Cấm Hôn Môi

Chương 79: Phiên Ngoại 4


trướctiếp

Xe phanh gấp, lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra tiếng vang chói tai, sau đó xe dừng bên đường, Tần Việt quay đầu nhìn Phương Mộc đầy khiếp sợ.

Tần Việt: “Em……”

Phương Mộc thản nhiên nói: “Anh cũng biết tình cảm của em rồi, vậy, anh có muốn thử không, thử hẹn hò với em.”

Chỉ mấy ngày không gặp, tinh thần Tần Việt có chút uể oải, rõ ràng hắn nghỉ ngơi không tốt, trên cằm lún phún râu, Phương Mộc quét mắt nhìn qua mặt hắn một lượt, nói: “Chắc mấy ngày nay anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, có đáp án chưa? Đồng ý hay không, em cần nghe lời nói thật.”

Từng trải qua ốm đau nên Phương Mộc luôn vô dục vô cầu, không quá ham muốn đạt được điều gì, nhưng đồng thời bệnh tật cũng làm y ý thức được rằng đời người ngắn ngủi, tùy tâm tự do tự tại là được, nếu có gì thực sự muốn làm, muốn đạt được thì phải thẳng thắn nỗ lực mà tiến lên, đây là một cách tôn trọng cuộc sống.

Y thích Tần Việt, nếu có thể thì vẫn hy vọng có kết quả tốt.

Tần Việt mạnh tay xoa đầu, hắn không ngờ Phương Mộc lại nói toẹt ra như thế, nhưng đây là cá tính của Phương Mộc, chính vì vậy nên hắn mới không thể tiếp tục lảng tránh.

“Phương Tiểu Mộc, anh không muốn tổn thương em.” Tần Việt hít sâu một hơi, mở miệng nói.

Câu này vừa nói ra đã là một loại thương tổn rồi. Trong lòng Phương Mộc trầm xuống, y không nói gì, lẳng lặng nghe tiếp.

“Anh vẫn luôn coi em là em trai, chưa từng nghĩ sẽ…” Trong mắt Tần Việt là vẻ không đành lòng và rối rắm, hắn khó khăn nói tiếp: “Chúng ta không có khả năng đâu.”

“Ồ.” Phương Mộc nhàn nhạt nói.

“Phương Tiểu Mộc, em…… đừng đau lòng. Tính anh thế nào em hiểu rõ hơn ai hết, không hề xứng với em, sau này chắc chắn em sẽ gặp được…” Tần Việt vụng về nói.

“Em biết rồi.” Phương Mộc đánh gãy lời Tần Việt, vẻ mặt vẫn sóng yên biển lặng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường: “Vậy về sau cứ làm như lúc trước đi. Coi như việc này chưa từng xảy ra.”

“……Được.”

Tần Việt khởi động xe, lái xe về nhà, đến cửa nhà, hắn vẫn đưa Phương Mộc về tận nơi. Phương Mộc vẫy tay với Tần Việt rồi đi vào nhà mà không quay đầu lại, Tần Việt đứng ngây ra trong chốc lát rồi hắn cúi đầu rời đi.

Phương Mộc lên phòng ngủ, đi vào trong, cả người mất sức nằm vật ra giường.

Phương Mộc không quá thất vọng, đáp án của Tần Việt nằm trong dự đoán của y. Mấy năm nay Tần Việt sắm rất nhiều vai trong cuộc đời Phương Mộc: hàng xóm, bạn bè, đàn anh, người nhà, anh trai… chỉ duy không có cái nào liên quan đến tình yêu. Tần Việt chưa bao giờ nghĩ tới khía cạnh ấy. Chỉ mới biết chun chút về nó mà hắn đã khiếp sợ và bối rối đến mức này rồi.

Phương Mộc không hối hận vì đã thẳng thắn bày tỏ, đó là hành động xuất phát từ bản năng, nếu ngày đó y không nói thì sẽ có một ngày y phải thổ lộ không sót chút nào.

Chỉ là bây giờ có vẻ cây không thể đâm hoa kết trái rồi.

Phương Mộc nhìn trần nhà, thở dài.

Nhưng mà diễn biến của chuyện này lại có vẻ nghiêm trọng hơn Phương Mộc nghĩ.

“Giống như lúc trước”, trên thực tế thì một khi đã có thay đổi thì rất khó để khôi phục lại như ban đầu.

Phương Mộc và Tần Việt vẫn cùng đến trường, cùng về nhà với, cùng ăn cơm trong nhà ăn, thường xuyên gặp nhau, nhưng bất tri bất giác đã có gì đó hoàn toàn thay đổi.

“Hôm nay ăn gì?” Phương Mộc mở thực đơn

“Gì cũng được.” Tần Việt ngồi đối diện nói.

“Cái này?” Nơi họ tới hôm nay là một tiệm ăn mới mở, Phương Mộc chỉ vào một món ăn rồi hỏi Tần Việt, Tần Việt duỗi tay nhận thực đơn, không cẩn thận đụng vào mu bàn tay Phương Mộc, hắn lập tức rụt tay lại.

Khả năng diễn xuất của Tần Việt rất vụng về, hắn tránh ánh mắt của Phương Mộc, cúi đầu uống nước.

Phương Mộc liếc hắn một cái, hơi nhíu mày.

Mấy ngày nay hành động như vậy xảy ra mọi lúc, vừa nãy khi hai người mới ra khỏi trường, đi qua sân bóng rổ, Tần Việt vừa đi vừa xem trận đấu bên trong theo thói quen, xem rất nhập tâm, hắn quen thói duỗi tay định vắt qua vai Phương Mộc, ngay sau đó đã phản ứng lại, cánh tay Tần Việt đổi hướng giữa đường một cách cứng ngắc, đổi thành đặt ra sau gáy mình.

Khi ở cùng Phương Mộc, rõ ràng Tần Việt không còn tự tại như trước, thỉnh thoảng có chút thất thần, lúc nào cũng ngơ ngác, thường thường nhìn Phương Mộc chằm chằm, một khi bị y phát hiện thì hắn sẽ vội vã rời tầm mắt đi, lấm lét như một tên trộm.

“Tối em muốn đi xem phim.” Phương Mộc nói.

Trước đây, nếu Phương Mộc nói vậy thì Tần Việt sẽ lập tức đi mua vé, không nói hai lời mà dẫn y đến rạp chiếu phim.

“A, xem phim?” rõ ràng Tần Việt đã khựng lại một lúc.

“Tối anh có việc à?” Phương Mộc nhìn Tần Việt.

Tần Việt không nhìn Phương Mộc mà nhìn chằm chằm vào thực đơn, nói: “Hôm nay không quá muốn đi xem phim lắm, ừm, còn chút việc. Hôm khác đi, hôm khác sẽ đi xem với em.”

Phương Mộc nhìn Tần Việt, gật đầu, không nói gì nữa.

Có lẽ hắn cần thêm thời gian. Dù sao người tỏ tình cũng là mình. Việc này có nghĩa là giữa hai người trong cuộc, Tần Việt là “người bị hại.”, hắn phải chịu cú sốc lớn, cần nhiều thời gian để hồi phục hơn.

Phương Mộc vẫn luôn có chút bất an, với một Tần Việt như vậy, hình như có chút vượt ngoài phạm vi khống chế của y, không thể nắm chắc, cũng không thể rút lại.

Trong lòng Phương Mộc bực bội, nghĩ rồi tối ấy y đến rạp chiếu phim một mình.

Ở ngay cửa vào, Phương Mộc dừng bước, ánh mắt dừng lại ở một nơi nào đó.

Cách đó không xa, Tần Việt đang sóng vai cùng cô gái nọ, trong tay cô ôm túi bỏng ngô, Tần Việt, người hôm nay không muốn xem phim, đang cầm hai cốc trà sữa, cô gái kia nói gì đó, cười rất tươi.

Khi sắp đi vào trong, Tần Việt bỗng cảm nhận được gì đó, hắn quay đầu lại nhìn, lập tức ngẩn ra.

Phương Mộc xoay người rời khỏi đó.

Tần Việt lập tức đuổi theo, cô gái kia gọi một tiếng, Tần Việt lại như không nghe thấy gì, không quay đầu mà đuổi theo Phương Mộc.

“Phương Mộc!”

Tần Việt người cao chân dài, chạy nhanh, đến khu gần trường thì đã đuổi kịp Phương Mốc, giữ chặt y lại.

“Xin lỗi!” Tần Việt thở hồng hộc, có chút chật vật, hắn kéo Phương Mộc sang một bên, nói xin lỗi với y.

Phương Mộc bình tĩnh nhìn Tần Việt, không nói gì, trong mắt cũng không có y trách cứ, nhưng Tần Việt biết chắc bản thân đã sai. Không ai thích bị lừa gạt, mà với quan hệ trong giai đoạn này của họ, điều ấy càng khiến lời nói dối bình thường có vẻ không đáng kể càng thêm nghiêm trọng hơn.

“Anh không…”

“Đừng ở bên cô ấy.” Phương Mộc mở miệng nói một câu như vậy.

Tần Việt há mồm.

“Cô ta không thích anh đến vậy đâu.” Phương Mộc nói.

Sắc mặt Tần Việt khẽ biến, nói: “Đây là hai chuyện khác nhau. Em đừng có…”

“Món ngọt anh thích ăn, trên đường đâu đâu cũng bán.” Phương Mộc nhìn Tần Việt, cuối cùng vẫn không nói hết những gì mình tai nghe mắt thấy ra, nếu là lúc trước, chắc chắn y sẽ không do dự giãi bày sự thật, giờ thì không thể như thế. Nói thêm gì nữa thì lại có vẻ như động cơ của y không trong sáng.

“Anh đã bảo đây là hai chuyện khác nhau, chuyện giữa chúng ta không liên quan đến cô ấy, đừng nói xấu cô ấy.” Trong mắt Tần Việt có sự bực bội, hắn thực sự không thích nói về người khác trước mặt Phương Mộc, dù đó là do Phương Mộc chủ động nhắc tới.

“Hôm nay là anh sai, không nên nói dối em. Anh sẽ bồi tội với em sau. Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai, ngày mai anh đưa em đi xem phim, được không?” Tần Việt chủ động cầu hòa.

Phương Mộc lại từ chối, y lắc đầu nói không được.

“Giận anh thật sao? Anh…”

Phương Mộc nói: “Không. Thật sự thì em cũng không thích xem phim đến vậy.”

Đêm nay họ tan rã trong không vui.

Tần Việt không yên lòng nhìn theo Phương Mộc khi y về ký túc xá, khi hắn quay về thì đụng phải cô gái bị bỏ lại lúc nãy, cô nàng tức tối cho Tần Việt một cái tát, vốn Tần Việt đã định dừng lại, đêm nay hắn sẽ nói rõ với cô ta, nhưng dù thế nào thì bỏ lại người ta giữa đường như thế cũng không phải phép, hắn không giải thích gì thêm, hắn chịu một cái tát này, trầm mặc rời đi.

Cái khiến Tần Việt thực sự phiền não vẫn là Phương Mộc.

Sau hôm đó, Phương Mộc không hề gặp hắn, đi học, ăn cơm, thế mà đều không gặp được y. Rất hiển nhiên, Phương Mộc đang cố ý tránh mặt Tần Việt.

Tần Việt gọi điện, nhắn tin, hết thảy đều không nhận được hồi âm.

Tần Việt phiền muốn chết, lại không thể dứt khoát bỏ qua, khuất mắt trông coi như những chuyện khác.

Cuối tuần, tại Phương gia, cuối cùng Tần Việt cũng bắt được người.

Tần Việt nhảy vào theo đường cửa sổ, Phương Mộc đang ngồi trên sàn nghe nhạc, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về phía Tần Việt.

Vốn Tần Việt đang tức giận đến độ muốn chửi mắng, ngay khi hắn nhìn thấy Phương Mộc thì lửa giận tan hết, nháy mắt như mất đi khả năng ngôn ngữ.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, dùng mắt thường cũng có thể thấy Phương Mộc đã gầy đi.

Từ trước đến giờ Phương Mộc đã rất gầy rồi, thì thể chất nên dù y có ăn bao nhiêu cũng không béo, nhưng giờ đây y lại gầy quá thể, xương gò má nhô ra rõ ràng, sắc mặt tái nhợt.

“Sao lại thế này, em không chịu ăn cơm à?” Tần Việt mở miệng hỏi.

“Ăn.” Phương Mộc gỡ tai nghe xuống.

“Vậy sao lại gầy đi nhiều thế?”

Phương Mộc nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Mất ngủ.”

Tần Việt há mồm, qua một lát mới nói: “Anh không định ở bên cô ấy. Sau này cũng sẽ không gặp nhau nữa.”

Phương Mộc nhàn nhạt ồ một tiếng.

“Ngày mai về trường cùng nhau nhé, mấy giờ xuất phát?” Tần Việt hỏi.

“Tài xế sẽ đưa em đi.” Phương Mộc chậm rãi cất tai nghe đi, lơ đễnh đáp.

Cuối cùng Tần Việt cũng không thể nhịn được, ánh mắt tối đi: “Em có ý gì? Anh cũng nói rồi, sẽ không gặp lại cô ấy nữa, em còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ sau này cứ phải tránh mặt nhau như thế sao?”

“Không liên quan đến cô ta.” Phương Mộc đứng lên, xoa vùng da giữa hai bên mày, nói: “Chỉ là, em cảm thấy tạm thời chúng ta không nên gặp nhau, để bản thân bình tĩnh lại thì tốt hơn.”

Vẻ mặt Phương Mộc lạnh lùng, có vẻ rất lý trí, vô cùng bình tĩnh, mang theo vẻ xa cách và lạnh lùng riêng của y, trước giờ Tần Việt chưa từng cảm nhận được, bây giờ cuối cùng cũng cảm nhận được uy lực của nó, thực sự làm người ta thấy lạnh vào tận xương thịt.

Em ấy đang dùng thái độ đối đãi với những người khác với mình!

Tần Việt cảm thấy bực bội đến lạ, hắn không nhịn được cục tức, nói không lựa lời: “Cuối cùng em muốn làm gì, càng ngày càng được nước lấn tới đúng không? Phương Tiểu Mộc, đừng ỷ vào việc anh quen em…”

“Anh cũng đừng ỷ vào việc em thích anh.” Phương Mộc lạnh lùng ngắt lời.

Tần Việt lập tức câm nín.

Phương Mộc quay mặt qua chỗ khác, ngực hơi phập phồng, hiển nhiên cảm xúc cũng không bình tĩnh như mặt y biểu hiện.

Tần Việt hít sâu một hơi, nói: “Phương Tiểu Mộc, đừng như vậy, em như vậy anh cũng không biết phải làm sao… Không phải chúng ta đã nói, cứ giống như trước kia rồi sao?”

Phương Mộc nói: “Hiện tại người không làm được là anh.”


trướctiếp