Cấm Hôn Môi

Chương 42


trướctiếp

“Anh, thân thể của anh, không ổn lắm đâu.”

Ai cũng không ngờ được là, Tri Nhạc bị mưa xối lâu thì lại hoàn toàn không sao, mà Thẩm Trình tự xưng có thân thể khỏe mạnh lại dính bệnh, kết quả là bị Tri Nhạc vô tội mà vô tình cười nhạo.

Thẩm Trình nằm trên giường, mặt vô cảm, trầm mặc không nói gì.

“Không phải sốt virus, không nghiêm trọng, hạ sốt là không sao nữa.” Bác sĩ tư nhân đo nhiệt độ cho Thẩm Trình, cười nói.

Vị bác sĩ tư nhân này là do hôm qua Thẩm Trình sợ Tri Nhạc bị ốm nên gọi tới, sắp xếp cho ông ngủ lại trong phòng cho khách để gọi tới lúc cần thiết, nhưng không ngờ cuối cùng lại dùng cho mình.

Thẩm Trình bình tĩnh gật đầu, nói cảm ơn.

Đã sang ngày mới, bác sĩ dặn dò những việc cần chú ý xong thì rời đi. Chị Lưu lấy thuốc theo lời dặn của bác sĩ, rót nước rồi cũng rời khỏi phòng ngủ.

Thẩm Trình uống thuốc hạ sốt, nằm một lát, ngoài cửa sổ chim ca líu lo, ánh mặt trời chói chang. Thẩm Trình đang định rời giường.

“Không được.”

Tri Nhạc ngồi bên mép giường, lập tức đè Thẩm Trình lại.

Thẩm Trình nhướng mày nhìn Tri Nhạc.

“Anh còn chưa hạ sốt đâu.” Tri Nhạc nghiêm túc nói: “Bị ốm, phải nằm.”

Chuyện hôm qua đã sớm bị Tri Nhạc vứt ra sau đầu rồi, chỉ nhớ ăn chứ không nhớ đánh, chuyện này gần như không để lại bóng ma gì, hoặc là cậu đã tự lọc bỏ nó, mặt trời mọc, đêm tối rút đi, một ngày mới bắt đầu thì lại là một Tri Nhạc vui vẻ và tràn đầy năng lượng.

Thẩm Trình: “Tôi phải làm việc!”

Tri Nhạc: “Anh đang bị ốm!”

Thẩm Trình: “Tôi là tổng giám đốc!!”

Tri Nhạc: “Anh đang bị ốm!!”

Thẩm Trình: “Chỉ là bị cảm thôi!!!”

Bỗng Tri Nhạc khựng lại, nhíu mày, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc: “Cảm mạo, phát sốt, rất đáng sợ.”. Truyện Đông Phương

Cậu nhìn vào mắt Thẩm Trình, giọng điệu có chút khẩn cầu: “Không được, phát sốt. Anh, không được phát sốt, nghe em, được không?”

Thẩm Trình yên lặng.

Hắn không cứng đầu nữa, thuận thế nằm xuống. Tri Nhạc thở phào, nở nụ cười tươi, cậu đắp chăn đàng hoàng cho Thẩm Trình, “Em sẽ trông anh.”

Chị Lưu đem bữa sáng lên phòng ngủ, đặt đồ ăn lên chiếc bàn có bánh xe, Tri Nhạc và Thẩm Trình tự ăn một chút. Tri Nhạc lấy sách ra, vừa trông người bệnh vừa đọc sách.

Cuốn sách hôm nay cậu đọc là “Hoàng tử bé”.

Ngoài cửa sổ, bầu trời sau cơn mưa như được gột rửa, ánh mặt trời xán lạn, trong phòng, thân hình cao lớn của Thẩm Trình nằm thẳng tắp như cương thi, lẳng lặng nhìn chăm chú lên trần nhà, hai mắt đờ đẫn.

“Còn chưa đọc xong?” Thẩm Trình nói.

Hắn nhớ rõ là từ rất lâu trước đây hắn đã thấy Tri Nhạc đọc “Hoàng tử bé” rồi.

“Đọc xong rồi ạ.” Tri Nhạc trả lời, cậu nghĩ rồi nói tiếp: “Đây là sách, mà em thích nhất.”

Thẩm Trình không tỏ ý kiến.

“Em đọc cho, anh nghe nhé?” Tri Nhạc ngỏ lời.

“Cảm ơn. Không cần.” Thẩm Trình lạnh lùng từ chối.

“Không cần trông tôi đâu,” Thẩm Trình nói, “trời đẹp, cậu ra ngoài chơi đi.”

Tri Nhạc lắc đầu: “Phải trông.”

Thẩm Trình: “Tôi sẽ không lén làm việc đâu.”

“Ồ?” vốn Tri Nhạc không nghĩ đến đấy, giờ lại được nhắc nhở, cậu tỉnh ngộ: “Vậy càng phải, trông, nhỡ anh lén làm việc thì sao.”

Thẩm Trình nhắm mắt, nhẫn nhịn nói: “Tôi không phải trẻ con, đã nói thì sẽ giữ lời.”

“À.” Tri Nhạc mỉm cười: “Người trưởng thành mới, thích nói dối.”

Thẩm Trình:……

Tri Nhạc nói tiếp: “Đợi anh ngủ, em sẽ đi ra ngoài.”

Thẩm Trình hiếm khi được nằm trên giường vào giờ này, huống chi bên cạnh còn có một người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, sao hắn ngủ được. Kế hoạch dỗ người đi để lén làm việc cũng bị phá hủy, tự nhiên chẳng có gì để nói, hắn cạn lời rồi.

Điện thoại đổ chuông.

Điện thoại vẫn thuộc phạm vi cho phép của Tri Nhạc, Tri Nhạc đưa điện thoại cho Thẩm Trình.

“Chào buổi sáng, Thẩm tổng,” Giọng Chu Huy không chắc chắn lắm: “Cuộc họp 10 phút nữa có bắt đầu như thường không ạ… tôi xin phép hỏi, bây giờ ngài đang ở đâu ạ, trên đường bị kẹt xe sao?”

Từ sau khi Thẩm Trình nhận chức, trừ lần chậm trễ mấy ngày vì chuyện của Tri Nhạc ra, bình thường hắn chưa bao giờ đến trễ hay vắng mặt lúc họp. Sáng nay thấy hắn không tới văn phòng, Chu Huy có chút bất ngờ. Nghĩ mãi, hôm qua Tri Nhạc bị dọa, có thể hôm nay sẽ cần an ủi, nhưng dù sao lần trước còn được báo trước, hôm nay lại chẳng có tin tức gì, Chu Huy không dám phỏng đoán lung tung nên đành thử hỏi.

“Ở nhà.” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Trình truyền đến, “Có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Hôm nay tôi không thể đến công ty, công việc không khẩn cấp thì để sang ngày mai. Chuyện nào phải xử lý trong ngày hôm nay thì gửi vào hòm thư của tôi, chiều hoặc tối…”

Nói đến đây, Thẩm Trình liếc mắt nhìn Tri Nhạc một cái.

Tri Nhạc nghiêm túc nhìn Thẩm Trình.

Môi mỏng của Thẩm Trình khẽ mím, chậm rãi nói: “Chiều hoặc tối, chờ sau khi hết bệnh tôi sẽ xử lý.”

Tri Nhạc hài lòng gật đầu.


trướctiếp