Cấm Hôn Môi

Chương 66


trướctiếp

“Nếu cậu muốn sớm khỏe lại thì về nhà phải cố gắng nằm trên giường tĩnh dưỡng.”

Nằm viện được một tuần thì Thẩm Trình xuất viện sớm, trước khi đi, bác sĩ điều trị và bác sĩ gia đình của Thẩm gia đã trao đổi với nhau rồi dặn dò Thẩm Trình như vậy.

Rõ ràng là Thẩm Trình không thích nằm viện, mới nằm được mấy ngày thì không còn kiên nhẫn nữa nhưng hắn hiểu lời dặn dò này của bác sĩ, cũng kiên nhẫn nghe hết, gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ.

Thẩm Trình được bác sĩ và hộ lý đỡ xuống xe lăn, đưa về nhà.

Mấy ngày trước phòng ngủ của hắn đã được sửa sang lại, đổi sang một cái giường có thể tự động nâng lên hạ xuống, bổ sung thêm cái bàn làm việc trên giường và thêm máy chiếu thông minh vân vân để tiện cho hắn có thể xem tin tức và làm việc khi nằm trên giường.

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà công việc của Thẩm Trình phải hoãn lại mấy ngày, sau khi vượt qua giai đoạn đau đớn nguy hiểm nhất thì đã có thể bắt đầu xử lý công việc ngay trên giường.

Chức tổng giám đốc cũng không phải dễ làm gì cho cam. Chu Huy nhìn cánh tay bó thạch cao và thân thể băng bó đầy mình của sếp nhà mình, cảm thán trong lòng không thôi.

“Thẩm tổng, báo cáo mới nhất và văn kiện liên quan đều đã được đặt lên bàn rồi, giờ có cần giúp ngài mở ra không ạ?”

Đặc trợ cũng không dễ làm, khi Thẩm Trình làm việc tại nhà thì địa điểm làm việc của Chu Huy cũng thay đổi theo, anh đứng trước giường để có thể hỗ trợ Thẩm Trình bất cứ lúc nào.

Thẩm Trình về đến nhà, hộ lý giúp hắn nằm lên giường, hắn lập tức để Chu Huy mở máy tính lên, điều chỉnh một lần. Chu Huy lại bắt đầu thông cảm tổng giám đốc vất vả quá, đồng thời lại không thể không cảm thấy bội phục sự chuyên nghiệp của Thẩm Trình. Sau khi điều chỉnh mọi thứ xong thì anh hỏi thêm mấy vấn đề nữa, tự mình chuẩn công việc, cố gắng để việc gì Thẩm Trình không cần động tay thì không cần động, từ đầu đến cuối anh đều thao tác giúp sếp mình.

Thẩm Trình nhàn nhạt nói: “Không cần gì nữa. Mọi người vất vả rồi, cứ ra ngoài đi.”

Chu Huy và hộ lý rời khỏi phòng ngủ, trước khi anh đi thì thấy Thẩm Trình chậm rãi đăng nhập vào một ứng dụng mạng xã hội trên máy tính, nhấn vào ảnh chân dung nào đó rất quen thuộc.

Chu Huy tức khắc hiểu rõ.

Hình tượng tổng giám đốc chuyên nghiệp lập tức rơi vãi đầy đất.

Được rồi, tổng giám đốc cũng phải yêu đương chứ.

“Mấy người cũng đi ra ngoài.” Thẩm Trình nói với hai người khác còn ngồi trong phòng.

Tần Việt và Phương Mộc ngồi trên sofa, bên cạnh là lẵng hoa và giỏ hoa quả cỡ đại siêu khoa trương mà hai người mang tới tặng, Tần Việt nhướng mày: “Đây là phong cách đãi khách của Thẩm gia à? Không phải chứ?”

Khi Thẩm Trình vừa nhập viện thì Tần Việt đã qua thăm rồi, Phương Mộc ghét cay ghét đắng bệnh viện, hôm nay y mới tới thăm lần đầu.

“Tôi có việc, không rảnh quan tâm đến mấy người,” Thẩm Trình lạnh nhạt nói: “Mời đi ra ngoài.”

“Không cần để ý đến chúng tôi đâu.” Tần Việt cười hì hì: “Thẩm tổng, ngài cứ việc bận việc của ngài đi, chúng tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy đâu.”

Thẩm Trình lạnh lùng nhìn Tần Việt.

“Định gọi điện cho Tri Nhạc đúng không?” Tần Việt không hề bị ảnh hưởng: “Cậu cứ gọi đi. Chúng tôi sẽ không lên tiếng đâu, nhất định sẽ không khiến cậu lòi đuôi.”

“Ra, ngoài.” Thẩm Trình híp mắt lại.

“Có gì mà bạn thân từ bé của cậu với bạn thân của Tri Nhạc không thể nghe à? Định nói lời âu yếm nhau hả? Ngày nào cậu với Tri Nhạc chả nói qua nói lại, cũng không phải tôi nghe không hiểu, cũng chỉ có mấy cái đấy thôi, cần gì phải tránh đi. Ai chẳng từng yêu đương, nói lời âu yếm với nhau. Đàn ông với nhau, tránh đi làm gì, đúng không, tổ tông?”

Phương Mộc nhàm chán nghịch một đóa hoa, y không để tâm, cũng không thèm động đậy.

Nếu ánh mắt có thể hóa thành đao thì có lẽ lúc này Tần Việt đã bị vạn kiếm xuyên tim, thi thể lăn ra đất. Thẩm Trình chưa thể rời giường để tự tay đuổi họ ra ngoài, hắn đành nhịn cục tức xuống, coi như họ không tồn tại.

Ngón tay Thẩm Trình bấm mấy cái, gửi yêu cầu gọi video đi.

Tiếng tút quen thuộc vang lên.

Thẩm Trình nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ đợi đầu kia nhấc máy.

Trong phòng yên tĩnh.

“Tổ tông, em nói thử xem, bây giờ trong lòng cậu ta đang như nào? Có phải tim đập nhanh hơn không?” Tần Việt thì thầm bằng âm lượng mà người trong phòng có thể nghe được.

Phương Mộc giương mắt, liếc nhìn Thẩm Trình.

Thoạt nhìn, sắc mặt Thẩm Trình vẫn như thường, hắn trừng mắt cảnh cáo Tần Việt ý bảo gã yên lặng.

Nhưng hắn chỉ nhanh chóng trừng một cái rồi lại nhanh chóng quay lại với màn hình. Sao còn chưa bắt máy? Em ấy đang làm gì? Chẳng lẽ không mang theo điện thoại theo sao? Không ở cạnh điện thoại? Đi làm cái gì? Giờ đã gần trưa rồi mà còn ra ngoài sao? Không sơ bị cảm nắng à?… Môi mỏng của Thẩm Trình hơi mím lại, thời gian trôi qua rất chậm, không biết vì sao mà càng lúc tim càng đập nhanh.

“Alo, anh!”

Video được kết nối, gần như cùng lúc đó giọng nói quen thuộc vang lên cùng với hình ảnh.

Thẩm Trình thở phào, cuối cùng cũng bắt máy rồi, nhưng ngay sau đó tim hắn lại đập thật mạnh, có xu thế càng lúc càng nhanh.

“Ơ, anh đâu rồi.” Tri Nhạc nhìn màn hình, mắt cậu lộ vẻ nghi hoặc: “Sao lại, không thấy đâu?”

“Có. Anh đây.” Thẩm Trình trả lời.

Khuôn mặt Tri Nhạc nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, gần như không có góc chất, cậu mặc áo cộc tay màu trắng, có lẽ cậu vừa từ bên ngoài về, mặt bị phơi nắng hơi đỏ lên, cậu ngồi trên băng ghế trước quạt điện, bên cạnh là một cái bạt đựng quả dưa hấu to.

Tám ngày.

Suốt tám ngày, không được nhìn thấy em ấy.

Thẩm Trình gần như nhìn người trong màn hinh không chớp mắt, hắn ở trong nhà mình, hơn nữa đối phương còn không nhìn thấy mình, hắn không cần phải kiềm chế làm gì. Còn hai người khác trong phòng hắn cũng coi như không khí luôn.

Từ khi Tri Nhạc xâm nhập vào cuộc sống của Thẩm Trình, ngày nào họ cũng gặp nhau, có thể coi là sớm chiều ở chung. Học chưa từng phải tách khỏi nhau, chưa từng phải tách khỏi nhau lâu đến vậy.

Tự nhiên được nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, hắn lại có cảm giác đã rất lâu rồi.

Đau đớn về thân thể như được chữa khỏi, được xóa sạch. Cũng trong nháy mắt ấy hắn mới hiểu rõ thế nào là nhớ nhung thực sự.

“Không bị lag mà…” Tri Nhạc nghe được tiếng Thẩm Trình thì cười rộ lên, cậu nói: “Vậy tại sao, lại không nhìn thấy anh thế?”

Camera trên máy tính không mở, hình ảnh bên hắn đen sì, trên trán Thẩm Trình còn quấn băng gạc trắng xóa, sưng to, những vết xước do thủy tinh để lại cạnh mũi vẫn đáng sợ như ban đầu.

Thẩm Trình mặt không đổi sắc trả lời: “Do tính chất công việc nên phải làm việc bí mật. Cho nên sắp tới có lẽ anh chưa thể bật camera được.”

“Ồ.” Tri Nhạc không hề nghi ngờ.

“Vậy, anh có thể nhìn thấy em không?”


trướctiếp