Thẩm Tiện hối hận, ngay cả cô cũng
muốn véo bản thân vài cái.
Thẩm Tiện biết rõ nơi này là thế giới
ABO, tin tức tố là một nhân tố thường thấy ở thế giới này, tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy tin tức tố chỉ có hai người thích nhau dùng mới không tính là quấy rối, vừa rồi Lâm Thanh Hàn vì giúp cô mà phát ra tin tức tố, cô lại nói với Lâm Thanh Hàn là mùi hương dễ nghe, Thẩm Tiện cảm thấy bản
thân giống như đang quấy rối Lâm Thanh Hàn.
Thẩm Tiện chuẩn bị
ngồi dậy nói xin lỗi với Lâm Thanh Hàn, nhưng hai cánh tay vừa đỡ lấy
thành giường liền đau nhói, căn bản không chống đỡ được trọng lượng cơ
thể, lại nặng nề ngã xuống giường.
Lâm Thanh Hàn bị hành động của Thẩm Tiện dọa sợ, vội vàng nâng cô dựa vào người mình, "Đừng lộn xộn,
còn không biết có bị thương đến xương không, chị nghỉ ngơi thêm một chút rồi đi chụp CT".
Thẩm Tiện đành phải co quắp bất an dựa vào
ngực Lâm Thanh Hàn nghỉ ngơi, giống như nghĩ đến chuyện gì quan trọng,
Thẩm Tiện vội vàng nói với Lâm Thanh Hàn: "Thanh Hàn, em cũng dán cách
trở cho tôi đi, tôi sợ ảnh hưởng đến em".
Lâm Thanh Hàn bình tĩnh nhìn Thẩm Tiện: "Chị không cố ý đưa tin tức tố đến
gần tôi thì không có việc gì, vừa rồi chị hao phí rất nhiều tin tức tố,
không dán miếng cách trở mới nhanh chóng khôi phục, tôi không có việc
gì".
Thẩm Tiện vẫn còn không yên tâm, dặn dò Lâm Thanh Hàn: "Vậy nếu em không thoái mái thì nhớ nói với tôi".
"Ừ". Lâm Thanh Hàn gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, trong đầu Thẩm Tiện truyền đến âm thanh của máy móc: "Xin chào ký chủ, xét thấy những đòn công kích vừa nãy nếu để ký chủ đều chịu
đựng hết sẽ rất nhanh đi đời nhà ma nên hệ thống mở ra công năng đặc
biệt, giúp ký chủ chặn lại 32 đòn công kích sẽ tạo thành trọng thương,
chuyển hóa tất cả thành bị thương ngoài da, vết thương có thể nhìn hơi
dọa người nhưng thật ra chỉ cần hai ba ngày liền khỏi hằn, chi phí ngăn
cản một đòn công kích là một ngàn đồng, vì thế ký chủ cần chi trả 32000
đồng".
Thẩm Tiện thật muốn vỗ tay cho hệ thống, thật là quỷ hút
máu, còn bày vẻ công năng đặc biệt, tuy vậy nhưng hệ thống thật sự cứu
cô, hiện tại cô không có nhiều tiền như vậy, chỉ có thể chờ cuối tháng
nhận được thù lao lại trả cho hệ thống.
Trong lúc hồi phục sức
lực Thẩm Tiện chú ý tới con số trên đỉnh đầu Lâm Thanh Hàn từ -40 trở
thành -20, lần này tuy là có hệ thống báo động trước, nhưng lúc che chở
cho Lâm Thanh Hàn là từ nội tâm Thẩm Tiện muốn bảo vệ cho em ấy, tại
thời điểm đó cô cũng không biết hệ thống sẽ che chắn vết thương cho cô,
nói cách khác, cho dù biết bản thân sẽ bị trọng thương cô cũng muốn che
chở cho Lâm Thanh Hàn an toàn, Thẩm Tiện nghĩ, cô sắp vì tình cảm chị em xã hội (do cô suy diễn) của cô và Lâm Thanh Hàn mà cảm động phát khóc.
Theo tin tức tố dần hồi phục, trở nên dày đặc hơn, tinh thần Thẩm Tiện cũng
tốt hơn rất nhiều, vết thương trên cơ thể chủ yếu đều ở phía sau lưng và hai cánh tay, chân cô không bị thương.
"Thanh Hàn, tôi cũng hồi
phục được chút sức lực rồi, chúng ta về nhà đi, tôi bị thương thật ra
cũng không quá nghiêm trọng, không cần khẩn trương như vậy". Thẩm Tiện
nói mấy lời này cũng là để Lâm Thanh Hàn thả lỏng tinh thần, nếu cô bị
thương nghiêm trọng, vậy Lâm Thanh Hàn cũng phải lo lắng rất lâu.
"Đợi chị chụp CT xong rồi về".
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn hoàn toàn không phép cô từ chối, đành phải gật đầu nói: "Được rồi, vậy chúng ta đi chụp CT".
Thẩm Tiện biết cần đi ra ngoài liền ngừng phát ra tin tức tố, quạt thông gió trong phòng hoạt động không ngừng, không khí trong phòng rất nhanh trở
lại bình thường.
Lâm Thanh Hàn đỡ Thẩm Tiện đứng dậy, mở cửa
phòng nghỉ, sau khi gọi điện cho Triệu chủ nhiệm, Lâm Thanh Hàn đưa Thẩm Tiện đến phòng chẩn đoán hình ảnh, Thẩm Tiện ngoan ngoãn đứng trước
dụng cụ, Lâm Thanh Hàn đứng ở một bên điều chỉnh thiết bị, điều khiển
dụng cụ chụp cột sống, cánh tay cùng một loạt bộ phận khác, sau khi xác
định Thẩm Tiện thật sự không có vấn đề gì về xương cốt Lâm Thanh Hàn mới nhẹ nhàng thở ra, Lâm Thanh Hàn không có in hình ảnh ra, chỉ thông qua
dụng cụ quan sát nên cũng không cần nộp thêm chi phí gì khác.
Sau khi hai người chụp CT xong, Triệu chủ nhiệm cùng hai vị cảnh sát đều nhiệt tình thăm hỏi.
"Thanh Hàn, sao rồi? Không có việc gì đi". Triệu chủ nhiệm hỏi.
Lâm Thanh Hàn lắc đầu nói: "Không đụng đến xương cốt, chắc là chỉ bị thương ngoài da".
"Ừm, vậy là tốt rồi, cơ thể không bị thương nặng là được". Triệu chủ nhiệm cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hai cô y tá nhỏ lại nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn rồi nhìn nhìn Thẩm Tiện, sau đó lại nhìn nhau cười.
Thẩm Tiện thấy có người nhìn bản thân, nghi hoặc nhìn về phía hai cô y tá.
"Xin chào hai cô, còn phải làm phiền hai người một chút, chúng tôi cần phải lấy lời khai".
"Được". Lâm Thanh Hàn trả lời, quay đầu nói với Thẩm Tiện: "Chị vào trong nằm một chút, lấy lời khai xong chúng ta về nhà".
Thẩm Tiện nghe lời gật gật đầu, cơ thể cô vẫn còn suy yếu, xoay người vào phòng nghỉ ngơi.
Lâm Thanh Hàn thì cùng hai vị cảnh sát lấy lời khai, đến lúc Lâm Thanh Hàn
và Thẩm Tiện về đến nhà đã hơn 11 giờ tối, đến lúc này Lâm Thanh Hàn mới nhớ tới con gái, "Thẩm Tiện, Điềm Điềm đâu?".
Thẩm Tiện đã bò
tới giường ngủ của bản thân, quay đầu nói với Lâm Thanh Hàn: "Ở chỗ của
mẹ, giờ này hẳn là ngủ được vài giấc rồi". Thẩm Tiện nhớ tới nhóc con
nhà mình, khóe môi liền hơi hơi gợi lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên
dịu dàng hơn.
Lâm Thanh Hàn bây giờ ít nhiều gì cũng có chút tin
tưởng Thẩm Tiện, ít nhất sẽ không cảm thấy Thẩm Tiện có thể bán con gái, vì thế nghe được đáp án mà cô vốn đã đoán được cũng không nói thêm gì
nữa.
Lâm Thanh Hàn đứng dậy, dùng nước ấm thấm qua khăn lông, lại cầm chai rượu thuốc vừa mới mua ở bệnh viện, nhưng đến lúc đi tới cửa
phòng Thẩm Tiện cô lại do dự, đây là lần đầu tiên cô trong tình trạng
tỉnh táo mà chủ động bước vào phòng Thẩm Tiện, hai lần trước đó có một
lần là do Điềm Điềm kéo vào, còn một lần khác là do bản thân uống say,
lúc tỉnh dậy đã ở trong phòng Thẩm Tiện.
Rõ ràng là căn hộ cô
thuê, nhưng chủ động đi vào Thẩm Tiện, đặc biệt là hiện tại không có
Điềm Điềm ở đây, điều này khiến cho Lâm Thanh Hàn cảm thấy kì quái, vì
thế cô đứng trước cửa phòng Thẩm Tiện mười mấy giây mới vờ ho khan một
tiếng, cắn răng bước vào phòng Thẩm Tiện.
Cơ thể Thẩm Tiện vẫn
còn rất đau, đặc biệt là phía sau lưng, cô lại không muốn động đậy, chỉ
có thể nằm liệt trên giường, nghe được tiếng động, quay đầu thì thấy Lâm Thanh Hàn bước vào, Thẩm Tiện hơi ngờ vực hỏi: "Thanh Hàn? Sao vậy?".