Kế Hoạch Trưởng Thành Của Chiến Thần Đế Quốc
Cho dù Hạ Dương sớm đã có dự cảm từ trước, chú Okkas khả năng cao sẽ
không giống như trong quá khứ mà yêu thích cậu, thậm chí có khi là chán
ghét cậu. Nhưng khi đến lúc nhận thức rõ được điều này, Hạ Dương vẫn
không tự chủ được mà cảm thấy khó chịu.
"A dương, làm sao vậy?"
Okkas ôn nhu dò hỏi Hạ Dương, trên mặt không lộ ra bất cứ điểm bất
thường nào. Bây giờ Hạ Dương là bùa hộ mệnh của hắn, cho dù tâm trạng
của hắn có buồn bực không vui cũng phải cưỡng chế tạo ra bộ dạng tỉ mỉ
chu đáo làm ra vẻ vui mừng trước mặt Hạ Dương.
Hạ Dương mở to
cặp mắt hắc bạch phân minh, bình tĩnh nhìn Okkas, không tự chủ hỏi ra
miệng: "Chú Okkas..... có phải, có phải thật ra rất chán ghét em?" Có
mấy lời không thừa dịp lúc bây giờ không cố kỵ gì hỏi ra thì về sau khả
năng sẽ vĩnh viễn không có được đáp án.
"Làm sao vậy?" Sắc mặt
Okkas bất biến, bình tĩnh nhìn Hạ Dương, mở ra đầu tay Hạ Dương lại
không tự chủ nắm lấy, âm thanh cũng lơ đãng tăng thêm một phần: "A Dương nghe ai nói thế? Chú Okkas thích A Dương nhất."
Hắn không biết đến tột cùng Hạ Dương từ chỗ nào mà suy ra ý nghĩ như vậy.
Hạ Dương là bùa hộ mệnh của hắn, cho dù không thích thì hắn cũng muốn cưỡng ép bản thân phải thích.
"Không có nghe ai nói, em tự mình cảm nhận được....." Hạ Dương đưa lên khuôn
mặt bánh bao, nói từng chữ không rõ ràng lắm nhưng mang lại cảm giác khổ sở thương tâm: "Không chỉ có chú Okkas...... mà có rất nhiều người cũng đều không thích em."
Tuy cậu đúng thật là một người không đáng giá để người khác yêu thích.
Mà khoảng thời gian sống một đời lại không một ai thích cậu, thật sự đem
cậu để trong lòng lại mang đến cho cậu cảm giác thương tâm khổ sở. Đời
trước khả năng không có người nào vì cái chết của cậu mà cảm thấy đau
lòng, kể cả cha mẹ cậu, chú Okkas nuôi lớn cậu...... cũng đều như vậy.
Okkas nghe cậu dùng âm thanh của trẻ con oan ức nói, tâm trạng không khỏi run lên, đột nhiên cảm thấy thương xót đối phương dù sao cũng chỉ là đứa bé năm, sáu tuổi răng còn chưa mọc đầy đủ, chưa hiểu chuyện, rất cần được
cha mẹ yêu thương, bảo bọc.
Nhưng mà Hạ Dương cố tình lại bị cha mẹ bỏ rơi........
Những đứa trẻ rất kì lạ, người lớn thường cho rằng chúng nó không hiểu chuyện nhưng thật ra trong lòng chúng nó đều hiểu hết. Đặc biệt là, những đứa
bé còn nhỏ tuổi thậm chí có thể nhìn ra một số việc mà người lớn không
thấy được, có nhiều người lớn không có năng lực cảm nhận nhạy bén, chính bản thân hắn cũng vậy.
"Chú Okkas không thích em, có phải là do em chưa đủ ngoan, chọc cho chú tức giận, cho nên chú mới chán ghét em
như vậy....... Chú nói cho em, em nên làm sao thì chú mới thích em? Chỉ
cần chú nói, em đều sẽ nghe lời, đều nghe chú, chỉ cần....... Chỉ cần
chú không chán ghét em nữa." Hạ Dương biết chỉ bằng việc Hạ Côn và Hạ
gia đối xử với hoàng thất, với Okkas cũng đủ khiến Okkas chán ghét cậu,
thậm chí là hận cậu đều là hợp tình hợp lý, chuyện đó là đương nhiên
nhưng cậu vẫn cảm thấy oan ức.
Bởi vì Hạ Dương xưa nay không xem mình là người nhà Hạ gia, cậu luôn lấy thân phận là thành viên hoàng thất Dias mà đối xử.
Nhưng hoàng thất Dias lại không muốn cậu. Hạ Dương không tìm được nơi chính mình thuộc về, không biết phải đi con đường nào.
"Làm sao có chuyện đấy chứ? Tất cả mọi người đều rất thích A Dương......"
Okkas bị cậu nói đến mức mềm nhũn, cũng không biết làm sao để động viên
cậu.