Suốt cả ngày khi Đồng Thiên Vũ đến công ty làm việc thì Đan Tâm ở nhà
cắm mặt vào laptop để giải quyết công việc. Cho đến khi trời đã dần thay bằng một màu đen thì lúc đó cô mới uể oải vươn vai một cái, cơn mệt mỏi trong người cũng vơi đi nhưng chưa dứt hẳn. Điện thoại hiện lên một tin nhắn từ Leo, cô nhấn vô xem thì thấy một tấm ảnh Đồng Thiên Vũ cùng Mã
Thức Phương đang ăn tối ở một nhà hàng. Khoé môi nhàn nhạt cong lên, cô
còn chưa có gì trong bụng từ trưa đến giờ vậy mà chồng cô ở bên ngoài
chăm lo từng chút một cho tình nhân của anh ấy. Haizzz chắc kiếp trước
cô gây tội gì lớn lắm nên ông trời phái Đồng Thiên Vũ đến dày vò cô đây
mà….
Gập laptop lại lê thân người mệt mỏi đi xuống bếp cô lấy
một gói mì bắt nước sôi lên nấu ăn tạm. Khoảng vài phút nước sôi cô đổ
vào tô mì thế là có một bữa tối vừa nhanh vừa tiện, sau đó bê tô mì ra
bàn ăn bắt đầu ăn. Thật ra mấy lúc trước cô thường hay nấu bữa tối để
chờ Đồng Thiên Vũ về ăn cơm nhưng từ khi biết tin Mã Thức Phương trở về
Đan Tâm đã không còn nấu cơm tối nữa. Dù gì thì cũng chỉ có mình cô nấu
làm gì cho phí với cả lúc trước Đồng Thiên Vũ có lúc ăn có lúc không, ăn cũng chẳng bao nhiêu nên thôi cô không nấu nữa.
Gắp từng đũa mì mà trong lòng lạnh tanh dù mì mới nấu vô cùng nóng. Đồng Thiên Vũ anh
đâu thấy được cảnh này mà nếu thấy chắc cũng chẳng quan tâm, trong lòng
anh chỉ có mỗi cô tình nhân kia còn người “vợ” là cô anh không đặt trong lòng lúc nào cũng muốn đẩy đi thật xa. Đan Tâm cũng chẳng muốn ăn nhưng vì còn nhiều việc trong bang, trong trụ sở công ty của bang Kim Long
đang chờ cô xử lí nên cô không thể để cơ thể mình đổ bệnh mãi được.
Ăn xong cô rửa chén rồi lên phòng tắm rửa sau đó uống thuốc, may là cô lúc nào cũng chuẩn bị thuốc cảm bên mình nên khi cần sẽ có. Vừa định ngả
lưng lên giường nằm nghỉ một chút thì điện thoại đổ chuông, cô bắt máy,
bên kia giọng một người đàn ông gấp gáp vang lên:
“Rose Tỷ Mã
Văn Tuấn đến hộp đêm chúng ta chơi buộc một cô gái phải phục vụ anh ta
đêm nay. Chúng tôi sau khi nhận tin nhắn của cô gái đó liền đem cô ấy về trụ sở rồi, Mã Văn Tuấn hiện tại đang làm loạn ở đây buộc chúng ta giao người. Mấy anh em trong hộp đêm đang cố gắng chống lại anh ta nhưng vì
quy định của bang là không làm tổn thương đến khách hàng nên chúng tôi
gọi cho cô để xin ý kiến.”
“Trước khi vào Mystery chơi anh ta
không đọc nội quy hay mọi người không nói cho anh ta sao? Chỗ chúng ta
phụ nữ có thể ra uống rượu nhưng không lên giường với khách hàng, anh ta bị điếc hay mù mà còn muốn làm loạn?”
Đan Tâm nhàn nhã nói qua
điện thoại, trong giọng nói của cô có chút khinh thường. Tên đàn ông bại hoại Mã Văn Tuấn hôm nay dám vác mặt đến hộp đêm lớn nhất của Kim Long
để chơi, anh ta không sợ một đi không còn mạng để về hay sao!
Người đàn ông bên kia tiếp tục nói:
“Trước khi vào chúng tôi đã nói rõ ràng cho anh ta dù gì cũng là lần đầu anh
ta đến Mystery nên cái gì cần thiết người của mình đều truyền đạt hết.
Anh ta có nghe có đồng ý vậy mà sau khi cho người đến hầu rượu anh ta
lại giở trò muốn đưa người đi. Rose, cô nghĩ chúng tôi có nên bụp cho
anh ta một trận ra trò không chứ mọi người ngứa tay ngứa chân lắm rồi. À anh ta vừa nãy còn đập nát tủ rượu quý của Ngọc Tỷ khi mọi người không
chú ý đến…”
“Hắn ta ăn không nhàn rỗi đàn đúm bây giờ gây chuyện ở chỗ chúng ta sao? Được rồi, các anh sắp xếp cho anh ta vào chờ tôi
trong một phòng bao, tôi sẽ đến giải quyết.”
Nói rồi tắt điện
thoại Đan Tâm đến phòng quần áo thay đồ. Cô chọn một chiếc quần đen bằng da bóng dài ôm sát đôi chân thanh mảnh phối cùng áo bra dáng croptop
hai dây màu trắng, khoác ngoài là áo khoác da lửng đen, chân mang boot
cổ ngắn cao 10 phân, tóc cột cao. Trông cô bây giờ vô cùng cá tính. Tươm tất rồi Đan Tâm rời khỏi phòng ngủ đi xuống nhà, trước cổng có người
chạy moto chờ sẵn. Cô đội nón rồi lên xe, người đó vặn ga phóng đi.
Trước khi rời khỏi nhà Đan Tâm đã nhắn cho Đồng Thiên Vũ nói với anh cô
ra ngoài đi ăn tối cùng vài người bạn, nhắn cho có lệ còn anh xem hay
không thì cô cũng không biết.
*Hộp đêm Mystery
Đan Tâm
cùng vài người trong bang đi vào lối nhỏ dưới ánh đèn xanh tím huyền ảo. Cô ra lệnh cho mọi người ở ngoài canh cửa còn mình đi vô trong.
Đập vào mắt Đan Tâm chính là hình ảnh người đàn ông có vẻ ngoài đào hoa,
anh ta đang nhấm nháp ly rượu, đôi mắt khi thấy cô đi vào ánh lên tia
thích thú.
Mã Văn Tuấn nhìn Đan Tâm từng bước tiến lại chỗ mình
khiến anh ta không khỏi thốt lên trong lòng một câu quá xinh đẹp. Lần
đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái diễm lệ, sắc sảo như vậy dù rằng ở
nhà em gái anh ta xinh đẹp không kém bất kì người phụ nữ nào. Đôi môi
bạc mỏng cong lên đầy kiêu ngạo cất giọng giễu cợt:
“Cô là chủ ở đây à, bà chủ xinh đẹp như vậy thảo nào bọn đàn ông ngoài kia cứ thích
đến hộp đêm này chơi. Nhưng hình như họ không may mắn như tôi không được gặp cô còn tôi lần đầu tiên đến đã được chiêm nghiệm bà chủ rồi.”
“Bởi vì anh làm loạn khiến tôi ở nhà nghe thấy tay chân liền nhộn nhạo, mắt
ngứa không chịu được nên phải đến xem một chuyến là ai cả gan dám náo
loạn hộp đêm của tôi.”
Đan Tâm nhàn nhã buông lời nói, cô rất tự nhiên đi đến ngồi cạnh Mã Văn Tuấn nhưng vẫn cách anh ta một khoảng
nhất định, tiện tay rót cho mình một ly rượu. Mã Văn Tuấn thấy người đẹp tâm hồn liền dao động không yên, anh ta định nhích người lại gần nhưng
Đan Tâm đã dùng tay chặn lại:
“Mã thiếu gia tự trọng một chút,
anh nên lựa lời giải thích rõ ràng cho tôi. Đừng để tôi phải làm lớn
chuyện này nếu không Mã gia sẽ bị ảnh hưởng đấy.”
Mã Văn Tuấn nhếch miệng cười đểu, anh ta cợt nhã cạn ly rượu trên tay với cô sau đó cất tiếng:
“Tôi chỉ muốn gần gũi với phụ nữ ở hộp đêm của cô. Đàn ông mà ra ngoài ăn
bánh trả tiền là chuyện bình thường, tôi chơi rồi sẽ trả công đầy đủ chứ không có bỏ đi mà người của cô làm gì ghê thế. Chỗ này của cô cũng lạ
thật, mọi hộp đêm đều cho phép phụ nữ lên giường với đàn ông còn chỗ cô
thì không, vậy thì tuyển gái vào làm gì?”
Đan Tâm khinh thường nhìn anh ta, cô nhàn nhạt đáp:
“Ở đây chúng tôi tôn trọng phụ nữ trừ khi có ai thật sự muốn đi khách
chúng tôi sẽ xem xét và chọn lựa đàn ông đàng hoàng cho họ, đặc biệt là
đàn ông không xem phụ nữ như cỏ rác và không có vợ. Ở đâu không biết
nhưng ở Mystery phụ nữ phải được coi trọng, khách đến đây nếu thô lỗ
chúng tôi sẽ trừng phạt. Mã thiếu gia anh đến đây chơi, người của tôi đã truyền đạt hết mọi vốn liếng cho anh mà anh bỏ ngoài tai, anh nói xem
tôi nên xử phạt thế nào? Anh nên mừng vì tôi chưa cho người xử thẳng tay khi anh làm loạn đi nếu không đến cái mạng nhỏ nhoi của anh cũng chẳng
có cửa ngồi đây nói chuyện với tôi đâu.”
Lời Đan Tâm nói ra
không khiến cho Mã Văn Tuấn sợ hãi chỉ khiến anh ta thích thú. Lần đầu
trong đời có một người phụ nữ dám ở trước mặt anh mà lên giọng như
vậy….Bỗng dưng trong tâm anh ta dâng lên một cảm giác chiếm hữu muốn có
được cô gái này…!