Kế Hoạch Trưởng Thành Của Chiến Thần Đế Quốc
"Nhưng hôm nay nếu không gặp hoàng hậu, chỉ sợ sẽ khó giải thích với đại tướng quân. Thần cũng cảm thấy tiếc cho cơn đau của bệ hạ, nhưng cơn
đau chỉ kéo dài trong chốc lát, thần chỉ vào gặp một chút thôi, thần
cũng chỉ có một cái đầu....." Okas hạ quyết tâm không để Chó Săn nhìn
thấy Hạ Dương, nhưng Chó Săn lại khó chơi, hắn cực kỳ không biết xấu hổ: "Cho nên, vì tính mạng của thần để bệ hạ chịu khổ rồi."
Sự vô liêm sỉ của hắn dường như đã trở thành một thói quen.
Okas vô thức nắm chặt tay trái dưới ống tay áo, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh
và căng thẳng: "Hoàng hậu là cháu trai của Hạ Côn, Cẩu tiên sinh, khanh
muốn bảo vệ tính mạng mà để em ấy phải đau đớn.......Hạ tướng quân có
đồng ý không?"
"Nếu không có mệnh lệnh của đại tướng quân, thần sẽ không tới nơi này..." Chó Săn là một kẻ hung ác.
Okas không khỏi nhàn nhạt thở dài: "Có đôi khi, ta thật sự nghĩ không ra,
làm người không phải tốt hơn sao, tại sao lại muốn đi làm chó cho người
khác?"
Ý tứ trong lời nói của hắn là chế nhạo Chó Săn cực kỳ rõ ràng.
"Lý do tại sao con người là con người chứ không phải con chó là bởi vì làm
người thoải mái hơn làm chó. Nếu một ngày nào đó, làm chó có thể khiến
người ta thoải mái hơn làm người, thì việc ai đó chọn làm chó thay làm
người cũng là điều hợp lý." Nhưng Chó Săn lại không cảm thấy xấu hổ chút nào, tiểu nhân đắc chí,
nó rất vui vẻ, lớn tiếng đáp lại.
Dừng một chút, sau đó lại quay sang Okas: "...Người nghĩ sao, thưa bệ hạ?"
"Cẩu tiên sinh, quả là ý kiến hay......." Okas đối với Chó Săn không hề tỏ ra khinh thường, chỉ là nhẹ giọng tán thưởng.
"Chỉ là một chút ý kiến khiêm tốn mà thần đã học được thông qua thực
hành không ngừng." Chó Săn nói khá tự cao, nhưng nụ cười tự mãn trên
khuôn mặt của hắn ta hoàn toàn trái ngược với những gì hắn ta nói: "Nếu
bệ hạ có hứng thú, ngài cũng có thể thử làm một con chó, và Bệ hạ sẽ
thấy rằng làm một con chó hạnh phúc hơn nhiều so với làm người."
Thị vệ của Okas tại chỗ đó liền nổi giận, rút kiếm muốn bổ vào Chó Săn: "Ngươi........"
Nhưng Chó Săn lại không sợ chút nào, chỉ là cười nhìn hoàng đế.
"Cám ơn ý tốt của Cẩu tiên sinh, bất quá ta thật sự không có hứng thú làm
chó chạy vặt của người khác." Orcas tựa hồ rất bình tĩnh, ngồi ở trên xe lăn, ra hiệu thị vệ thu hồi kiếm, sau đó sờ soạng cái chân không có cảm giác gì của chính mình nói
Chó Săn mỉm cười.
Nhưng đã không tiếp tục về chủ đề bế tắc này.
"Được rồi, Hoàng Đế tôn kính, chúng ta chào hỏi đến đây là kết thúc." Chó Săn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, thúc giục nói: "Nói tóm lại
dài dòng, không biết khi nào mới được nhìn thấy Hoàng hậu tôn kính của
thần để thần có thể đến thăm xem vết thương của ngài ấy thế nào rồi?"
Orcas thấy không thể làm gì được đành phải nói với lính canh: "Hilda, đi đánh thức Hoàng hậu dậy. Nói với em ấy rằng Cẩu tiên sinh đến thăm em ấy
theo lệnh của ông nội."
Anh sợ mình thỏa hiệp thêm được nữa thì Chó Săn sẽ mạnh mẽ xông vào cung Hoàng hậu.
"Vâng." Hilda trả lời, và muốn chạy đi thông báo cho những người chăm sóc Hạ Dương.
Không được, hắn còn chưa đi mấy bước, Chó Săn đột nhiên ngăn lại: "Không cần!"
"Cẩu tiên sinh, khanh có ý gì?" Okas nhẹ nhàng vuốt ve
đôi chân của hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua chân Chó Săn, mặc dù hắn đang ngồi, nhưng chung quanh lại vô cùng lạnh lẽo.
Chó Săn cười nói: "Bây giờ chúng ta trực tiếp đi vào cung Hoàng hậu đi.
Hoàng hậu bệ hạ tuổi còn trẻ, chúng ta nhất định phải cho hắn một cái
bất ngờ để bệ hạ vui vẻ."
"Cẩu tiên sinh, khanh có chắc là ngạc nhiên chứ không phải sợ chứ?" Orcas mỉa mai.
Chó Săn bình chân như vại nhìn hoàng đế: "Bệ hạ nói rất đúng, nhưng thần nghe không hiểu."
"Không hiểu liền quên đi, đi thôi, chúng ta cùng nhau đi gặp hoàng hậu đi."
Okas cụp mắt nói, không muốn tiếp tục vướng vào vấn đề này.
Hilda định bước lên và đẩy Okcas.
Mà Chó Săn lại tiến lên cướp lấy chỗ của hắn, chuẩn bị bắt đầu đẩy xe lăn
của Okas, cười nói: "Ta tới, ta tới, loại công việc hầu hạ người này, ta là người thành thạo nhất."
Hilda ngập ngừng nhìn họ.
"Đi thôi!" Orcas không nói gì.
Anh ấy đã gặp phải tình huống xấu hổ như vậy không chỉ một hai lần.
******
Hạ Dương nằm trên giường dưỡng thương vì bị thương ở đầu, vết hằn trên cổ
đã được thiết bị y tế chiếu xạ biến mất, vết thương trên đầu vì tuổi còn nhỏ nên sợ ảnh hưởng đến khả năng miễn dịch và phát triển cho nên không thể dùng thuốc giảm đau và các thiết bị làm lành nhanh được, vì vậy cậu phải nằm trên giường và chờ vết thương tự lành từ từ.