Cấm Hôn Môi

Chương 59


trướctiếp

“Ha ha ha ha ha ha.” tiếng cười sung sướng của Phương Mộc truyền ra từ điện thoại.

“Anh ấy mắng tôi ——” Tri Nhạc bất mãn nói, ‘tra nam’ không phải một từ tốt đẹp gì, cậu vẫn biết đấy nhé.

“Hắn cũng không mắng sai đâu —— người ta đang vui mừng, cho rằng cậu thích người ta thật lòng, ai ngờ cậu lại chỉ đang phá đảo trò chơi, những gì cậu “trả giá” cũng chỉ là thủ đoạn, đợi khi hoàn thành nhiệm vụ là sẽ dừng hết mấy cái lời âu yếm ngọt ngào, ca ngợi, ôm ấp, săn sóc, lưu luyến…… Hết thảy như chưa từng xảy ra… Từ góc độ của NPC* thì đúng là hơi khốn nạn thật. Dù là ai thì hẳn sẽ không thoải mái lắm đâu. Nhưng mà, phản ứng này của vị nhà cậu hơi khác người bình thường chút. Cái gọi là tình yêu sâu đậm nhất định phải có trách nhiệm…”

*NPC: non-player character, mấy nhân vật được lập trình sẵn trong game

Phương Mộc nói dai nói dài như vậy Tri Nhạc nghe không hiểu lắm.

“Nhạc Tử, cậu có thích Thẩm Trình không?” đột nhiên Phương Mộc hỏi.

Tri Nhạc gật đầu: “Thích chứ.”

“Vậy cậu thích tôi không?”

“Thích.”

“Vậy giữa chúng tôi cậu thích ai hơn chút? Nói cách khác, cậu thích tôi và thích hắn khác nhau chỗ nào?”

Tri Nhạc a một tiếng, không biết phải trả lời như thế nào.

“Thôi, đây không phải vấn đề đôi ta nên lo lắng.” Phương Mộc hơi tiếc: “Tiếc thật đấy, không được tận mắt chứng kiến hình ảnh mang tính lịch sử kia —— người có thể khiến Tiểu Thẩm tổng ăn quả đắng, ngoài cậu ra chắc không có người thứ hai đâu, chà chà, tiếc quá đi.”

Phương Mộc không có thù oán gì với Thẩm Trình, nhưng ở trại nuôi ngựa Tần Việt đã bị hành hạ quá thảm, đến hôm nay còn chưa tỉnh, y rất sốt ruột, vì vậy y rất vui sướng khi Thẩm Trình chịu khổ ở mặt khác. Đương nhiên, chủ yếu y vẫn suy nghĩ vì Tri Nhạc.

“Vì sao anh ấy lại giận thế?” Tri Nhạc không nghĩ ra nguyên nhân.

Phương Mộc: “Trong lòng Tiểu Thẩm tổng có nỗi khổ, ha ha ha ha ha.”

Tri Nhạc bỗng nghĩ đến một chuyện nghiêm trọng: “Anh ấy, có đổi ý, không nhỉ?”

“Cậu sợ cái gì, bây giờ người nên sốt ruột là hắn chứ không phải cậu.” Phương Mộc chậm rãi nói: “Ai bảo lúc trước hắn ta dắt mũi cậu, bây giờ khác rồi, đã đến lượt hắn làm trâu làm ngựa làm chó cho cậu rồi.”

Tri Nhạc sửa lời y: “Anh ấy là người mà.”

“So sánh, so sánh mà thôi.” Phương Mộc nói: “Tóm lại, khổ trước sướng sau, giờ quyền chủ động đã nằm trong tay cậu rồi, cậu khỏi lo. Chẳng qua hẳn vị kia nhà cậu chưa thoát khỏi nỗi lo mặt mũi đâu, chắc sẽ lạnh nhạt với cậu mấy hôm, không sao hết, cậu cũng đừng có thái độ tốt với hắn làm gì.”

Đương nhiên Phương Mộc thấy vui cho Tri Nhạc, y hy vọng cậu và Thẩm Trình sống với nhau hạnh phúc suốt đời, nhưng trước đây Tri Nhạc đã phải ngây ngốc theo đuổi người ta lâu như vậy, bị trêu một thời gian lâu thật lâu, có thể giúp cậu xả giận thì sao lại không vui chứ. Dù sao người nào đó đã trở thành vật trong tay Tri Nhạc rồi, chạy đâu cho thoát.

Tri Nhạc cúp điện thoại, sau khi nói chuyện với Phương Mộc thì cậu đã hiểu thêm tí xíu, nhưng phần nhiều vẫn là ngốc nghếch ngây thơ, cậu không hiểu hết được. Hiện tại điều khiến cậu lo lắng vẫn là việc Thẩm Trình còn đang giận dỗi.

Sáng nay Thẩm Trình rời đi sớm, Tri Nhạc không kịp nhìn thấy hắn, không biết hắn đã thấy tốt hơn chút nào chưa, tối qua trước khi cậu thiếp đi thì vẫn có thể thấy rõ trạng thái tức giận của Thẩm Trình.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Trình tức giận với cậu đến vậy.

Nửa đêm Tri Nhạc có mơ màng tỉnh dậy một lúc, cậu phát hiện Thẩm Trình đang dựa lên đầu giường, đèn cũng không bật. Hắn cứ ngồi như vậy thôi, đèn tường mờ mờ, hai mắt hắn sáng quắc nhìn cậu chằm chằm.

Tri Nhạc hoảng sợ, cho rằng hắn lại gặp ác mộng.

Thẩm Trình nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, sau đó hắn lấy chăn che mặt cậu lại, trầm giọng nói: “Cứ ngủ của em đi.”

Anh ấy sao vậy? Mình nên làm gì đây?

Khác với người bình thường, Tri Nhạc rất ít khi chủ động tự hỏi, nhưng đã có chuyện thì không tránh khỏi việc phải suy ngẫm, cậu cũng có thế giới tư duy của mình, nhưng có suy ngẫm cẩn thận được hay không thì lại là một chuyện khác.

Tri Nhạc bổ sung nhật ký của ngày hôm qua rồi ngồi ngây ra trước cửa sổ.

Tuy đã hỏi ý kiến của Phương Mộc nhưng Tri Nhạc vẫn nghĩ mãi không ra.

Thật sự không biết mình đã chọc Thẩm Trình chỗ nào.

Chạng vạng, Thẩm Trình đi làm về.

Tri Nhạc cố ý ra tận cổng đón, nhìn thấy Thẩm Trình xuống khỏi xe.

“Anh, anh về rồi.”

“Ừ.”

Tri Nhạc biết nhìn sắc mặt của người khác, cậu trộm đánh giá nét mặt của Thẩm Trình, ánh đèn trong sân chiếu lên gương mặt nhuốm màu mỏi mệt của Thẩm Trình, vẻ mặt hắn vẫn như thường, giọng nói không nghe ra vui hay giận, nhưng so với mấy ngày trước đã tốt hơn nhiều rồi.

Vào đến nhà, Thẩm Trình đi rửa tay rồi ngồi xuống bên bàn ăn.

Thời tiết đã nóng lên, hôm nay Thẩm Trình mặc áo sơ mi ngắn tay, tay trái vẫn quấn băng gạc, khuỷu tay phía trên chỗ quấn băng gạc bị bầm tím.

“Anh, miệng vết thương của anh, còn đau không ạ?”

Thẩm Trình nhàn nhạt đáp: “Đau.”

Tri Nhạc lập tức nói: “Vậy, em bôi thuốc cho anh nhé.”

Giọng Thẩm Trình vẫn nhàn nhạt: “Ăn cơm trước.”

Tri Nhạc bất an nói: “Anh ơi, có phải anh, còn đang giận không ạ?”

“Ăn cơm đã.” Thẩm Trình nhấn mạnh.

Tri Nhạc lập tức im bặt không dám nói gì nữa.

“Anh không giận.” Thẩm Trình chậm rãi nói: “Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi chúng ta lại nói tiếp.”

Tri Nhạc yên lòng, nhưng cậu vẫn thấy hơi bồn chồn. Nói chuyện gì cơ, cậu thấy ngờ ngợ có chuyện chẳng lành.


trướctiếp