Cấm Hôn Môi

Chương 40


trướctiếp

“Thẩm, Thẩm Trình.” Tri Nhạc mở miệng nói.

Từ sau lần bị giễu cợt, Tri Nhạc đã chỉnh lại xưng hô với Thẩm Trình một lần nữa, ở trước mặt bạn bè người quen của Thẩm Trình thì gọi anh Thẩm Trình, trước mặt cấp dưới, đồng nghiệp của hắn hoặc người lạ thì gọi tên hắn, chỉ khi ở nhà, ở nơi riêng tư thì mới gọi anh trai.

Lúc này rồi mà Tri Nhạc vẫn không quên các trường hợp mình đã chia, giọng cậu căng thẳng, hơi run run, rất khẽ, tựa như ẩn chứa sự sợ hãi lại thêm cả sự tủi thân.

“Thẩm Trình, sao bây giờ anh, mới tới.” đôi mắt ướt sũng của Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình.

Chu Huy vội đuổi theo, bung dù cho Thẩm Trình, lại ra ý bảo những người khác bung dù cho Tri Nhạc.

Ông đội trưởng thấy thế thì vội giải thích: “Không phải chúng tôi không lấy dù cho Tiểu Giang tiên sinh mà cậu ấy không cần, đưa đi phòng nghỉ cũng không đi, cũng không cho chúng tôi tới gần…”

Một nhân viên tiến lên, định che mưa cho Tri Nhạc, Tri Nhạc lại cảnh giác tránh đi.

Đội trưởng: “Đó, như vậy đó, không cho ai đến gần…”

Thẩm Trình nhận lấy dù trong tay Chu Huy, chỉ trong chốc lát cả người hắn đã ướt đẫm, nước mưa lạnh lẽo chảy vào trong cổ áo, hắn tiến về phía trước, tới gần Tri Nhạc rồi che hết dù trên đầu cậu.

“Xin lỗi, tôi tới trễ.” Thẩm Trình nói.

Trong mắt Tri Nhạc phản chiếu hình ảnh của mưa to xối xả và thân ảnh chật vật y hệt cậu của Thẩm Trình, cậu lắc đầu, nói: “Không trễ.”

Cậu không né tránh Thẩm Trình khi hắn vươn tay gạt nước đọng trên mắt cậu, khi hắn thử kéo cổ tay cậu, Tri Nhạc cũng không từ chối.

“Chúng ta về nhà thôi.” Thẩm Trình nhìn vào mắt Tri Nhạc, nắm lấy tay cậu, giọng hắn rất trầm, cũng rất nhẹ, hắn hỏi cậu: “Được không?”

Tri Nhạc để Thẩm Trình nắm lấy cổ tay cậu, để Thẩm Trình kéo cậu lại bên cạnh hắn, sau đó tay Thẩm Trình trượt dần xuống, đổi thành nắm lấy bàn tay cậu.

Thẩm Trình cao hơn Tri Nhạc, bàn tay hắn cũng lớn hơn một chút, có thể bọc lấy toàn bộ bàn tay Tri Nhạc, tay hai người đều ướt đẫm nhưng tay Thẩm Trình vẫn ấm áp như lúc trước, tay Tri Nhạc bị hắn nắm thật chặt không còn run mạnh như lúc nãy nữa.

Một tay Thẩm Trình nắm tay Tri Nhạc, một tay khác thì cầm dù, hai người sóng vai nhau mà đi, tư thế này rất không thoải mái, dù che hết cho Tri Nhạc, cả người Thẩm Trình đều tắm trong mưa nhưng hắn không thèm để ý.

Những ánh mắt nghi hoặc, tò mò, kinh ngạc, quái dị của người xung quanh hướng lại đây, Thẩm Trình lại coi như không có gì, chỉ nắm tay Tri Nhạc, che chở cho cậu đi xuyên qua đám người, xuyên qua màn mưa xối xả để rời đi, về nhà.

Xe chạy thẳng vào cửa chính Thẩm gia, chị Lưu nhận được tin Chu Huy nhắn trên đường về, phòng tắm đã hứng sẵn nước có độ ấm phù hợp và chuẩn bị xong quần áo sạch.

Toàn bộ Thẩm gia đèn đuốc sáng trưng, Tri Nhạc vừa về đến nhà đã được Thẩm Trình đưa luôn vào phòng tắm.

“Tắm rửa trước đi, đừng để bị cảm.”

Thẩm Trình chờ ở cửa, thấy Tri Nhạc cởi quần áo ra bước vào bồn tắm thì xoay người đi sửa soạn cho chính mình.

Trên người Chu Huy còn được coi là sạch sẽ, chị Lưu rót trà cho anh, hỏi xem anh có cần đi tắm không, Chu Huy cảm ơn rồi xua tay, xử lý nốt mấy công việc còn lại của chuyện hôm nay, mưa bên ngoài chưa ngớt, tài xế Tiểu Lưu cũng đi theo tới đây, cơ quắp lúng túng đứng ở ngoài.

“Coi như số cậu may, đã tìm được người rồi chứ nếu không…” Chu Huy biết chuyện này không thể trách mỗi Tiểu Lưu được, nhưng dù sao thì cũng coi như anh ta đã thất trách, anh không nhiều lời nữa, nói ngắn gọn: “Ngày mai tự cậu đi phòng nhân sự xử lý thủ tục đi.”

Không cần xin chỉ thị từ Thẩm Trình Chu Huy cũng biết, Tiểu Lưu không thể ở lại được nữa.

Chu Huy làm việc cùng Thẩm Trình lâu như vậy, cũng dần thăm dò ra tính nết hắn. Ngày thường Thẩm Trình khá lạnh lùng kiêu ngạo khiến người khác sợ hãi vô cớ, nhưng số lần hắn thực sự tức giận thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chu Huy nhìn thấy hai lần nghiêm trọng nhất, lần đầu là chuyện A Kiện trước kia, lần thứ hai là hôm nay.

Tuy hôm nay Thẩm Trình không phát giận trực tiếp như lần trước nhưng cảm giác áp lực trong mắt lại khiến người ta không dám tưởng tượng, nếu chẳng may không tìm được người thì sẽ ra nông nỗi nào đây.

Hai lần này đều liên quan đến Tri Nhạc.

Chuyện khác thì có lẽ còn đường cứu chữa, nhưng nếu là chuyện liên quan đến Tri Nhạc thì gần như không còn đường thương lượng nào hết.

Tri Nhạc khiến Chu Huy thấy được mặt nhu hòa của Thẩm Trình khi ở nhà, đồng thời cũng thấy được mặt lạnh lùng cứng rắn hơn của hắn.

Chu Huy xử lý xong mọi việc, biết nơi này không cần đến mình nên anh xin phép đi về, Thẩm Trình gật đầu, nói ‘vất vả rồi’ sau đó cho xe đưa Chu Huy đi.

Đã tìm được người, đã về đến nhà, Thẩm Trình lấy lại vẻ bình tĩnh thong dong trước giờ, hắn đứng bên cửa sổ, uống hết một tách cà phê, thở phào.

Phòng bếp đã nấu xong canh gừng, Thẩm Trình nhìn thời gian, rót một cốc mang lên tầng.

Tri Nhạc đã tắm xong, thay một bộ đồ ngủ bằng cotton mềm mại, cậu vừa ra khỏi phòng tắm, trên cổ còn vắt khăn lồng, ngồi bên mép giường ngây ngốc, giống như không biết phải làm gì.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Tri Nhạc ngẩng đầu, thấy Thẩm Trình đi vào.

“Tắm xong rồi sao?” Thẩm Trình đi đến trước mặt Tri Nhạc.

Tri Nhạc gật đầu.

Nước ấm đã gột rửa khí lạnh quanh thân, nhiệt độ cơ thể của Tri Nhạc đã trở về bình thường, chỉ có khuôn mặt làm còn hơi nhợt nhạt, trắng bệch như ngọc, màu môi hơi bợt, nước tích trên tóc nhảy dọc theo cằm.

“Sao lại để tóc ướt thế?”

Tri Nhạc quên không sấy tóc đã ra ngoài, được Thẩm Trình nhắc mới định đi lấy máy sấy thì bị Thẩm Trình ngăn lại.


trướctiếp