Cấm Hôn Môi

Chương 52


trướctiếp

Một hôm, khi kế hoạch hòa giải lại thất bại thêm một lần nữa, Thẩm Minh nhún vai: “Anh hết cách rồi.”

Trong tay Thẩm Trình cầm một quyển sách tuyên truyền, công viên giải trí mới lớn nhất thành phố sẽ khai trương vào tháng này, người dân vô cùng hưởng ứng. Thật ra hắn cũng không có hứng thú lắm nhưng đây có thể trở thành một cơ hội.

Thẩm Trình cầm tập sách tuyên truyền đến gõ cửa phòng mẹ Thẩm.

“Mẹ không có tâm trạng.” Mẹ Thẩm nói: “Nếu các con muốn đi thì để quản gia và bảo mẫu đi cùng đi.”

Thẩm Trình đứng ở ngoài cửa nhìn mẹ mình, bình tĩnh nói: “Con biết có thể đi tìm bọn họ, nhưng bọn họ không phải cha mẹ của chúng con. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ đi cùng bọn con được mấy lần?”

Điểm này thì cha Thẩm mẹ Thẩm giống rất nhiều bậc cha mẹ khác, hứa hẹn nhiều mà vì vô số nguyên nhân nên cuối cùng cũng không thể thực hiện lời hứa, lần lượt đều thành “Về sau lại nói” với “Lần sau chắc chắn sẽ làm”.

“Bây giờ hai người sắp ly thân rồi, trước lúc ấy người một nhà không thể đi cùng nhau một lần thôi sao?”

“Ai bảo con là cha mẹ muốn ly thân?” Mẹ Thẩm nhíu mày.

“Chẳng lẽ không phải sao?” Thẩm Trình nhẹ giọng đáp.

Mấy ngày trước Thẩm Trình vừa bị cảm, ăn không được bao nhiêu, tinh thần không tốt, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã gầy rạc đi, đôi mắt trên khuôn mặt gầy ốm lẳng lặng nhìn mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm giật mình, giống như cuối cùng cũng nhận ra ảnh hưởng của cuộc chiến tranh lạnh này lên người khác, một lát sau, bà nhấp môi nói: “Đừng nghĩ linh tinh. Không phải chỉ là công viên giải trí sao? Cuối tuần mẹ đưa các con đi.”

Tối đó Thẩm Trình vào phòng làm việc của cha Thẩm.

“Mẹ con đồng ý rồi?” Cha Thẩm hỏi.

Mặt Thẩm Trình không đổi sắc, hắn gật đầu: “Mẹ nói cha đồng ý thì mẹ không có ý kiến gì nữa.”

Cha Thẩm có chút nghi ngờ, nhưng gần đây khắc khẩu với vợ đã khiến ông mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần, có lẽ đây là cành ô liu* làm hòa mà vợ đưa tới, vì vậy ông gật đầu, “Được, hôm đó cha sẽ để trống thời gian.” Ông xo xoa huyệt thái dương, hơi có vẻ xin lỗi: “Đúng là nên bầu bạn cùng anh em con.”

*cành ô liu: cơ hội

Thẩm Minh: “Được rồi —— nhưng anh nghi ngờ kết quả.”

Thẩm Trình nhún vai: “Ai biết.”

Nghi ngờ của Thẩm Minh đã được nghiệm chứng vào ngày hôm ấy ——

“Vì sao anh lại ở đây?” Mẹ Thẩm vừa nhìn thấy cha Thẩm đã chất vấn ngay.

Cha Thẩm sửng sốt: “Không phải ý của em à?”

Đúng là mẹ Thẩm thấy có lỗi với hai đứa con nhưng không có nghĩa là bà sẽ lập tức làm hòa với cha Thẩm rồi hòa hảo như lúc ban đầu. Việc nào ra việc đó. Xưa nay người nhã nhặn ôn hòa như bà cũng có sự bướng bỉnh của mình.

“Tôi chưa từng nói thế.” Mẹ Thẩm nói luôn: “Nếu anh đi với bọn nhỏ rồi thì tôi không đi nữa.

Nói xong bà quay người vào nhà.

Lúc đó hai người mỗi người ở một khu, gần như không gặp nhau, cũng không biết lịch trình làm việc làm việc của đối phương, thẳng đến gần lúc xuất phát gặp nhau ở cổng mới biết mình “bị lừa”.

Sắc mặt cha Thẩm biến đổi, chỉ tay vào Thẩm Trình, ông nhịn không trách mắng, sau đó ông cũng xoay người đi về một hướng khác.

Rầm!

Phía sau truyền tới tiếng vang lớn, cha Thẩm mẹ Thẩm đồng thời kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Thẩm Trình đá đổ một cái giỏ nhỏ, bên trong là cơm trưa, trái cây, điểm tâm ngọt linh tinh mà bảo mẫu đã chuẩn bị, đồ bên trong rơi vãi lung tung trên mặt cỏ.

Thẩm Trình lạnh lùng đứng đó, nhìn cha mẹ đang giận dữ trợn mặt.

“Dù thế nào thì nếu cha mẹ đã đồng ý thì hôm nay đi thì đi, không đi cũng phải đi.”

Từ nhỏ hai anh em đã ổn trọng hiểu chuyện, tính tình sáng sủa nhưng không hống hách, nho nhã lễ độ, có chút tính xấu nhưng dù có nổi giận thì cũng rất khắc chế và bình tĩnh. Giận dỗi ấu trĩ như thế này rất hiếm khi xuất hiện.

Đúng là hắn có giở chút mánh khóe nhưng điểm xuất phát lại không phải vì mình.

Lần đầu cha Thẩm mẹ Thẩm thấy hắn như vậy nên thấy giật mình lắm, cả hơi trầm mặc.

“Muốn đi đến vậy sao?” Cha Thẩm hỏi.

“Muốn.” Thẩm Trình đáp.

“Không thể không đi sao?” Mẹ Thẩm hỏi.

“Không thể không đi.” Thẩm Trình đáp.

Cha Thẩm mẹ Thẩm liếc nhau sau đó lại rời mắt đi.

“Được rồi.” Cuối cùng họ nói.

Bảo mẫu chạy tới dọn dẹp đồ rơi trên cỏ đồng thời gấp rút chuẩn bị lại một giỏ khác bỏ vào cốp xe, sau đó mở cửa xe cho họ, nhìn cả nhà rời đi.

Lần này tài xế, quản gia, bảo mẫu đều không đi theo, cha Thẩm tự mình lái xe. Bọn họ tựa như một gia đình bình thường, dưới thời tiết trời quang nắng ấm, cha chở vợ cùng con cái, một nhà bốn người trải qua một cuối tuần hết sức bình thường.

Mẹ Thẩm ngồi trên ghế phó lái.

Đây là lần đầu tiên sau hai tháng chiến tranh lạnh hai vợ chồng đồng thời xuất hiện, còn ở gần nhau như vậy.

“Anh không cho rằng đây là ý hay, nhưng trước mắt không có biện pháp nào khác.” Thẩm Minh ngồi với Thẩm Trình ở ghế sau, thấp giọng nói: “Hy vọng tiếp đó em cũng có thể kiểm soát.”

Thẩm Trình không thể kiểm soát được việc sau đó.

Không một ai có thể kiểm soát được.

Xe đi được chừng hơn 20 phút, khi rẽ vào một khúc cua chuẩn bị tiến vào nội thành thì một chiếc xe tải chợt lao thẳng đến, Thẩm Trình ngẩng đầu dậy khi nghe thấy tiếng hét chói tai của mẹ Thẩm, thứ hắn nhìn thấy cuối cùng là vẻ mặt hốt hoảng của tài xế trên chiếc xe tải mất kiểm soát.


trướctiếp