Thẩm Tiện vừa đỡ Lâm Thanh Hàn vừa hỏi: "Có sao không Thanh Hàn? Em thấy chỗ nào không thoải mái?".
Lâm Thanh Hàn nghe được giọng của Thẩm Tiện, cảm thấy quen tai liền ngẩng
đầu lên, cố gắng xác nhận người trước mặt là ai nhưng cô lại say đến mức không nhìn rõ được, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp hình ảnh Thẩm Tiện chồng lên nhau, đầu lại đau nhức hơn. Người say rượu liền mạnh dạn hơn ngày
thường, Lâm Thanh Hàn vừa cố thoát ra cánh tay của Hàn Nhụy vừa đi về
phía Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn sắp ngã xuống mặt đường, vội vàng ôm lấy cô ấy.
Lâm Thanh Hàn một tay câu cổ Thẩm Tiện, cả người đều dựa vảo người Thẩm
Tiện mới không đến mức ngã xuống, một tay nắm chặt thành quyền đánh vào
bả vai Thẩm Tiện, ngửa đầu nhìn cô, ấm ức nói: "Không phải cô nói đến
đón tôi sao? Tại sao bây giờ mới đến, tôi đau đầu muốn chết".
Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn sắc mặt đỏ ửng, cô gái này giỏi thật, đây là
uống rượu làm càn? Chị hai, không phải chị không cho tôi tới sao? Ngay
cả địa chỉ cũng không cho tôi biết.
Nếu không phải cô bỏ một ngàn đồng mua vị trí của Lâm Thanh Hàn từ hệ thống, cô làm sao biết được Lâm Thanh Hàn ở đâu mà tìm?
Nhưng mà Thẩm Tiện biết rõ không thể giảng đạo lý với người say rượu, nếu
không chút nữa có thể không phải chỉ bị đánh vài cái nhẹ nhàng như vừa
rồi.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện không trả lời liền tức giận,
duỗi tay đẩy Thẩm Tiện, không đẩy nổi Thẩm Tiện, ngược lại khiến bản
thân chao đảo, cũng may Thẩm Tiện nhanh tay lẹ mắt vội vàng ôm chặt cô
ấy, nhưng người được ôm cũng không chịu ngoan ngoãn, lẩm bẩm lầm bầm oán giận: "Tôi đang nói chuyện với cô, sao không trả lời?".
Thẩm
Tiện lập tức dỗ dành nói: "Đúng, đúng, đúng, tôi sai rồi, đều do tôi tới trễ, Thanh Hàn đừng tức giận được không?", nói xong nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Lâm Thanh Hàn, muốn người trong ngực nhanh chóng dịu xuống.
Lúc này Lâm Thanh Hàn mới dựa vào vai Thẩm Tiện, nhưng ánh mắt vẫn chưa có
tiêu điểm, nhìn không rõ mặt Thẩm Tiện, nhăn mày, không vui nói: "Đồ
khốn, sao cứ lắc qua lắc lại, tôi chóng mặt, cô không đứng yên được
sao?".
Thẩm Tiện tức giận lại buồn cười, là do cô sao? Rõ ràng cô ngoan ngoãn đứng một chỗ có được không, với lại, sao cô trở
thành đồ khốn rồi?
Thẩm Tiện thở dài, quyết định không so đo với người say, hơn nữa, cô cảm thấy bộ dáng này của Lâm Thanh Hàn rất thú vị.
Thẩm Tiện mỉm cười nhìn Lâm Thanh Hàn, sau đó dỗ dành nói: "Ừ, là tôi không
đúng, không nên lắc lư, em đừng giận được không? Chúng ta về nha, Điềm
Điềm đang đợi".
Lâm Thanh Hàn duỗi tay ôm lấy hông Thẩm Tiện, cố
gắng đứng vững, nghe được tên của Thẩm Điềm liền yên phận lại, "Vậy
chúng ta về nhà đi, tôi còn phải dỗ Điềm Điềm đi ngủ".
Thẩm Tiện
thấy Lâm Thanh Hàn không còn ồn ào trong ngực cô nữa mới nhẹ nhàng thở
ra, hơi có lỗi gật gật đầu với Hàn Nhụy và Lục Kiến Bạch, "Ngại quá, vừa rồi làm phiền hai người chăm sóc Thanh Hàn".
Hàn Nhụy thấy tương tác giữa Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện cũng an tâm, nhìn có vẻ như Lâm
Thanh Hàn kêu Thẩm Tiện đến đây đón chị ấy, "Không có gì, đều là đồng
nghiệp với nhau, việc nên làm, vậy chị chăm sóc chị Thanh Hàn cẩn thận,
chúng tôi về trước".
Hàn Nhụy nhìn thoáng qua Lục Kiến Bạch, phát hiện Lục Kiến Bạch không có ý định đi về.
"Cô Thẩm, cô đưa Thanh Hàn về có vẻ như không tốt lắm đâu? Cô và em ấy đã
ly hôn, tôi không có ý khác, chỉ là cảm thấy một Alpha đưa Thanh Hàn thì không tốt lắm". Lục Kiến Bạch tận lực đè nén sự căm tức của bản thân,
bảo trì phong độ nói.
Thẩm Tiện nhìn thoáng qua nam chính trong
nguyên văn, cười như không cười nói: "Tôi và Thanh Hàn ở chung một chỗ,
không phải tôi đưa em ấy về chẳng lẽ để anh đưa về sao bác sĩ Lục? Đừng
quên, anh cũng là Alpha".
Lục Kiến Bạch bị Thẩm Tiện nói đến á
khẩu, việc anh ta không ngờ đến nhất chính là Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện vẫn còn ở chung một chỗ.
Lâm Thanh Hàn trong ngực Thẩm Tiện thấy cô nãy giờ vẫn chưa đi, bất mãn hối thúc: "Đồ khốn, về nhà nhanh lên,
Điềm Điềm còn đang chờ tôi đâu".
Thẩm Tiện dịu dàng nói: "Được được được, chúng ta đi về".
Nói xong, hướng về phía Hàn Nhụy và Lục Kiến Bạch nói: "Con gái còn đang ở
nhà chờ chúng tôi, chúng tôi về trước". Vừa dứt lời cũng không đợi hai
người đối diện trả lời liền đỡ Lâm Thanh Hàn lảo đảo đi đón taxi.
Tuy nhiên, người trong ngực cô hoàn toàn không phối hợp, Thẩm Tiện ra một
thân mồ hôi mới nhét được Lâm Thanh Hàn vào trong xe, Lâm Thanh Hàn chỉ
cảm thấy nhức đầu, tiện tay bắt lấy một vật mềm mại, thực tế là vai Thẩm Tiện, dựa lên.
Thẩm Tiện sợ Lâm Thanh Hàn ngã, vươn một tay ôm
eo Lâm Thanh Hàn rồi nhẹ nhàng thở ra, cô thật không ngờ nữ chính uống
say sẽ thành bộ dạng này.
Chờ tới lúc về đến nhà Lâm Thanh Hàn đã dựa vào vai cô ngủ rồi, Thẩm Tiện đành phải vòng tay xuống khớp gối, ôm Lâm Thanh Hàn xuống xe, cũng may Lâm Thanh Hàn không nặng, tuy nhiên từ khu vực bên ngoài về đến nhà cần đi một đoạn đường không ngắn, lúc về
đến cửa nhà Thẩm Tiện chỉ cảm thấy hai cánh tay của cô tê rần.
Thẩm Tiện để Lâm Thanh Hàn dựa vào ngực mình, sau đó rút chìa khóa mở cửa
rồi tiếp tục bế Lâm Thanh Hàn vào nhà, vốn dĩ nhà có ba phòng ngủ nhưng
Thẩm Văn Khang và Phương Tĩnh Lan ngủ riêng với nhau nên hiện tại chỉ
còn một phòng trống là phòng của Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện trực tiếp
ôm Lâm Thanh Hàn vào phòng mình, cởi giày cho Lâm Thanh Hàn, đỡ cô ấy
nằm xuống, xong tất cả mới ngồi bệt xuống giường thở gấp.
Sau khi nghỉ ngơi vài phút, Thẩm Tiện cất bước đi vào bếp pha thuốc giải rượu
cho Lâm Thanh Hàn, chờ đến khi ly thuốc vừa đủ ấm mới nâng Lâm Thanh Hàn dậy, để cô ấy dựa vào ngực cô.
Sau khi
uống say, cơ thể Lâm Thanh Hàn mềm như bông, căn bản không đẩy nổi Thẩm
Tiện, Thẩm Tiện kiên nhẫn một tay ôm chặt Lâm Thanh Hàn, một tay bưng ly thuốc đưa đến môi Lâm Thanh Hàn, nhẹ giọng nói: "Thanh Hàn, uống một ít thuốc giải rượu, nếu không sáng mai dậy sẽ khó chịu".
Lâm Thanh
Hàn bất mãn vặn vẹo thân mình, cố gắng mở to mắt để nhìn Thẩm Tiện nhưng cuối cùng vẫn là hoa mắt không nhìn rõ, ngẩng đầu lẩm bẩm nói: "Tôi
không uống, cô buông tôi ra, tôi muốn đi ngủ". Nói xong liền muốn thoát
khỏi vòng tay Thẩm Tiện, cũng may Thẩm Tiện ôm đủ chặt, Lâm Thanh Hàn
không chạy được.
Thẩm Tiện chịu đựng, nhẫn nại nói: "Em uống xong cái này liền cho em ngủ, được không? Rất nhanh, một ngụm liền xong".
Lâm Thanh Hàn thấy không tránh thoát được đành phải nghe lời, "Được, cô
nói, chỉ uống một ngụm". Nói xong lại dựa đầu vào vai Thẩm Tiện cọ cọ để giảm bớt đau đầu.
Thẩm Tiện ôm chặt Lâm Thanh Hàn, đưa ly đến miệng cô ấy: "Này không nóng, em uống chậm một chút".
Ai ngờ Lâm Thanh Hàn chỉ uống một ngụm liền nhăn mày, vì uống say nên
không tự giác dùng giọng làm nũng kì kèo mặc giá với Thẩm Tiện: "Không
uống nữa, khó uống, không phải nói chỉ uống một ngụm sao? Đồ khốn nhà
cô, gạt người".
"Lại uống một ngụm cuối cùng được không? Uống
xong là có thể ngủ". Thẩm Tiện dịu dàng dỗ dành, Lâm Thanh Hàn nhắm mắt
chui vào ngực Thẩm Tiện cọ cọ, không tình nguyện gật đầu, cau mày uống
thêm một ngụm thuốc giải rượu.
"Hức, đồ khốn, khó uống muốn chết". Lâm Thanh Hàn nắm quần áo Thẩm Tiện. ở trong ngực cô cọ tới cọ lui, bất mãn nói.
"Được, không uống không uống, em ngủ đi". Thẩm Tiện chậm rãi đỡ Lâm Thanh Hàn
ngã xuống giường, đắp chăn cho cô ấy, quan sát mặt Lâm Thanh Hàn rồi
xoay người vào nhà vệ sinh.
Tuy Lâm Thanh Hàn bình thường chỉ
trang điểm nhẹ nhưng Thẩm Tiện nghĩ, dù trang điểm nhạt nhưng không tẩy
trang thì sáng thức dậy cũng không thoải mái nên cô giúp Lâm Thanh Hàn
tháo trang sức, tẩy trang rồi lại dùng khăn lông giúp Lâm Thanh Hàn lau
mặt.
Chỉ là Lâm Thanh Hàn không chịu nằm yên, vừa tránh né khăn
lông trên tay Thẩm Tiện vừa mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Đáng ghét, không
thể để tôi ngủ một chút sao? Đồ khốn".
Thẩm Tiện thở dài cười cười, động tác càng cẩn thận, tận lực không làm phiền Lâm Thanh
Hàn ngủ, đến khi lau xong mặt giúp Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện đã một thân
mồ hôi.
Nhìn bộ dạng ngủ say của Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện cười
cười, Lâm Thanh Hàn sau khi uống say và bình thường hoàn toàn khác nhau, sau khi uống say Lâm Thanh Hàn rất đáng yêu, còn tức giận mắng cô là đồ khốn, giống như con nhím nhỏ thu lại gai nhọn quanh mình, có lẽ đây mới thật sự là Lâm Thanh Hàn, chỉ là em ấy bị người thân bên cạnh khiến cho em ấy ngày càng lạnh nhạt nên mới trở thành bộ dạng bây giờ.
Chăm sóc Lâm Thanh Hàn xong, Thẩm Tiện đi tắm rửa, cầm một bộ chăn gối đi ra phòng khách.
Lăn lộn cả đêm, Thẩm Tiện cũng rất mệt mỏi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Tiện vẫn bị đồng hồ sinh học đánh thức. Sau khi rửa
mặt liền đi chạy bộ buổi sáng, trở về bắt đầu vào bếp làm bữa sáng.
Lâm Thanh Hàn ngủ trong phòng Thẩm Tiện cũng từ từ mở mắt ra, sau khi tỉnh
lại trong lòng liền trầm xuống, đây là phòng của Thẩm Tiện, Lâm Thanh
Hàn bất chấp đau đầu, vội vàng ngồi dậy xốc chăn lên, thấy quần áo vẫn
còn trên người mình mới nhẹ nhàng thở ra, lại kiểm tra miếng dán cách
trở tin tức tố sau cổ, phát hiện không có vấn đề gì mới bình tĩnh lại.
Nhưng mà tối hôm qua cô uống say, hoàn toàn không nhớ rõ sau khi uống say xảy ra chuyện gì, ai đưa cô về đây? Tại sao cô ngủ trong phòng Thẩm Tiện?
Lâm Thanh Hàn dứt khoát đứng dậy, mang dép lê bước ra ngoài, mọi người
giống như còn chưa dậy, trong phòng bếp chỉ có một mình Thẩm Tiện bận
rộn.
Lâm Thanh Hàn đi vài bước qua phòng bếp, Thẩm Tiện nghe được tiếng bước chân, ngầng đầu liền thấy Lâm Thanh Hàn, cười nói: "Tỉnh rồi à, còn đau đầu không? Tối hôm qua em uống say, còn nhớ rõ không?".
Lâm Thanh Hàn nhíu mày, đầu vẫn còn hơi đau, nhìn thoáng qua Thẩm Tiện hỏi: "Tối hôm qua ai đưa tôi về? Sao tôi lại ngủ ở phòng cô?".
Thẩm
Tiện vừa cắt bột đã cán thành sợi mì vừa nói: "Không phải em kêu tôi đi
đón em sao? Tôi đưa em về, nhưng em yên tâm, tối hôm qua tôi ngủ ở phòng khách".