Thuỳ Ân đã làm việc tại Mã gia được gần hai tuần, cô luôn chăm chỉ hoàn
thành việc được giao cũng như cố gắng phục vụ Mã Văn Tuấn chu đáo. Mỗi
ngày sẽ nấu những món đủ chất dinh dưỡng cho anh, ghi nhớ sở thích và
không thích của anh. Mã Văn Tuấn không gây khó dễ cho cô nên Thuỳ Ân
cũng cảm thấy dễ thở. Như sáng hôm nay cũng vậy, cô đã nấu xong bữa sáng cho anh, chỉ chờ anh xuống rồi dọn ra thôi.
Mã Văn Tuấn từ trên
lầu đi xuống, tay cài nút tay áo sơ mi, cổ áo còn chưa bẻ đàng hoàng đến cà vạt cũng choàng đại vào luôn. Cánh tay to lớn vừa cài nút vừa cầm
cặp táp với áo vest, bộ dáng vô cùng gấp rút. Thuỳ Ân thấy anh như vậy
vội đến cầm hộ cặp táp cùng áo vest cho anh để lên ghế sau đó nhanh
chóng dọn bữa sáng ra bàn. Mã Văn Tuấn ngồi xuống lấy điện thoại nhắn gì đó rồi cất vào. Thuỳ Ân bưng tô bún bò đến cho anh, nhỏ nhẹ nói:
“Hôm nay tôi nấu bún bò không biết có hợp miệng thiếu gia không, anh ăn rồi cho ý kiến nhé!”
Mã Văn Tuấn nhìn tô bún bò lớn thơm phức đặt trước mặt một lúc khẽ nói:
“Tô lớn như vậy cô định vỗ béo tôi đúng không? Cục giò to lắm đấy!”
Trước lời nói của Mã Văn Tuấn, Thuỳ Ân ngượng ngùng đáp lại:
“Không phải, tôi thấy thiếu gia làm việc từ sáng đến tối không chừng có lúc
quên ăn luôn. Tô lớn thế này là để anh ăn no nếu có lỡ quên bữa trưa.
Giò này ngon lắm đó, tôi lựa kĩ với cả vệ sinh sạch sẽ rồi nên không
nghe mùi đâu. Anh mau ăn còn đi làm nữa, khi nãy vội vã thế chắc trễ rồi đúng không?”
Khoé môi Mã Văn Tuấn cong nhẹ, cô gái này thật dễ
bị trêu chọc, anh nói một câu thôi mà đỏ mặt tía tai như làm điều sai
trái vậy. Cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức bữa sáng. Anh gật đầu nhai
thức ăn trong miệng, ngon thật, sợi bún dai, nước lèo nêm vừa ăn đậm đà
khiến người ta càng ăn càng ngon.
Thuỳ Ân mong chờ phản ứng của
Mã Văn Tuấn, thấy anh ăn ngon như vậy cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Đây là
lần đầu cô nấu bún bò cho anh ăn nên vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, thiếu gia
khó tính nếu ăn không ngon thì sẽ nhịn đói luôn cả ngày vì làm việc
nhiều mất.
“Ăn ngon đúng không?”
“Chê”
Vừa ăn vừa
thốt ra một tiếng nhưng vẫn liên tục bỏ miệng hết đũa này đến đũa khác.
Thuỳ Ân thầm lườm anh một cái nhưng trong lòng lại có cảm giác vui chẳng thể lí giải. Tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại, Thuỳ Ân nhìn
thấy dòng chữ lớn: “SẾP MAU LÊN SẮP ĐẾN GIỜ HỌP RỒI”. Hoá ra khi nãy anh vội vã như vậy là vì hôm nay có cuộc họp sao, có lẽ quan trọng lắm nên
trợ lý mới hối như thế. Nhưng sao người này vẫn nhàn nhã ngồi thưởng
thức bún bò thế kia…
“Anh…anh hôm nay có cuộc họp quan trọng sao?”
“Ừm quan trọng”
Vẫn nhàn nhã thưởng thức cục giò, Thuỳ Ân chẳng biết sao lại lo lắng rồi giục:
“Anh đừng ăn lâu nữa, mau đi trễ họp đó.”
Mã Văn Tuấn húp một muỗng nước lèo rồi nhìn cô, cục giò ăn xong cũng để sang dĩa nhỏ bên cạnh. Anh nhướn mày một cái rồi nói:
“Giống vợ tôi ghê vậy đó, mau đến giúp tôi thắt cà vạt.”
“Hả?”
Thuỳ Ân tròn mắt thốt lên mặt thì ửng hồng, Mã Văn Tuấn thấy thế bật cười rồi nghiêm giọng:
“Mau lên, sợ tôi trễ giờ mà còn ngây ra đó làm gì”
Thuỳ Ân cắn cắn môi sau đó cũng bước đến, Mã Văn Tuấn đứng dậy để cô giúp
mình thắt cà vạt. Do anh rất cao, Thuỳ Ân cũng cao nhưng đứng với anh
chỉ là người nhỏ bé nên cô nhón chân lên bắt đầu thắt. Từ trên cao nhìn
Mã Văn Tuấn thấy được gương mặt kiều diễm, đôi mắt chăm chú vào việc,
đôi bàn tay khéo léo nhẹ nhàng thắt cà vạt, tim của anh cũng bắt đầu
nhộn nhạo. Thuỳ Ân không phát hiện có đôi mắt nóng bỏng đang nhìn mình,
vẫn cố gắng hoàn thành xong việc được giao rồi tiện thể chỉnh cổ áo lại
cho anh. Xong xui cô phủi hai bên vai áo vài cái rồi vuốt lại cà vạt
ngước mặt cười nhẹ khẽ nói:
“Thiếu gia xong rồi!”
Mã Văn Tuấn vẫn còn chìm đằm trong mớ suy nghĩ của mình nên không nghe thấy Thuỳ Ân nói, cô khều anh lặp lại:
“Xong rồi, anh mau đến công ty đi.”
Mã Văn Tuấn thoát khỏi mớ suy nghĩ bồng bông, anh thầm thở dài rồi đi rửa
tay sạch sẽ sau đó quay ra lấy cặp táp chuẩn bị đến công ty. Thuỳ Ân
theo anh ra đến cổng, trước khi lái xe, Mã Văn Tuấn hạ cửa xe xuống nói
với cô:
“Bún bò ngon lắm nên tôi mới dành thời gian thưởng thức đó.”
Dứt lời liền phóng xe rời đi, Thuỳ Ân dõi mắt theo chiếc siêu xe đang dần
khuất mà trong lòng nhộn nhịp….Cô cố gắng bình tĩnh lại gạt bỏ đi những
suy nghĩ không đâu đi vào nhà….Hoá ra là anh ấy thích ăn món cô nấu đến
vậy nên không màng đến cuộc họp sao…Cái người này cũng thật là….
—————————————————————
Cả ngày nay ở công ty Mã Văn Tuấn chỉ tập trung được bốn mươi phần trăm,
sáu mươi còn lại là nghĩ đến cô giúp việc nhỏ ở nhà. Anh cứ ngẩn ngơ,
đầu lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh Thuỳ Ân chăm chú thắt cà vạt, nấu ăn hay chỉ đơn giản là một nụ cười nhẹ hay một tiếng gọi nhỏ. Con mẹ nó
sao cô ấy có thể dịu dàng như vậy chứ, đã thế còn nấu ăn ngon, chăm chỉ
làm việc, đôi lúc anh trêu hay cố tình làm khó cũng chẳng bực bội mà cố
gắng tìm cách khiến anh hài lòng….Càng ngày anh càng thích cô gái nhỏ
này rồi. Suy nghĩ này loé lên trong đầu làm Mã Văn Tuấn sửng sờ hồi lâu, tim cũng đập theo….Chết tiệt chẳng lẽ anh….Không thể nào vậy thì nhanh
quá, cô ấy mới làm việc ở nhà anh gần đây cơ mà….Nhưng mà trái tim lên
tiếng rồi thì ai ngăn được nó đâu…Buồn bực thốt lên:
“Haizzz, em tại sao lại dịu dàng như vậy, tôi ép tim chết là tại em đó Thuỳ Ân…mẹ kiếp….”
*Mã gia
Thuỳ Ân đang dọn dẹp phòng khách, quản gia Từ đã xin về quê vài ngày nên cô
thay bà quản lý cũng làm những việc hằng ngày của bà. Dù sao cô cũng là
một người hầu nên quét dọn vẫn là công việc chính. Quần quật mãi đến
chiều cũng xong, Thuỳ Ân bắt đầu vào bếp nấu cơm tối cho Mã Văn Tuấn
nhưng lúc này cơn đau bao tử của cô lại tái phát. Đang nấu dở dang cô
không thể bỏ đi vì vậy cố gắng điều chỉnh cơ thể, thở đều rồi nấu cho
xong bữa tối. May là cô đã ướp sẵn thức ăn nên bắt bếp nấu là xong. Vì
quá đau nên Thuỳ Ân nhanh chóng lấy nắp đậy lại rồi chậm rãi đi lên
phòng.
Cô nằm vật xuống giường, cơ thể như mất sức sống, mặt mày
trắng toát. Cố với lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường, gượng dậy uống sau
đó nhắm mắt lại rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Mã Văn Tuấn tan
làm về là khoảng bảy giờ rưỡi tối, người làm tản bớt đi chừa lại mấy
người cũng đang chuẩn bị ra về. Anh đi vào nhà đi thẳng xuống bếp nhưng
chẳng thấy ai tiện thể mở nắp hai nồi thức ăn trên bếp ra xem. Mùi thơm
của thịt kho tàu và canh cải bẹ xanh bay ra thơm nức mũi nhưng Mã Văn
Tuấn chỉ đang tìm một người…Thuỳ Ân đâu, giờ này cô ấy đáng lẽ phải ở
đây chờ anh về dọn cơm ăn chứ nhỉ? Chắc là lên phòng tắm rửa rồi. Nghĩ
như vậy Mã Văn Tuấn cũng lên phòng tắm rửa thay đồ rồi tạt qua phòng
Thuỳ Ân gõ cửa muốn gọi cô xuống ăn cơm cùng vì nghĩ là cô chưa ăn.
“Thuỳ Ân, xuống nhà dọn cơm ra ăn cùng tôi.”
Im lặng, bình thường nghe tiếng gõ cô đã lập tức ra mở cửa nhưng mà lần
này Mã Văn Tuấn gõ tận mấy lần vẫn không có động tĩnh. Anh nhíu mày tay
vặn nắm cửa…không khoá?
Cánh cửa từ từ mở ra đập vào mắt anh
chính là hình ảnh Thuỳ Ân nằm cong người như tôm luộc ở trên giường, tay ôm chặt bụng, hình như ngủ nhưng mà không ngon, thoáng thấy cơ thể cô
đang run nhẹ, mồ hôi ướt đẫm phần lưng áo mà phòng không bật điều hoà
thế mà lại đắp chăn…
Khẽ đi đến trước mặt cô khuỵ chân xuống, nhỏ giọng hỏi:
“Em làm sao thế? Đau bao tử nữa à?
Thuỳ Ân trong cơn mê mang nghe được tiếng nói trầm ấm lo lắng từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy Mã Văn Tuấn. Cô thều thào:
“Anh về rồi à, tôi nấu cơm rồi đấy anh tự lấy ăn một hôm nhé, bao tử tôi đau quá!”
“Đã uống thuốc chưa?”
Thuỳ Ân nhẹ gật đầu, mặt cô hơi nhăn lại thống khổ. Có lẽ hôm nay cô ăn ít
quá hay sao mà bệnh tái phát, đã thế còn đau dữ dội như thế này nữa…
Mã Văn Tuấn tràn ngập quan tâm lo lắng cho cô, anh không hỏi nữa mà đi bật điều hoà với nhiệt độ vừa phải để giúp cô giảm lượng mồ hôi sau đó ra
khỏi phòng. Đi xuống nhà bếp, anh lấy một cái khay rồi một cái tô lớn
múc canh vào bỏ lên đó. Tiếp theo lấy cái tô khác xới cơm bỏ vào kèm
thêm hai cái chén và hai đôi đũa với cái muỗng. Cuối cùng lấy dĩa múc
thịt kho ra không quên lấy hai ly nước một ấm một lạnh. Xếp tất cả lên
khay rồi bê lên phòng Thuỳ Ân.
Mã Văn Tuấn đặt khay cơm lên bàn trà trong phòng sau đó tiến lại giường Thuỳ Ân khẽ gọi:
“Ngồi dậy ăn cơm với tôi!”
Thuỳ Ân lắc đầu nhỏ giọng:
“Tôi không ăn đâu, thiếu gia cứ ăn đi đừng lo cho tôi.”
Mã Văn Tuấn nhếch môi đi đến sofa ngồi xuống, dáng vẻ vờ chán nản gác chân trái lên chân phải rồi nói:
“Haizzz biết sao đây, tôi có em ăn cùng mới ngon bây giờ em không ăn thì tôi
cũng không ăn. Hoặc là em ăn cơm hoặc là cứ để vậy không chừng vài ngày
nữa tôi bị đau bao tử giống em ấy.”
Thuỳ Ân đang chìm trong cơn
hành hạ của đau bao tử nghe anh nói thế liền lồm cồm ngồi dậy lườm anh
sau đó cố gắng lê từng bước đến chỗ Mã Văn Tuấn, lời nói có phần trách
móc:
“Anh ác thật, tôi đau vẫn không tha còn bắt ăn cơm cùng.”
Mã Văn Tuấn hài lòng vì sự nghe lời của Thuỳ Ân, anh xới cho cô một chén
cơm vừa đủ rồi bỏ chút thịt và thêm tí canh để cô dễ ăn và nói:
“Em đau bao tử là do ăn uống thất thường, sáng nay chắc lại ăn ít hay nhịn
chứ gì. Lo mà ăn hết chén đó cho tôi nếu không tháng này trừ lương em.”
Thuỳ Ân cắn môi cầm chén cơm lên ăn, cô ăn rất chậm, Mã Văn Tuấn ăn qua chén thứ hai rồi cô mới ăn hết nửa chén cơm. Nhưng mà nhờ anh ép ăn như vậy
cơn đau cũng dần lắng xuống. Cả hai yên lặng ăn cơm như thế cho đến khi
xong và Mã Văn Tuấn mang khay cơm xuống bếp rửa. Trở lại phòng Thuỳ Ân
trên tay cầm một tách trà gừng, anh bắt cô uống hết để ấm bụng đỡ đau.
Đắp chăn lại cho cô, vuốt vài sợi tóc trên trán cô, Mã Văn Tuấn khẽ cất
tiếng:
“Đỡ đau hơn chưa?”
Thuỳ Ân gật đầu, anh ở gần thế
này làm cô thấy hồi hộp quá. Sự dịu dàng chăm sóc của Mã Văn Tuấn làm
cho cô cảm thấy thật ấm áp nhưng cũng đầy xấu hổ. Ai đời người làm lại
để chủ phải chăm lo cho mình thế này.
Mã Văn Tuấn quan sát cô một lúc rồi căn dặn đủ điều, trước khi ra khỏi phòng anh còn nói:
“Có gì thì nhớ gọi cho tôi, tôi ưng em lắm nên đừng để bản thân có chuyện
gì. Suốt ngày lầm lì ít nói làm người ta chẳng biết em thế nào mà lo
đấy.”
Cửa phòng đóng lại, Thuỳ Ân vẫn còn chìm đắm trong lời nói của Mã Văn Tuấn… Anh ưng cô là ưng cách làm việc đúng không nhỉ????