Cấm Hôn Môi

Chương 57


trướctiếp

“Tổ tông! Em nói cho anh biết đi, em đã làm cái gì vậy?” Bên kia Tần Việt đã lấy lại hơi thở, nằm vật ra ghế không hề có hình tượng, gã nói với Phương Mộc: “Suýt nữa ông đây đã chết rồi đấy!”

Phương Mộc lập tức phản bác: “Đâu có liên quan gì tới em đâu, tại kỹ năng của anh không bằng người khác đấy chứ.”

Bàn tay Tần Việt run rẩy: “Lần này rõ ràng là em hại anh.”

Đương nhiên là có chết Phương Mộc cũng không nhận, nhưng y nhĩ đến bộ dáng áo mũ chỉnh tề, thành thục ổn trọng của Thẩm Trình, trong lòng lại ngấm ngầm ấu trĩ nhạt nhẽo thì không khỏi cười lạnh, xì một tiếng: “Rõ ràng là bạn của anh vô tình, lòng dạ hẹp hòi…”

Thẩm Trình lơ đễnh liếc mắt một cái.

Phương Mộc vẫn hơi sợ Thẩm Trình, dù sao thì ở mức độ nào đó Thẩm Trình và Tần Việt là đồng loại, không nên chọc vào, mà Thẩm trình còn dữ hơn Tần Việt mấy phần, Tần Việt thì còn chịu thương y, còn tất cả những dung túng, nhường Thẩm Trình chỉ dành cho một mình Tri Nhạc thôi. Y hừ thêm một tiếng, không nói gì nữa.

“Anh cũng muốn ăn nho!” Tần Việt la lên.

“Không có.” Phương Mộc lạnh nhạt đáp.

“Tôi đi tắm rửa thay đồ trước rồi chúng ta đi ăn cơm.” Thẩm Trình nói với Tri Nhạc

Tri Nhạc gật đầu, cất điện thoại đi rồi đi đến phòng cùng Thẩm Trình.

Tần Việt khập khiễng đi theo phía sau, vẫn bất mãn: “Vì sao anh không có nho?! Em nhìn người ta kìa.”

Phương Mộc: “Chính anh nói không thích ăn.”

Tần Việt: “Bây giờ anh thích ăn. Ngọt anh cũng ăn.”

Phương Mộc lạnh lùng nói: “Thích ăn cũng không có.”

Tần Việt kêu lên: “Em không quan tâm đến anh gì hết, không nghĩ đến anh tý nào. Phương Mộc, em có tim hay không!”

Phương Mộc hít sâu một hơi, Tri Nhạc vội lấy mấy quả nho đưa cho Phương Mộc, nói: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau.”

Phương Mộc chuyển sang cho Tần Việt: ‘Ăn này.”

Tần Việt lại kêu lên: “Quân tử không ăn của ăn xin —— cái này đâu giống cái anh muốn đâu?”

Từ đình hóng gió đến phòng tắm phải đi một đoạn, Phương Mộc đi dưới nắng một lát thì hết chịu nổi, y đã hết kiên nhẫn rồi, nghe Tần Việt nói vậy thì ném thẳng mấy trái nho vô tội trên tay vào thùng rác.

“Anh uống phải nước tiểu ngựa hay hóa thành bà thím rồi hả?” Từ trước tới nay Phương Mộc luôn mặc kệ hình tượng, giận lên thì chẳng kiêng kị gì hết, y lạnh mặt mắng: “Ở đây phát điên cái gì?”

Tri Nhạc sợ hai người cãi nhau, lo lắng không thôi, cậu thấy Phương Mộc giận, định khuyên nhủ y nhưng lại bị Thẩm Trình giữ chặt. Thẩm Trình nhướng mày, ý bảo không sao hết, không cần lo cho họ, sau đó hắn kéo cánh tay cậu nhanh chân đi về phía trước, kéo giãn khoảng cách với hai người đằng sau.

Bị Phương Mộc mắng, Tần Việt lại ngoan, không nổi điên nữa, thành thật đi tiếp.

Phương Mộc cắm tay vào túi quần, y đi cuối cùng, nhìn Tần Việt đi khập khiễng, lảo đà lảo đảo. Tuy Tần Việt không phải được nuông chiều từ bé nhưng cũng hiếm khi phải chịu khổ như thế này, hôm nay cả tâm hồn và thân thể đều phải chịu tổn thương, chật vật không chịu nổi, đáng thương như chó nhà có tang.

Phương Mộc bước nhanh mấy bước đến cạnh Tần Việt, cố gắng bỏ qua mùi mồ hôi nóng hầm hập, y bắt lấy một cánh tay của gã khoác lên vai mình.

Tần Việt:……

Thân thể Tần Việt cứng đờ, trúc trắc nghiêng đầu qua: “Em muốn làm gì? Sao, sao thế?”

Phương Mộc lạnh nhạt nói: “Đỡ anh!”

Tần Việt trợn trừng hai mắt: “Không có việc gì tự dưng em đỡ anh làm gì?! Tổ tông, em làm sao thế? Có phải muốn dạy dỗ anh không?!”

Phương Mộc:……

Bị Phương Mộc kéo, Tần Việt không dám cử động, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Phương Mộc đá mạnh một cái, Tần Việt kêu lên thảm thiết, Phương Mộc buông gã ra, phủi tay đi mất.

Trong câu lạc bộ có nhà ăn, nhân viên đã đặt cơm trưa cho họ, tắm rửa sạch sẽ xong là có thể vào ăn được rồi.

Cả sáng nay Tri Nhạc và Phương Mộc ngồi trong phòng điều hòa nên không đổ mồ hôi, hai người bèn ngồi ngoài phòng nghỉ chờ Thẩm Trình và Tần Việt.

“Bọn họ còn định mát xa thư giãn nên phải thêm một lúc nữa cơ.” Phương Mộc nhìn đồng hồ rồi nhìn ra ngoài, y không muốn chờ nữa, nói với Tri Nhạc: “Tôi đưa cậu đi xem ngựa con nhé, ở ngay chuồng ngựa phía trước thôi.”

Tri Nhạc nghe vậy thì vui vẻ đi theo ngay.

Đó là một chú ngựa con 6 tháng tuổi, vừa mới cai sữa, giống y như bố nó, lông màu vàng thẫm, tứ chi thon dài, nom như một hoàng tử, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có vẻ mạnh mẽ và duyên dáng, Tri Nhạc vừa thấy nó đã thích rồi.

Đây đúng là con của con ngựa mà Tần Việt cưỡi, mẹ thì là ngựa của Phương Mộc —— hai con ngựa mới về nước không lâu thì ngựa mẹ đã mang thai rồi sinh con. Hơn nữa bản thân Phương Mộc không thích loại vận động này lắm, gần như chưa cưỡi được mấy lần. Phương Mộc vừa nhìn đã biết chắc chắn Tri Nhạc sẽ thích chú ngựa con này lắm nên y dẫn cậu tới xem.

Giữa trưa, khách khứa đã đi hết, đa số nhân viên cũng đã tan ca, chỉ còn lại hai nhân viên trực ban. Bọn họ cầm thức ăn để Phương Mộc và Tri Nhạc đút cho ngựa con.


trướctiếp