Cấm Hôn Môi

Chương 74


trướctiếp

Tại phía nam thành phố C, một cửa tiệm mới khai trương ở ngay đối diện cao ốc của Thẩm thị.

Tiệm có tổng cộng ba tầng, tầng một bán bánh mì đồ ngọt, tầng hai là cafe thú cưng, tầng ba là một vườn hoa nhỏ. Mặt tiền là tường kính, trang trí theo phong cách hiện đại, từ trong ra ngoài đều tỏa mùi tiền —— ngay trung tâm thương nghiệp tấc đất tấc vàng của thành phố C mà cửa hàng to như thế, trang hoàng còn bắt mắt như vậy, quả thật rất nổi tiếng.

Dưới ánh mặt trời, nó như một khu vườn trên mây, buổi tối sáng đèn thì lại là tòa lâu đài thủy tinh, chói mù mắt người ta.

Nhưng nó lại có một cái tên rất là giản dị:

Vui là được.

“Nhất định là kẻ điên nào có tiền mở ra chơi rồi, đúng là tiền nhiều không có chỗ tiêu.”

“Vừa động vật vừa thực vật lại còn đồ ăn, hoa hòe hoa sói, tôi chống mắt lên xem, không đến nửa tháng là dẹp tiệm.”

Mọi thuyết đồn đoán đều chỉ đúng có một nửa, còn lại sai hết.

Cái tiệm mà kẻ điên có tiền mở —— “Vui là được” là Thẩm Trình và Tần Việt cùng nhau đầu tư, mở theo mong muốn của Tri Nhạc và Phương Mộc, cũng giao cho hai người toàn quyền kinh doanh và quản lý. Ở góc độ nào đó mà nói thì đúng là mở ra để chơi.

Nhưng mà đâu có bị dẹp tiệm.

Ngược lại, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã bùng nổ doanh thu, phải đặt lịch trước mới được vào.

Ngoài cửa xếp hàng dài, mọi người cầm phiếu hẹn trước trong tay, vào tiệm theo đúng thứ tự.

“Oa, soái ca số 1.”

Tầng một tràn đầy hương thơm ngọt ngào, trên kệ thủy tinh và giác gỗ bày đầy bánh kem và điểm tâm sặc sỡ xinh đẹp. Đằng sau là gian bếp mở, bên trái là phòng bếp nhỏ, thi thoảng lại mở cửa để khách đến tự làm bánh ngọt.

Phương Mộc đứng sau quầy thu ngân, thuần thục quét mã, tính tiền cho khách. Hàng ngày sau khi vẽ vời thì y sẽ đến tiệm hỗ trợ.

Nhân viên của “Vui là được” đa số đều là soái ca mỹ nữ, nổi tiếng nhất vẫn là mấy người trong tiệm. Vì Phương Mộc hay đứng ở tầng một nên được phong làm soái ca số 1.

“Quả nhiên rất đẹp trai.”

Phương Mộc tết tóc, tóc xoăn nhẹ tự nhiên, vài sợi rũ trước trán, vẻ mặt và giọng nói đều nhạt nhẽo, gần đây lại thức đêm, dưới mắt có bọng mắt xanh xanh, làn da tái nhợt, mang theo cảm giác mỹ nhân ốm yếu nản lòng, khiến người ta không thể rời mắt.

“Cảm ơn. Người tiếp theo.”

Thân phận chủ tiệm khiến Phương Mộc thu bớt tính tình lạnh lùng cao ngạo của mình, dù sao cũng là mặt mũi của tiệm mình mở, ít nhiều gì cũng phải chú ý, không thể vứt hết mặt mũi của khách được, Phương Mộc sẽ buông bớt thể diện, học cách giao tiếp cùng người khác. Nhưng ngoài lễ phép và lễ nghi cơ bản ra thì đừng hòng y nhiệt tình hơn.

“Soái ca, có thể xin chữ ký không?”

“Không có thời gian.”

“Có thể chụp một tấm?”

“Không thể.”

“Chị gái đừng giận, chị để lại tên và chữ ký ở đây, chủ tiệm Phương của chúng tôi sẽ dành thời gian ký chung, tuần sau quý khách quay lại là lấy được thôi.” Lập tức có nhân viên đứng ra giải vây, đưa khách sang một bên: “Muốn chụp hai vị chủ tiệm thì có thể chụp lén, nhưng mà ảnh chụp chính diện thì không được đưa lên bất cứ phương tiện truyền thông nào nha. Những nhân viên khác trong tiệm thì tùy quý khách chà đạp, hoan nghênh chà đạp!”

Dần dà, mọi người cũng quen. Lạnh lùng thì cứ lạnh lùng đi, mỹ nhân lạnh lùng chút cũng chẳng sao.

Phương Mộc vẫn được đứng top 3 người nổi tiếng nhất trên bảng xếp hạng nhân viên của “Vui là được”.

Khách dạo một vòng, chọn xong bánh thì lên tầng hai.

Tri Nhạc đang ôm một bé mèo, nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn qua, cậu thấy khách mới tới thì cười với họ.

Những ai lần đầu thấy Tri Nhạc thì đều bị khuôn mặt và nụ cười của cậu làm cho choáng ngợp.

Tóc Tri Nhạc đen bóng xõa tung bị Phương Mộc túm đi nhuộm mấy lọn vàng kim, phối cùng làn da trắng nõn, đôi mắt đen bóng và bờ môi hồng nhuận, quả thực như một hoàng tử nhỏ.

Ánh mắt cậu sáng ngời mà trong veo, thân thiện với mọi người, dù là ai thì cậu cũng cười tươi đón chào.

Cậu nói chuyện hơi chậm, nhưng lại như gió xuân khiến người ta nguyện ý lắng nghe cậu nói, cũng nguyện ý nói chuyện cùng cậu.

“Xin chào, mời đi bên này.”

Nhân viên kiểm tra đối chiếu phiếu của họ, dựa theo dãy số mà đưa họ tới chỗ ngồi, mang cà phê lên. Mỗi ngày trong tiệm chỉ có số lượng chỗ ngồi cố định để tránh cho người quá nhiều mà không thể tiếp đãi tốt, cũng sẽ bị ảnh hưởng đến trải nghiệm tổng thể.

Tầng hai sắp kín chỗ rồi, có rất nhiều người ngồi trên bàn, cún con mèo con nhà nhã đi tới đi lui. Có nhóc nhảy lên bàn, có nhóc lại ghé lên đùi khách.

“Tôi muốn nhận nuôi một con mèo. Đã hẹn trước rồi.” Một vị khách nói.

“Được ạ, mời quý khách qua bên này đăng ký với chủ tiệm.”

Nhân viên đưa khách đến trước quầy bar, Tri Nhạc đứng dậy cười rồi gật đầu.

Bây giờ Tri Nhạc không còn sợ người lạ nữa, tự mình đối đáp với người lạ cũng không có vấn đề gì. Trong tiệm còn có các nhân viên khác hỗ trợ, càng thêm thuận lợi.

Trước mắt công việc của cậu chủ yếu là giúp khách chọn thú cưng thích hợp.

Động vật trong tiệm chủ yếu là chó và mèo, mà đa số đều là được đưa về từ các trạm cứu hộ hoặc bị lưu lạc bên ngoài được bọn Tri Nhạc nhặt được, đưa đi kiểm tra, chữa trị rồi đưa tới tiệm nuôi. Nếu gặp được người có duyên thì có thể nhận nuôi.

Mọi người chọn lựa chúng nó, chúng nó cũng chọn lựa chủ nhân cho mình.


trướctiếp