Cấm Hôn Môi

Chương 37


trướctiếp

Nơi đầu tiên Thẩm Trình đưa Tri Nhạc tới là trung tâm thương mại gần đó, trung tâm thương mại cách Thẩm gia không xa, sau này Tri Nhạc quen thuộc hơn tự đi cũng tiện, gần đây công ty mới đầu tư vào hạng mục bách hóa cùng rạp chiếu phim, thỉnh thoảng Thẩm Trình cũng đi kiểm tra, xong việc thì đồng hành cùng Tri Nhạc, vừa hay vẹn cả đôi đường.

Lần đầu đi còn định để tài xế về đón, Thẩm Trình nghĩ đoạn, điều chỉnh thời gian, tự mình về Thẩm gia đón người.

Tri Nhạc đứng ở cửa, hai mắt sáng ngời, ẩn chứa sự chờ mong cùng bất an mơ hồ.

“Ra ngoài không được chạy loạn,” trước khi xuất phát, Thẩm Trình dặn dò mấy câu: “Lúc tôi không ở đó, tài xế sẽ ở cùng cậu.”

Tri Nhạc nghiêm túc gật đầu.

Thẩm Trình còn chưa xong việc, đang không ở công ty, không tiện để Tri Nhạc đi theo, sợ cậu chán, nên để cậu chờ trong xe, nhìn ngắm người đi đường cùng phong cảnh bên ngoài, hoặc vào cửa hàng uống gì đó, sẽ không buồn.

Thẩm Trình định để chị Lưu hoặc một ai đó ở cùng cậu mọi lúc, nhưng lại bị Tri Nhạc từ chối.

“Không thể để người khác đi theo, mãi đâu” Tri Nhạc nói: “Em sẽ không chạy loạn đâu mà.”

Thẩm Trình hơi trầm ngâm, cuối cùng bàn giao với tài xế, dù Tri Nhạc đi đâu, làm gì, y đều phải theo sát, để ý.

Trên thực tế, biểu hiện của Tri Nhạc vượt xa mong đợi của Thẩm Trình.

Đường phố ở khu thương mại người đến người đi, ra ra vào vào, Tri Nhạc ngồi trong xe đỗ ở góc đường, nhìn dòng xe qua lại như thoi đưa ngoài cửa sổ, trên mặt đầy vẻ hưng phấn.

Tài xế Tiểu Lưu là một người trẻ tuổi, không ngồi yên được, xuống xe đi đi lại lại, rít điếu thuốc, Tri Nhạc vẫn ngồi, không ra ngoài, hướng mặt ra ngoài cửa sổ, yên lặng chăm chú nhìn mọi người bên ngoài.

Thẳng đến khi Thẩm Trình xong việc.

“Em không chạy loạn.” Tri Nhạc nói.

Thẩm Trình nhướng mày, gật đầu, “Tốt lắm. Bây giờ muốn đi đâu, đưa cậu đi.”

Tri Nhạc nhìn trung tâm thương mại, ý là trước hết cứ đi dạo đã.

Thẩm Trình cởi cổ áo sơ mi, cởi áo khoác tây trang, đổi cái áo khoác khác thoải mái hơn, phía xa có mấy quản lý cấp cao và nhân viên của trung tâm, thấy Thẩm Trình chưa đi nên cũng không dám tự tiện đi trước, còn đang chờ ở cửa. Mãi đến khi Chu Huy nhận được chủ thị, báo cho họ rằng Thẩm Trình chỉ làm việc tư thôi, bấy giờ bọn họ mới sôi nổi giải tán.

Thẩm Trình đưa Tri Nhạc vào trung tâm thương mại.

Phản ứng của Tri Nhạc cũng không mãnh liệt như tưởng tượng, tuy cậu sợ người lạ, nhưng không tránh như tránh rắn rết. Trong trung tâm đèn đuốc lộng lẫy, ồn ào náo nhiệt, người tới người lui, vẻ mặt Tri Nhạc căng thẳng, vô cùng khẩn trương, nhưng không hề có ý lui bước.

“Muốn nắm tay không?” Thẩm Trình luôn để ý tới vẻ mặt và động tác của Tri Nhạc.

Tri Nhạc lắc đầu.

Ông nội từng nói với cậu, ở ngoài cố gắng đừng lôi lôi kéo kéo với người khác. Cậu đi sát Thẩm Trình, cánh tay cũng dán chặt vào tay hắn. Nhìn qua thì dáng vẻ này sẽ hơi quái dị, nhưng trong trung tâm thương mại đâu đâu cũng là người, người ta kề vai sát cánh, cãi nhau ầm ĩ cũng chẳng hiếm gặp, sẽ không khiến người ta thấy quá kỳ lạ.

“Nếu không thoải mái thì nói cho tôi.” Thẩm Trình nói.

Tri Nhạc vẫn lắc đầu.

Cậu chỉ căng thẳng thôi, còn có thể khắc phục được. Dũng cảm lên chút nữa là có thể khắc phục rồi. Hơn nữa cậu không đi một mình, còn có Thẩm Trình ở đây nữa, không phải sợ.

Thẩm Trình đồng hành cùng Tri Nhạc đi dạo không có mục đích, đi thang máy lên từng tầng một. Dần phát hiện, chỉ cần người lạ không đứng quá gần, không phải giao tiếp một mình với người lạ, Tri Nhạc sẽ yên ổn không có chuyện gì.

Lần đầu ra ngoài, hai người cứ tùy ý đi dạo ngắm nghía như vậy, không làm gì hết, nhưng lần này thuận lợi chính là cơ sở tốt cho sau này.

Về sau Thẩm Trình luôn cố gắng dành thời gian, chỉ cần có chút rảnh rỗi, hắn sẽ đưa Tri Nhạc ra ngoài.

Nếu xong việc sớm, Thẩm Trình sẽ tự mình về nhà đón, nếu muộn chút mới tan làm thì để tài xế đưa Tri Nhạc đến địa điểm đã hẹn, hai người hội họp.

Chỉ là tạm thời không có cách nào đến nơi quá xa, có những nơi không hợp với Tri Nhạc lắm, trước mắt chỉ có thể chọn mấy nơi như trung tâm thương mại, phố xá xung quanh hoặc công viên.

Nhưng đối với Tri Nhạc, như vậy đã đủ lắm rồi.

Cảnh phố thị phồn hoa náo nhiệt, ánh đèn sặc sỡ rực rỡ, chiếu vào đôi mắt đen láy của Tri Nhạc, khiến cậu hoa cả mắt. Nơi đây không có cảnh núi non mênh mông như quê nhà, nhưng lại có vẻ phồn hoa của chốn đô thị, còn to lớn hơn trấn trên nhỏ bé nơi quê nhà nhiều, sự khẩn trương và thấp thỏm của Tri Nhạc dần bị thay thế bởi sự mới lạ và ngỡ ngàng, cậu cũng dần thả lỏng.

Phía trước tiệm trà sữa là một hàng dài, Tri Nhạc nhìn, dừng chân lại.

“Muốn uống thì mua thôi.” Thẩm Trình nói.

Lúc trước mua đồ ở ngoài đều là tài xế hoặc Thẩm Trình mua, sau đó lại để Tri Nhạc chậm rãi tự làm. Mấy việc đó cậu có thể làm, chỉ là không tự nhiên thuần thục như người bình thường thôi.

Ban đầu Thẩm Trình sẽ đi theo bên cạnh Tri Nhạc, sau đó dần dần lui sang một bên, đứng chờ cách đó không xa.

Tri Nhạc đã đi đến giữa hàng.

Cậu mặc một cái áo len mỏng màu trơn, lưng đeo balo màu xanh lam, khẩu trang màu đen che mất nửa gương mặt, để lộ đôi mắt đen nhánh trong veo, mái tóc tắm trong ánh đèn ban tối, mềm mại xõa tung trước trán, thoạt nhìn chẳng khác gì mấy sinh viên vừa tan tiết tự học buổi tối, ra ngoài dạo phố mua đồ ăn vặt.

Sắp đến lượt Tri Nhạc rồi, cậu hơi bồn chồn, quay đầu tìm Thẩm Trình.


trướctiếp