Cấm Hôn Môi

Chương 64


trướctiếp

Xe ô tô đen chạy băng băng trên đường cái.

Trên trời mây đen cuồn cuộn, cơn mưa sắp kéo đến rồi, trời càng thêm u ám. Tuy bên trong xe có mở điều hòa nhưng áp suất trong xe vẫn thấp như bên ngoài, không khí nặng nề.

Tri Nhạc ngồi trong xe nhìn biển chỉ dẫn và cây cối tụt lại sau ngoài cửa sổ, cậu khó hiểu mà lộ vẻ mặt đầy nôn nóng.

“Ông ơi, chúng ta, đi đâu thế ạ?”

“Về nhà.” Giang Thiện Nguyên nói.

Đôi tay đầy nếp nhăn của Giang Thiện Nguyên còn đang phát run, những chuyện trong nhật ký đó vẫn hiện rõ mồn một trước mắt ông. Ngay lúc ấy ông đã không thể tin vào mắt mình.

Nhưng đó là chữ của Tri Nhạc, cậu chưa bao giờ bịa chuyện, chỉ viết đúng sự thật thôi, có gì viết nấy. Ông biết Tri Nhạc có thói quen tách nhật ký thành hai phần trước sau, ông lật đến mặt sau nhưng lại trống trơn.

Tri Nhạc mang nước lên, phát hiện ông không ổn lắm, cậu hỏi ông làm sao.

Giang Thiện Nguyên nhanh chóng xem nốt nhật ký rồi kéo Tri Nhạc ngồi xuống.

“Tri Nhạc, nói cho ông nghe, mấy chuyện này là thế nào?” Giang Thiện Nguyên đặt tay lên vai Tri Nhạc, trầm giọng nói: “Đều là thật sao, con nói thật đi. Không cần nói dối, cũng không cần sợ hãi.”

Vẻ mặt nghiêm túc mà trầm trọng của Giang Thiện Nguyên khiến Tri Nhạc hơi sợ, cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó Giang Thiện Nguyên hỏi tới A Kiện, hỏi chuyện lạc đường trong mưa cùng mấy chuyện khác. Tri Nhạc hơi mờ mịt nhưng vẫn phối hợp nhớ lại, nghiêm túc lại hơi bất an trả lời từng câu một.

“A Kiện, nói đưa con ra ngoài chơi… Con không muốn, gã cố kéo đi… Sau đó, bị anh đánh.”

“Vâng, lạc đường… Chờ anh ở quảng trường… Trời mưa, đợi rất lâu… Sau đó anh tìm được con…”

“Bọn họ bảo con nói bậy……”

“Đúng vậy, anh nói, bọn con không phải đối tượng… Con theo đuổi anh ấy…”

Tri Nhạc không rõ vì sao sắc mặt Giang Thiện Nguyên càng ngày càng xấu, cậu cũng không hiểu tại sao Giang Thiện Nguyên lại hỏi mấy cái này, cuối cùng cậu càng nói càng lí nhí, không biết nên làm sao.

Sắc mặt Giang Thiện Nguyên xám xịt, ông thở dốc dồn dập, cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Trình, không ai nghe máy, lại gọi cho Thẩm Thái Viễn, cũng không có ai bắt máy. Ông gọi liên tiếp mấy cuộc, vẫn không có ai trả lời.

Giang Thiện Nguyên đi tới đi lui trong phòng rồi ngồi xuống một lúc, ông thấy mình như bị nhốt trong lồng, cảm thấy tức tức ngực khó thở. Ông nhẫn nhịn một lát thì đứng bật dậy, mở rương hành lý của Tri Nhạc ra, nhanh tay xếp đồ của Tri Nhạc vào rồi kéo cậu đi.

Chị Lưu không kịp trở tay, lúc phát hiện ra thì Giang Thiện Nguyên đã ra đến giao lộ, giơ tay cản lại một chiếc xe rồi chạy ra bến xe rồi.

Chị Lưu cuống quýt gọi điện cho Giang Thiện Nguyên định thuyết phục ông quay lại nhưng không thành công, chị đành gọi ngay cho Thẩm Trình, bên kia đang cử hành hội nghị quan trọng, tách biệt khỏi hết thảy mọi thứ, không liên lạc được.

Giang Thiện Nguyên không mua được vé xe cùng ngày, có người qua đường tốt bụng giúp họ thuê một chiếc xe tư nhân tiện đường. Hai ông cháu lên xe, đi được hai tiếng thì hội nghị chỗ Thẩm Trình mới kết thúc, lúc này Tri Nhạc và Giang Thiện Nguyên đã lên xe lao vun vút trên đường cao tốc rồi.

Điện thoại của Giang Thiện Nguyên và Tri Nhạc đều đang rung lên không ngừng.

Tri Nhạc muốn bắt máy nhưng lại bị Giang Thiện Nguyên ngăn lại.

Điện thoại đổ chuông không ngừng. Giang Thiện Nguyên hít sâu một hơi rồi bắt máy.

“Lão Giang! Sao lại nói đi là đi thế? Giờ ông đang ở đâu?” Thẩm Thái Viễn ở đầu kia khẽ thở phào.

Giang Thiện Nguyên trầm giọng nói: “Tôi không thể không đi, nghĩ đến mấy chuyện kia… Lão Thẩm, ông có biết mấy chuyện đó không?”

“Chuyện A Kiện thì tôi biết, những chuyện khác thì tôi cũng vừa mới hay thôi.”

Sau khi hội nghị kết thúc, Thẩm Trình nghe chị Lưu thuật lại, thông qua những việc Tri Nhạc và Giang Thiện Nguyên làm sáng nay, rất nhanh hắn đã đoán ra, hẳn Giang Thiện Nguyên đã đọc được cuốn nhật ký trong phòng Tri Nhạc rồi —— Thẩm Trình chưa từng xem cụ thể Tri Nhạc đã viết những gì vào nhật ký, nhưng nhớ lại cách hai người ở cùng nhau lúc ban đầu thì cũng không khó đoán nội dung bên trong là gì, rồi ông lại nghe được gì từ Tri Nhạc.

Có thể khiến Giang Thiện Nguyên tức giận đến mức bỏ đi chắc chắn là chuyện liên quan đến Tri Nhạc.

Thẩm Thái Viễn hỏi, Thẩm Trình không giấu giếm.

“Tôi cũng không ngờ lại có chuyện này xảy ra. Không nói cho ông là sợ ông đang bị bệnh, tránh để ông lo lắng. Dù là gạt ông hay chăm sóc cho Tri Nhạc không chu toàn thì đều là Thẩm Trình sai. Lão Giang, tốt xấu gì cũng để thằng bé giải thích, không, cho nó cơ hội xin lỗi, ông cứ đi như vậy là không cho chút đường sống nào sao?”

Đương nhiên Thẩm Thái Viễn biết chuyện Thẩm Trình làm là không ổn, nhưng bây giờ không phải lúc trách cứ, quan trọng nhất là phải giữ Giang Thiện Nguyên lại cái đã

Giang Thiện Nguyên cũng rất muốn ở lại, gặp nhau ba mặt một lời mấy chuyện đã xảy ra… Không, Giang Thiện Nguyên không có cách nào thuyết phục chính mình, dù là nguyên nhân gì thì sự cũng đã rồi.

Nghĩ đến những chuyện Tri Nhạc đã phải trải qua, sống lưng Giang Thiện Nguyên lạnh toát, máu dồn lên não.

Tuy Tri Nhạc ngốc, lúc bé từng bị bắt nạt, phải chịu khổ, chịu tội, nhưng nói chung cậu vẫn được ông đặt trong tay cưng chiều nuôi cậu lớn, sau khi rời khỏi ông đến gia đình mà ông tin tưởng thì suýt nữa đã bị…, còn suýt nữa đã đi lạc…

Tuy Tri Nhạc không chịu tổn thương thực chất nào, nhưng nếu lúc ấy Thẩm Trình về muộn một chút, nếu lúc ấy không tìm được Tri Nhạc… Hậu quả ấy Giang Thiện Nguyên không dám nghĩ đến.

Người ngoài đứng nhìn đều có thể bâng quơ dửng dưng, có lẽ còn nói ‘cuối cùng vẫn bình an là được rồi còn gì?’ Nhưng Giang Thiện Nguyên không thể không nghĩ tới hậu quả xấu nhất của mấy chuyện đó cùng với dáng vẻ Tri Nhạc khi bị người ta cưỡng ép kéo đi, ở nơi xa lạ trong đám người xa lạ, dưới màn mưa to tầm tã, sợ hãi tìm kiếm, mòn mỏi chờ đợi, ông thấy mình cũng như phải chịu đựng chúng, đau lòng vô cùng.

Thật ra Giang Thiện Nguyên đã chuẩn bị sẵn tinh thần, dù là bản thân ông thì cũng có lúc không thể chu toàn huống chi là người khác. Ông nghĩ có lẽ sẽ có chút xung đột, có lẽ Tri Nhạc sẽ phải chịu chút khổ, cũng có thể sẽ gặp phải mấy chuyện không hay, những cái đó thì không sao, ông có thể chấp nhận đươc, đó là những chuyện Tri Nhạc phải đối mặt.

Nhưng ông không tài nào ngờ tới lại xảy ra những chuyện nặng đô như vậy. Nếu thật sự để tâm thì sao lại để loại chuyện này xảy ra chứ?

Con nhà người ta bị người khác mắng một câu, người lớn trong nhà đã hận không thể sống mái một trận, mà rất lâu sau này ông mới biết Tri Nhạc đã phải trải qua những gì, thật sự là…

Điều khiến ông đau lòng không chỉ có một mình chuyện này.

“Lão Thẩm, chuyện đính hôn lúc trước, có phải Thẩm Trình không tự nguyện hay không?” Giang Thiện Nguyên hỏi.

Điện thoại Tri Nhạc vẫn lóe sáng tên của Thẩm Trình, tay Tri Nhạc bất an đan vào nhau, ánh mắt nhìn Giang Thiện Nguyên đầy mong ngóng, Giang Thiện Nguyên không để ý tới, mặc cho điện thoại đổ chuông. Tri Nhạc nghe đến tên Thẩm Trình thì ngồi thẳng dậy, khẩn trương giương lỗ tay nghe cuộc nói chuyện của hai ông


trướctiếp