Cấm Hôn Môi

Chương 70


trướctiếp

“Em nhớ anh, chết mất.”

Tri Nhạc nhào vào lòng Thẩm Trình, được Thẩm Trình ôm lấy, hai tay Thẩm Trình ôm cậu thật chặt, giống như muốn hòa Tri Nhạc vào da thịt mình, giọng nói lại dịu dàng, hắn cúi đầu thì thầm bên tai cậu: “Anh cũng nhớ em.”

Một ngày không gặp như cách ba thu, nhớ nhung nhiều ngày cuối cùng cũng được xoa dịu.

Thẩm Trình ôm Tri Nhạc thật chặt, giờ phút này, người luôn giữ vẻ ổn trọng đã để lộ tình cảm ra ngoài, hắn hận không thể hòa người nọ vào xương thịt mình, lòng hắn rạo rực, ngón tay hơi run.

Mới chỉ một tháng thôi mà cứ ngỡ như xa nhau nhiều năm vậy.

Tri Nhạc dụi đầu lên vai Thẩm Trình, lồng ngực hai người dán chặt vào nhau. Không biết qua bao lâu, Tri Nhạc ơi động đậy, cậu nói: “Anh ơi, tim em đập, nhanh quá, anh cũng…”

“Suỵt.” Thẩm Trình khẽ thủ thỉ: “Tiếp khách cái đã nào.”

Thẩm Trình Tri Nhạc buông ra, Tri Nhạc lưu luyến ngẩng đầu, vành tai hơi đỏ lên, cậu được Thẩm Trình dắt, chào hỏi Thẩm Thái Viễn rồi nhìn sang những người khác.

“Tri Nhạc, chúng ta cũng ôm một cái.”

Tần Việt khoa trương vươn tay.

“Thẩm đại ca. Tần đại ca. Chị Tiểu Tĩnh.”

Tri Nhạc cười xán lạn, chạy tới, lần lượt ôm từng người.

“Mộc tử!”

“Nhạc Tử……”

Tri Nhạc nhào lên đi, ôm Phương Mộc thật chặt. Phương Mộc hơi say xe, sắc mặt tái nhợt, bị vồ lấy như vậy suýt nữa đã hộc máu ngay tại chỗ. May mà Tần Việt nhanh tay nhanh mắt kéo y lại. Tri Nhạc vội đỡ Phương Mộc.

“Mộc Tử, nhìn cậu, thảm quá…”

Phương Mộc:……

Giang Thiện Nguyên: “Tri Nhạc, đưa bạn bè vào nhà đi đã, bên ngoài nắng lắm.”

Cả nhà sôi nổi chào Giang Thiện Nguyên, bốn chiếc xe không vừa trong sân nhà Giang gia, đành phải đỗ ven đường, mọi người lấy hành lý rồi vào nhà.

Trước khi họ tới đã báo trước, Giang Thiện Nguyên và Tri Nhạc đã dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp đâu ra đấy, từ trong ra ngoài sạch sẽ tinh tươm.

Giang Thiện Nguyên pha trà, mọi người cùng uống, sau đó Tri Nhạc đưa họ đi tham quan quanh nhà.

Tri Nhạc kéo tay Thẩm Trình đi phía trước, dẫn mọi người lên tầng, lên sân thượng, nghiễm nhiên đã coi Thẩm Trình là người nhà, họ như hai người chủ nhà đưa bạn bè đi tham quan nhà mình vậy.

Chỉ một lát sau, người trong thôn đã biết Giang gia có khách quý tới chơi, nhìn thời gian rồi mời mấy chị mấy cô sang đây hỗ trợ nấu cơm. Trưởng thôn mang tới mấy quả dưa hấu to, sau lưng còn có mấy người đàn ông mà một nhóm trẻ con nói nói cười cười đi tới.

Trong nháy mắt, căn nhà lập tức trở nên náo nhiệt.

Ghế không đủ thì đành sang nhà bên mượn thêm mấy cái. Giang Thiện Nguyên chuẩn bị chút bánh kẹo từ trước, hôm nay mỗi nhà đến chơi lại mang thêm chút ít từ nhà mình đến, nào đào nào lê, loáng cái trên bàn đã bày đủ loại bánh trái rực rỡ muôn màu.

Bọn nhỏ bóc kẹp ra ăn, gấp giấy gói kẹo thành hình con bướm, có đứa còn thổi bong bóng, bóng đủ mọi màu bay tới bay lui trong sân.

Tuy hơi ồn ào nhưng lại là sự nhiệt tình hoan nghênh thật lòng, tràn đầy không khí vui mừng, trong nhà tiếng cười nói không dứt.

“Trong nhà, chưa từng náo nhiệt, như vậy bao giờ.”

Tri Nhạc ngồi cùng Thẩm Trình ngồi, mọi người tự động ngồi rải rác quanh họ như sao vây trăng, không biết là cố ý hay vô tình mà vị trí của hai người lại là vị trí trung tâm.

“Giống như tổ chức đám cưới ấy.”

Tri Nhạc hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Thẩm Trình.

Thẩm Trình không nhịn xuống nữa, khóe miệng nhếch lên, nhẹ giọng ừ một tiếng.

Hiếm khi nào mà trong nhà được náo nhiệt như thế này, Tri Nhạc rất vui, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn ở một mình với Thẩm Trình thôi, không có những người khác, ở một không gian nho nhỏ, cậu có rất nhiều lời muốn nói với Thẩm Trình, cậu còn muốn nắm tay, ôm nhau, còn cả hôn môi nữa… Đã rất nhiều rất nhiều rất nhiều ngày rồi họ không được hôn nhau.

Tri Nhạc nghiêng đầu nhìn Thẩm Trình, sườn mặt của Thẩm Trình rất đẹp, tựa như điêu khắc vậy, hắn đang trò chuyện cùng những người khác, vừa lễ phép vừa thân thiện.

Lần trước Thẩm Trình tới, tuy mọi người đều yêu quý và chúc phúc nhưng ít nhiều gì trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, cần phải quan sát lâu dài. Lần này hắn lại tới chơi, ý không cần nói cũng biết, cho nên thái độ của người trong thôn tức khắc càng thêm hòa ái thân thiện.

“Sao Tiểu Trình lại gầy hơn lần trước thế? Có phải công việc mệt mỏi quá không?”

“Tiền các cậu làm ra đủ tiêu mấy đời rồi, thân thể là quan trọng nhất, đừng liều quá.”

“Ai da, trưởng thôn, đừng mời cậu ấy hút thuốc nữa, cái hay không dạy mà cứ dạy cái xấu.”

Cha mẹ Tri Nhạc đều không còn, người trong thôn cùng nhau đảm đương chức mẹ vợ, mẹ vợ càng nhìn con rể càng thấy hài lòng.

“Tiểu Trình đẹp trai như ngôi sao trên TV ấy nhỉ.”

“Ngôi sao có khi còn không bì nổi cậu ấy đâu, nhìn gương mặt này, dáng người này đi, chậc chậc chậc, theo cách nói của con gái nhà tôi ấy à, nam thần đỉnh cao.”

“Vừa có tiền, vừa đẹp trai, vừa có khí chất, lại còn trẻ, đi ngàn dặm mới tìm được một nhá.”

“Còn lễ phép, nhìn đi, vẫn cười từ nãy giờ, vừa nhìn đã thấy tính tình tốt rồi.”

Tri Nhạc nghe đến đó, môi giật giật, cậu định nói tính tình anh ấy cũng không tốt đến thế đâu, ở công ty hung dữ lắm luôn, mọi người đều sợ anh ấy, có đôi khi còn hung dữ với cậu nữa, nhưng gần như cùng lúc ấy, bàn tay phải đã rũ bên người của cậu bị Thẩm Trình nắm lấy.


trướctiếp