Cấm Hôn Môi

Chương 60


trướctiếp

“Nhạc Tử, cậu phải cẩn thận.” Phương Mộc thì thầm.

Hôm nay trời mưa, hiếm hoi có một ngày thời tiết mát mẻ, Tri Nhạc và Phương Mộc ở nhà ngủ nướng, 9 giờ hơn còn chưa rời giường, nằm dài trên giường gọi điện cho nhau.

Phương Mộc rất quan tâm đến chuyện của Tri Nhạc, nghe cậu kể lại chuyện của mình rồi ý nói một câu như vậy.

“Vốn tôi còn tưởng hắn chỉ có đầu óc kinh doanh thôi, không ngờ hắn còn có đầu óc trong chuyện tình cảm, có thể hóa bị động thành chủ động trong thời gian ngắn như vậy.”

Phương Mộc phải công nhận, Thẩm Trình là một cao thủ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã có thể dễ dàng giành lại quyền khống chế, trước mặt hắn, Tri Nhạc chỉ là một con thỏ trắng nho nhỏ mà thôi.

“Nhạc Tử, cậu phải kiên trì, không được rơi vào bẫy nhanh quá, ít nhiều gì cũng phải cho hắn nếm mùi đau khổ.”

Tri Nhạc hỏi: “Vì sao, phải cho anh ấy chịu khổ?”

Phương Mộc nói: “Bởi vì đàn ông đều giống nhau, dễ dàng đạt được thì sẽ không quý trọng —— trừ cậu với tôi ra. Lạt mềm buộc chặt, lơ hắn một thời gian.”

Lần trước Phương Mộc đã giải thích thế nào là lạt mềm buộc chặt, Tri Nhạc nghĩ một lúc, hỏi: “Trước kia cậu, cũng làm thế, với Tần đại ca à?”

Phương Mộc:……

Phương Mộc: “Chuyện của chúng ta không giống nhau. Năm đó tôi theo đuổi anh ấy…”

Tri Nhạc: “Tôi cũng, theo đuổi mà.”

Phương Mộc: “Thôi, không giải thích được. Dù sao ván đã đóng thuyền rồi, không thể nào thay đổi được, đã vậy không phải kháng được thì hưởng thụ luôn, có lẽ như thế với cậu lại là chuyện tốt. Thuận theo tự nhiên đi, bảo bối.”

Phương Mộc thở dài đầy thương xót, y có thể đoán trước được rằng không lâu nữa bạn tốt của mình sẽ bị người ta ăn không còn một mẩu xương. Bỏ lỡ giai đoạn và thời cơ tốt nhất này thì về sau muốn khiến Thẩm Trình khó xử thì rất khó.

Nhưng trên thực tế, giữa Tri Nhạc và Thẩm Trình, từ sau ngày xác định rõ quan hệ thì cách ở chung của học như có điều thay đổi mà lại như vẫn giữ nguyên kiểu cũ.

Mỗi sáng cùng nhau ăn sáng, Tri Nhạc tiễn Thẩm Trình ra cửa, sau đó một người ở công ty, một người ở nhà, ai làm chuyện của người nấy. Tối đến Thẩm Trình về nhà, ăn tối, ở trong phòng làm việc mấy tiếng, tầm 11 giờ thì về phòng ngủ, tắt đèn, đi ngủ. Cuối tuần hoặc ngày thường khi rảnh rỗi, Thẩm Trình sẽ đưa Tri Nhạc ra ngoài dạo chơi, ăn mấy món bên ngoài, thăm thú phong cảnh và cuộc sống bên ngoài.

Mấy tháng trôi qua, họ đã dần hình thành thói quen, nếu phải so sánh thì tổng thể không có gì thay đổi nhưng lại có vẻ có thêm nhiều điểm mới lạ.

“Anh, tạm biệt. Anh về sớm chút nhé.”

Buổi sáng tinh mơ, không khí trong lành, Tri Nhạc đứng cạnh cổng nói tạm biệt với Thẩm Trình. Khi xưa thì Thẩm Trình thường chỉ gật đầu, sau đó đi thẳng ra cổng không quay đầu lại khi Tri Nhạc dõi mắt nhìn theo.

“Đưa anh ra tận cổng đi.”

Một ngày nọ, Thẩm Trình bỗng lên tiếng đề nghị.

Vì vậy Tri Nhạc cùng hắn băng qua vườn hoa, Thẩm Trình mặc tây trang giày ra, Tri Nhạc thì vẫn mặc bộ đồ ở nhà bằng cotton, mái tóc vừa ngủ dậy có một lọn tóc vểnh lên trước trán, cậu còn chưa kịp sửa soạn. Trên mặt đất là hai cái bóng, một cao một thấp đi xuyên qua bãi cỏ xanh rì và đài phun nước xinh đẹp, đi thẳng ra cổng lớn.

“Anh sẽ về sớm.”

Thẩm Trình xoa đầu Tri Nhạc, khi hắn sờ đến chỏm tóc vểnh lên kia thì khóe miệng cũng nhếch lên, có vẻ hắn hài lòng lắm, sau đó Thẩm Trình quay người lên xe đi làm.

Tri Nhạc vẫy tay, xe rời khỏi tầm mắt thì cậu xoay người, men theo con đường mà Thẩm Trình vừa đi để vào nhà, ánh mặt trời hơi chói nhưng tâm trạng cậu lại rất tốt.

Giữa trưa.

Trên bàn cơm, Tri Nhạc mở video, cách một cái màn hình ăn cơm cùng Thẩm Trình. Gần đây Thẩm Trình đã điều chỉnh giờ ăn cơm, giữa trưa để trống một giờ, bỏ công việc sang một bên để tập trung ăn cơm chứ không giống như trước tùy tiện tìm lúc nào đó ăn tạm bợ.

Tri Nhạc ngồi trên bàn cơm ở nhà, Thẩm Trình thì ngồi bên bàn họp nhỏ trong văn phòng. Hai người gọi video, trước mặt là các món ăn giống hệt nhau —— sau khi bữa trưa ở nhà được nấu xong thì sẽ cho người đưa đến công ty. Cứ như vậy thì giống như hai người đang ngồi ăn cùng nhau vậy.

“Canh hôm nay, ngon quá.”

Tri Nhạc thỏa mãn cảm thán.

Tục ngữ nói, càng nhiều người ăn thì cơm càng ngon, lúc trước Tri Nhạc ăn cơm cũng khá, nhưng từ khi hai người ăn cùng nhau như thế này thì lượng cơm cậu ăn càng ngày càng tăng, ăn được càng ngày càng nhiều.

Thẩm Trình cũng thong thả ăn một bát canh, “Sáng nay em đọc sách gì?”

Tri Nhạc nói tên sách.

Hai người vừa ăn vừa câu được câu không trò chuyện.

Khi Thẩm Trình làm việc thì lời ít ý nhiều, nói đúng trọng tâm, hắn cũng không nói nhiều lời, khi đi xã giao thì cũng bình tĩnh vững vàng, hiếm khi nói nhiều lan man, dần dà đã để lại ấn tượng lạnh lùng, ít nói trong mắt mọi người. Nhưng thực ra hắn không phải người hướng nội. Khi gặp được người và chuyện hắn muốn trò chuyện thì đâu còn vẻ kiệm lời, mà ngược lại hắn còn rất hay nói, thậm chí hắn còn am hiểu nghệ thuật nói chuyện, lời nói từ tốn, không nóng vội, dù là đề tài nào hắn cũng có thể tiếp lời, lời nói khiến người khác như có cảm giác đang tắm mình trong gió xuân.

Tri Nhạc và Thẩm Trình như nói mãi không hết chuyện, giữa bọn họ chưa bao giờ có chuyện hết cái để nói.


trướctiếp