Cấm Hôn Môi

Chương 56


trướctiếp

Trái tim trong lồng ngực Tri Nhạc chợt nhảy lên, đập thình thịch thình thịch. Trong mắt cậu, những người khác chợt biến thành phông nền, toàn bộ trại nuôi ngựa như chỉ còn lại một mình Thẩm Trình mà thôi.

“Pằng!”

Súng lệnh vang lên, cuộc đua bắt đầu.

Lũ ngựa lao qua rào, chạy nhanh như bay trên đường đua.

Trên khán đài, mọi người chủ yếu đoán vị trí dẫn đầu sẽ thuộc về Tần Việt hoặc Thẩm Minh, dù sao thì họ đã từng nghe danh về thuật cưỡi ngựa hai người rồi, nhưng cuộc đua bắt đầu không lâu thì Thẩm Trình đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Thẩm Trình giống như một con ngựa đen*, hắn trổ hết tài năng trước mặt mọi người, vượt lên dẫn đầu.

*黑马: thực lực người cạnh tranh không lường được

Trận đầu, Tần Việt về nhất, Thẩm Minh về nhì với ưu thế mỏng manh, Thẩm Trình về ba.

Trận thứ hai, Thẩm Minh về nhất, Thẩm Trình về nhì, Tần Việt về ba.

Trận thứ ba, Thẩm Trình về nhất, Thẩm Minh về nhì, Tần Việt về ba.

Tần Việt: “Đm!”

Trận thứ tư, Thẩm Minh và Thẩm Trình cùng về nhất, Tần Việt về nhì.

Tần Việt không phục: “Thêm lần nữa!”

Những người khác đã sớm bị thuyết phục, sau khi đua cùng mấy trận thì lục tục rời khỏi sân chuyển lên khán đài làm khán giả để xem cuộc đua của ba người. Những vị khách, người chăm ngựa, huấn luyện viên và nhân viên công tác khác đều bị hấp dẫn qua đây, sôi nổi vây quanh sân và khán đài.

“Cố lên cố lên!” Có người hò hét.

Tri Nhạc ghé lên lan can bảo hộ, tay nắm chặt thanh chắn, nhìn chằm chằm vào sân không chớp mắt, vẻ mặt cậu vô cùng căng thẳng.

Trận đấu kịch liệt ngoài dự đoán, Chu Tĩnh cũng bị lây, vẻ bình tĩnh ôn nhu dã rút đi, cô hóa thân thành cổ động viên nhiệt tình, cong người hô: “Thẩm Minh, sếp, cố lên!”

Thẩm Minh giơ roi ngựa lên.

Tần Việt quát: “Tổ tông, cổ vũ cho ông đây đê!”

Phương Mộc giơ một cánh tay lên, vẫy vẫy cho có.

Tri Nhạc nhìn trái nhìn phải, trên đài cổ vũ rất mát mẻ nhưng cậu lại thấy nóng nực, lòng bàn tay toát mồ hôi.

“Tri Nhạc, có thể hô lên đó,” Chu Tĩnh đứng cạnh nói: “Muốn hô thì hô.”

Tri Nhạc bèn đứng thẳng dậy, tay đưa lên miệng thay loa, hô thật lớn: “Cố lên! Thẩm! Trình!”

Vừa hai mọi người vừa hò reo xong, âm thanh cuối cùng vừa dứt thì lại rơi đúng vào khoảng lặng này, chỉ có mình tiếng hô của Tri Nhạc vang lên, vô cùng nổi bật, trở thành tiếng hô duy nhất khi trường đua đang im lặng, vang vọng thật lâu, toàn bộ sân đều là giọng nói rõ ràng rành mạch của cậu.

Mọi người cười vang.

Phương Mộc phụt một tiếng, Chu Tĩnh cũng không nhịn được, cười rộ lên.

Tri Nhạc:……

Thẩm Trình trong sân ghìm dây cương, con ngựa chuyển hướng, Thẩm Trình vỗ nhẹ cái roi lên vành mũ, dưới vành mũ là mày kiếm mắt sáng, trên lông mày còn đọng một lớp mồ hôi mỏng, hắn ngẩng đầu, trước mắt bao người, hắn nhếch khóe môi, nhìn về phía Tri Nhạc.

Tri Nhạc tựa lên lan can cũng cong miệng, không hiểu sao cậu lại vui vẻ không nói nên lời.

Bón vó ngựa như vũ bão phi nước đại về phía trước, Thẩm Trình ngồi trên lưng ngựa, dáng người mạnh mẽ, nhắm thẳng về phía trước.

Trận thứ năm: Thẩm Minh và Thẩm Trình cùng đứng hạng nhất.

Trận thứ sáu: Thẩm Trình dẫn đầu vượt qua vạch đích, Thẩm Minh theo sát phía sau, Tần Việt tụt lại đằng sau một đoạn.

Cuối cùng Tần Việt cũng tâm phục khẩu phục: “Thua rồi thua rồi.”

Thẩm Minh cùng Thẩm Trình ghìm ngựa lại, cầm roi cụng nhau trên không trung coi như đập tay.

Tần Việt: “Anh em song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch, tại hạ xin hàng.”

Cả ba đều hơi có chút thở hổn hển, Thẩm Minh nói: “Tôi còn việc xã giao, lần sau nói chuyện tiếp, đi trước đây.”

Tần Việt gật đầu, Thẩm Minh nhìn về phía Thẩm Trình, tự nhiên nói: “Ông nội sắp về rồi, đến lúc đó đưa Tri Nhạc về nhà ăn chung bữa cơm nhé.”

Con ngựa của Thẩm Trình đi sang bên cạnh một bước, Thẩm Trình vỗ vỗ đầu nó để nó dừng lại, hắn nói: “Lúc đó nói sau.”

Thẩm Minh cười, xoay người rời đi.

Trên khán đài.

Chu Tĩnh theo dõi động thái của mấy người trong sân, thấy Thẩm Trình và Thẩm Minh dập roi với nhau, Thẩm Minh mỉm cười rời khỏi sân thì thở ra một hơi, trên mặt lộ vẻ yên tâm.

“Chị phải đi rồi, Tri Nhạc, Phương Mộc, khi nào rảnh thì lại chơi cùng nhau nhé.”

Chu Tĩnh vừa xua tay vừa nói tạm biệt với hai người, còn chuyện cần xử lý nên đi trước. Tri Nhạc trao đổi phương thức liên lạc Chu Tĩnh rồi nhìn cô rời đi.

Chu Tĩnh vừa đi thì Thẩm Minh đã tới, anh rời khỏi sân thi đấu rồi qua đây tìm Chu Tĩnh mà hai người lại đi hai hướng khác nhau.

Có lẽ Thẩm Minh biết cô bận đi làm gì nên chưa vội, anh đứng trên khán đài hỏi Tri Nhạc: “Thích Chu Tĩnh không?”

Tri Nhạc thành thật gật đầu, tuy số lần cậu gặp Chu Tĩnh có thể đếm được trên đầu ngón tay nhưng có những người như vậy đấy, chỉ cần gặp một hai lần, thậm chí chỉ một lần thôi là có thể thích nhau, thân nhau được rồi. Trên người Chu Tĩnh có sự dịu dàng của riêng phái nữ, lại có sự ấm áp của một người chị.

“Tiểu Tĩnh cũng rất thích em.” Thẩm Minh tháo kính xuống, khẽ nheo mắt lại, điều này khiến nụ cười của anh bớt đi mấy phần trịnh thượng khôn khéo mà thêm chân thành: “Tri Nhạc, mong em giúp anh một việc.”

“Việc gì ạ?”


trướctiếp