Có Việt Sạn hỗ trợ, chuyện đi đào tạo chuyên sâu của Hỗ Dật Trần rất nhanh đã ván đóng thành thuyền.
Việt Sạn không chỉ lấy danh nghĩa chỉ huy căn cứ để viết thư đề cử, mà còn
chứng minh Hỗ Dật Trần là một người tài hiếm có, có tiềm năng đáng được
bồi dưỡng, còn bảo lưu lại chức vị Bộ trưởng kỹ thuật ở căn cứ cho y.
Theo như những gì Việt Sạn nói, chính là nếu Hỗ Dật Trần sau khi đào tạo kết thúc nếu nguyện ý trở lại căn cứ thì lúc nào cũng có thể nhậm chức.
Hắn làm như vậy dụng ý chính là, nếu tiểu hoàng tử có trở lại Đế Đô gặp Hỗ
Dật Trần thì Việt Sạn cũng có thể dùng chức vụ của chính mình để hồi Hỗ
Dật Trần về căn cứ vài chuyến, đảm bảo chuyện y không thể gặp được tiểu
hoàng tử.
Hỗ Dật Trần hoàn toàn không thể nghĩ ra cái dụng ý sâu xa của Việt Sạn, mà chỉ cảm thấy vô cùng cảm kích vị Việt chỉ huy này.
Eno cũng hoàn toàn không nghĩ tới cái chuyện này vậy mà Việt Sạn cũng muốn
nhúng tay vào, nên không khỏi lo lắng thầm nghĩ: Hắn ta có ý gì? Không
phải cũng đang nhắm Hỗ Dật Trần mà muốn giành người với mình chứ? Mà lỡ
Hỗ Dật Trần cảm kích sai đối tượng thì sau này thế nào đây?
Không được không được, cậu không thể cho chuyện này qua đơn giản như vậy được.
Nên lợi dụng lúc Việt Sạn không để ý, liền trộm hướng Hỗ Dật Trần mà khẽ
nói: "Tôi nói cho cậu nghe, kỳ thật... Việt Sạn không phải người tốt
đâu!"
Hỗ Dật Trần: "?"
Vì đây là lần đầu tiên nói xấu sau lưng người khác, nên Eno có chút chột dạ.
Nhưng khi nghĩ đến cái kết cục thúi đời của mình trong sách, lại khẽ cắn môi
tiếp tục nói: "Giống như... à, kẻ bề ngoài cấm dục nhưng thật ra là cầm
thú. Cho nên, hắn là kẻ trong ngoài không đồng nhất, cậu đừng quá tin
hắn."
Hỗ Dật Trần: "??" Cho nên, điện hạ à, sao ngài lại biết Việt chỉ huy... Cầm thú? Chẳng lẽ ngài cùng Việt chỉ huy...
Vẻ mặt Hỗ Dật Trần nhanh chóng khiếp sợ, cảm giác bản thân phát hiện ra bí mật lớn.
Eno bên này nhìn vẻ mặt của Hỗ Dật Trần lại nghĩ y đang khiếp sợ Việt Sạn,
nên vội vàng bồi thêm vài câu, "Người tốt cùng người xấu không phải bề
ngoài là có thể đánh giá được đâu. Cho nên, sau này tôi với Việt Sạn có
đối đầu nhau, cậu nhất định phải giúp tôi, chứ đừng giúp hắn. Nghe
chưa?"
Nói xấu người khác xong, Eno còn cảm thấy bản thân vô sỉ,
nhưng cậu rất nhanh mà hất bay cái cảm giác tội lỗi đó đi, thầm nghĩ:
Bản thân cậu đâu nói sai chỗ nào, rõ ràng trong sách viết Việt Sạn như
vậy, bây giờ cậu chỉ phòng ngừa trước mọi chuyện mà thôi.
Đúng, cậu không sai, mọi chuyện chính là như vậy.
Việt Sạn bên này đang cùng các cấp lãnh đạo khác trong căn cứ nói chuyện, khi nói xong cố ý đi đến gọi Eno đi ăn cơm.
"Điện hạ, trưa nay cậu muốn ăn cá gì?" Vừa đẩy cửa, hắn vừa lên tiếng hỏi.
Eno vừa nói xấu người khác, giờ lại thấy chính chủ nên có chút chột dạ, vội vàng lảng tránh tầm mắt.
Nhưng khi nghe thấy chữ 'Cá', cậu đã vứt cái chột dạ ra chuồng gà, vội vàng
bước đến, còn vờ rụt rè nói; "Vậy... nói đầu bếp làm vài món cá sở
trường, nếu có cá mè hoa thì quá tốt, còn có..."
Việt Sạn cong khóe môi, theo bản năng mà ghi nhớ những gì tiểu hoàng tử thích ăn.
Hỗ Dật Trần bên này nhìn tiểu hoàng tử vui vẻ cùng Việt thiếu tướng, mà đứng nghệch ra như tượng.
Không phải khi nãy còn nói không hợp với Việt thiếu tướng, còn nói đối đầu nhau gì đó sao? Sao vừa thấy mặt đã...
Chẳng lẽ, đây là cái gọi là Tình yêu trong truyền thuyết? Chỉ có dân FA là muôn đời không hiểu?
Sau khi ăn cơm trưa, Việt San cũng nói lại những lời của Hoàng đế cho Eno
nghe, sau đó hỏi: "Điện hạ, ngài có tính toàn gì không?"
Eno nghe xong lại vô cùng sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới lần này Hoàng đế
lại cho cậu quyền hạn như vậy, có thực quyền chứ không phải cái bình
hoa.
Này đúng là... sét đánh giữa trời quang, kì tích giữa nhân
gian mà, cậu còn tưởng bản thân mình trong mắt phụ hoàng chính là không
khí cơ chứ.
"Vậy còn anh? Anh không phải là người điều tra sao?"
Việt Sạn lắc đầu, nói: "Thân phận điều tra này của tôi, hẳn là rất nhanh sẽ bị thu hồi."
"Tại sao?" Eno không hiểu.
Việt Sạn liền nhìn cậu mà cười, lời nói lại mang ý khác, "Có đôi khi, bệ hạ cũng không phải muốn làm gì, thì làm cái đó được."
Eno nghe xong cũng nhanh chóng hiểu rõ, hẳn là có kẻ nào đó không muốn Việt Sạn điều tra chuyện lần này, nên cố tình tìm mọi cách để cản trở.
Còn cậu, thì họ nghĩ chính là cái bình hoa di động, mamg danh Hoàng tử
nhưng không có chút thực quyền nào, dù có điều tra cũng chả tìm ra ai
nên bọn họ không cần lo lắng.
Quả thật, Việt Sạn đoán không sai,
sau khi mệnh lệnh Hoàng đế ban ra, thế lực sau lưng Tông gia nhanh chóng bắt đầu hoạt động, chúng lấy chuyện "Việt Sạn là người có lợi trong
chuyện này, nên không được tham dự điều tra", trực tiếp bỏ qua mệnh lệnh của Hoàng đế.
Khiến cho Hoàng đế nghe xong thì tức giận không
ít, nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì, đành phải hủy danh phận điều
tra của Việt Sạn, mà chuyển sang cho Eno.
Khi tin trức truyền ra, dân chúng đều chỉ có một suy nghĩ "Quả nhiên là vậy!".
【 cư nhiên triệt Việt thiếu tướng, xem ra ván cờ lần này, Hoàng đế nằm ở thế yếu rồi. 】
【 Scott bệ hạ khi nào nằm ở phần lợi thế? 】
【 làm ơn, lại muốn thỏa hiệp? Mỗi lần dính vào chuyện đại quý tộc và tập
đoàn tài chính lớn lại thỏa hiệp? Tông gia lần này xém chút nữa gây ra
đại họa, nếu không có Việt thiếu tướng ngăn con sóng dữ, có khi bây giờ
chúng ta đã là kẻ mất nước. 】
【 mất nước thì không đến mức, nhưng Tinh hệ Thứ Tám khẳng định mất tiêu! 】
【 muốn tôi nói, thì cái chuyện này cần gì phải điều tra nữa, chuyện đã
quá rõ ràng, bây giờ chỉ cần bắt Tông Khánh Hủ lại thẩm vấn không phải
là được hay sao? 】
【 Tông Khánh Hủ ngày hôm qua còn tham dự tiệc từ thiện buổi tối, ông ta có chút nào quan tâm mấy chuyện này? 】
【 mẹ cha nó, vậy mà người đứng đầu Tông gia vẫn chưa bị bắt? 】
【 bệ hạ của của chúng ta đúng là quá vô dụng. Nhu nhược quá rồi!】
【 không phải, mấy người sao cứ nghĩ chuyện này là muốn thỏa hiệp? Không phải đãc viết rõ là để tiểu hoàng tử tra xét hay sao?】
Thảo luận tựa hồ ngừng một giây, ngay sau đó ——
【 mọi người đều biết, thành viên hoàng thất đều là đồ nhu nhược! 】
【 mọi người đều biết, tiểu hoàng tử chỉ là nhân vật cho vào để đủ danh sách. 】
【 mọi người đều biết, tiểu hoàng tử chỉ cái bình hoa trong đoàn điều tra. 】
【 mọi người đều biết, tiểu hoàng tử không được cái tích sự gì hết! 】
【 không được +1】
【......】
【mấy người ở trên đang nói, có phải là thủy quân của Đại hoàng tử hay không?】
【 thật đúng là không phải thuỷ quân, tôi chỉ là một người đam mê nhan sắc của tiểu hoàng tử, nhưng không phải quá rõ ràng là tiểu hoàng tử chỉ
mới 18 thôi sao, có thể tra ra được gì? Đến Tông gia moi nhà tìm đồ hay
sao?】
【 không sai, tiểu hoàng tử hoàn toàn không có kinh nghiệm
trong chuyện này. Để Việt Sạn điều tra, có khả năng còn vặn gãy Tông
gia, nhưng đổi thành tiểu hoàng tử...thôi không nói nữa.】
【 kỳ
thật tiểu hoàng tử cũng thực xui xẻo, tự nhiên bị đẩy ra thành cái
khiêng đỡ đạn. Trên danh nghĩ thì nói để cấp dân chúng một cái kết quả,
nhưng nếu không tra ra cái gì, người bị chửi không phải là tiểu hoàng tử hay sao?】
Eno cũng thấy những bình luận này, nên khi đọc hết thì tức giận vô cùng.
Cái gì gọi là không được, rồi không có năng lực, rồi cả bình hoa di dộng sẽ không tra ra được gì, cuối cùng còn định chửi cậu nữa ư?
Cậu nhất định phải cho đám người này thấy, cái gì gọi là giả heo ăn hổ, cái gì gọi là "Im lặng thì thôi, ra tiếng kinh người".
Hừ!
Anh họ Ellen cũng rất nhanh gọi cho cậu, nói: "May mắn là trước đó em kêu
anh theo dõi Tông gia, đúng là phòng ngừa là không có gì sai mà."
"Nên anh đã chụp được gì sao?" Eno lập tức hỏi.
"Đúng thật là có chút dấu vết để lại. Tông gia dạo gần đây đúng là giao lưu
với ngoại giới tần suất nhiều hơn bình thường, đặc biệt là sau khi Tông
Minh bị bắt, anh tra xét thì thấy chuyện này thật ra là bắt đầu hơn nửa
năm trước..."
"Nửa năm trước?" Eno nhanh chóng bắt được mấu chốt câu nói.
"Đúng vậy, dù là đối tác, nhưng cũng đâu cần gặp mặt thường xuyên đến thế."
Giọng Ellen vô cùng khẳng định, lại nói tiếp: "À đúng rồi, có chuyện là
trước em bị tập kích,anh cũng tra ra ít thứ, hình như có chút liên quan
đến Đại hoàng tử."
"Đại ca?" Eno thực kinh ngạc, ngay sau đó lắc đầu, nói: "Không thế nào."
Không phải tâm địa cậu thiện lương, nghĩ tốt cho người khác, mà cái vị đại ca này của cậu...Ừm, nói sao nhỉ? Có chút ngu. Lá gan cũng không lớn, nhất định không dám làm ra loại chuyện như thế này.
Nếu Đại hoàng tử
mắng cậu trên mạng, cậu nhất định tin, vì cái vị đại ca này của cậu
trước kia đã khoác áo choàng tự mình ra trận mà chửi sấp mặt một vị
trong hoàng thất, kết quả bị quay được tung lên mạng, nào ngờ vị đại ca
ngu ngốc này lại nói tài khoản của mình bị thủy quân trộm đi.
Chuyện này chính là 1 trong những chuyện cười của hoàng thất, chỉ cần có kẻ
đang chửi người hoàng thất, thì mọi người đều trêu chọc đó chính là thủy quân của Đại hoàng tử.
Nhưng còn chuyện mướn người giết cậu, còn cùng địch quốc cấu kết thì có cho vàng Eno cũng không tin vị đại ca ngu ngốc nhà mình có lá gan để làm.
Mà sự thật đúng là như vậy,
không chỉ Ellen điều tra mà đến cả Hoàng đế cũng cho người đi điều tra
chuyện đoàn đại biểu bị tập kích. Thậm chí còn kêu Đại hoàng tử qua hỏi
vài lời.
Đại hoàng tử ở trước mặt Hoàng đế không giấu được sự sợ
hãi, nhưng nghĩ đến bản thân tự nhiên bị kéo vào chuyện này, nên vô cùng tức giận.
Trở về phòng đã không nhịn được chửi ầm: "Cái kẻ nào
mắt mù bịa đặt, dám nói tôi hại Eno, từ khi nào tôi lại hại thằng nhóc
đó? Vì sao tôi lại hại nó?"
Vị phụ trách đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng xấu hổ nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở, "Mấy ngày trước, ngài còn ở trên mạng mắng Tiểu hoàng tử là thằng nhóc thúi, còn ở căn cứ tiền
tuyến ra yêu sách."
Ranking nghe vậy thì vẻ mặt cứng đờ, chột dạ
nhanh chóng giải thích, "Tôi không phải... bị cái thằng Tông Minh hỗn
đản kia lừa hay sao?"
Nói xong liền nhanh chóng xua tay, "Thôi,
cái đó bỏ qua đi. À mà cậu biết hay không, chuyện Tông gia lần này vậy
mà phụ hoàng lại để Eno phụ trách, ngài ấy đang có ý định trọng dụng
thằng nhóc hay sao?"
"Cũng không chắc là vậy," vị phụ trách nhanh chóng lắc đầu mà lên tiếng tiếp: "Ai nhìn cũng đều nhận ra, chuyện lần
này tiểu điện hạ chỉ là con cờ bị đưa ra để ứng phó dân chúng."
"Không." Rankin lắc đầu, nói: "Không phải như các ngươi nghĩ đâu, tôi thấy lần
này phụ hoàng là nghiêm túc muốn điều tra, nhưng tôi vẫn không hiểu vì
sao bỗng dưng ngài ấy lại coi trọng Eno."
Vị phụ trách bộ dáng
muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng đành đánh bạo lên tiếng: "Nghe nói... Bệ hạ cố ý làm vậy để tiểu điện hạ cùng Việt thiếu tướng liên hôn."
"Cái gì?" Rankin khiếp sợ, "Cái đó không phải cố tình để cho Eno thêm một
chỗ dựa hay sao? Chẳng lẽ phụ hoàng muốn đem ngôi hoàng đế sau này
truyền lại cho Eno?"
Vị phụ trách nghe câu của đại hoàng tử nói
xong thì không giấu được hoảng sợ, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh, nơm
nướp lo sợ vội vàng nói: "Điện hạ suy nghĩ nhiều rồi, bệ hạ vẫn còn rất
trẻ."
Rankin lại như không nghe thấy, lắc đầu nguầy nguậy, "Không được, không được rồi, tôi phải suy nghĩ biện pháp ngăn cản thôi, tốt
nhất là phải đem Việt Sạn về mới được."
"A?" Thuộc quan vẻ mặt khiếp sợ, theo bản năng lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ, ngài cũng muốn cùng Việt thiếu tướng liên hôn?"
"Cậu nghĩ cái gì vậy hả?" Rankin không khỏi trừng lớn mắt, trực tiếp đá qua
một cước, tức giận lên tiếng: "Tôi không phải còn em gái hay sao? Mạch
não của cậu có vấn đề gì vậy hả, trời ơi sao cấp dưới của tôi lại thế
này cơ chứ?"
Vị phụ trách khổ mà không dám nói. Chỉ dám nghĩ
thầm, không phải do tôi ở cạnh ngài lâu quá, nên mạch não mới không được bình thường hay sao?
Lại nói, em gái của ngài lại là người trọng khuôn mặt, lại mê trai trẻ, nhìn đàn ông chảy cả nước miếng mà không
biết thân phận của mình là công chúa, đổi lại là Việt thiếu tướng đầu óc bị đá đập mới nguyện ý đội cái thảo nguyên xanh mơn mởn trên đầu.
Eno bên này lại hoàn toàn không biết, trên đời này lại có kẻ nhớ thương Việt Sạn, kẻ đó không sợ phòng tối sao?
Cậu cuối cùng cũng cúp điện thoại với anh họ, sau đó nhanh chóng đem những manh mối sắp xếp lại cẩn thận.
Ngồi phân tích manh mối, Eno lại nghĩ đến quyển sách kì bí kia. Từ sau khi
bị sách nện, cậu ngày nào cũng đem sách ra xem nó có cập nhật chương mới hay không.
Vì dù gì quyển sách này cũng xem như là bàn tay vàng của cậu, có hào quang nhân vật chính.
Đặc biệt là chuyện điều tra Tông gia, cậu thật sự phải xem lại quyển sách
xem bên trong có manh mối quan trọng nào hay không, lỡ chương mới của
tác giả lộ ra manh mối gì rồi sao.
Eno có thói quen chính là đọc
sách khi ngâm mình, hôm nay cũng như mọi ngày chuẩn bị nước xong xuôi
thì thoải mái bước vào bồn nằm, thả lỏng rồi lấy sách ra.
Thời điểm bản thân hóa thành nhân ngư, thể xác và linh hồn của Eno liền nhẹ nhàng.
Cái này cũng khó trách vì nhân ngư luôn sống dưới biển sâu, quần áo đều là
vỏ sò giao châu tự ghép thành, cả ngày cũng chỉ rong chơi trong biển
lớn, tự do vô tư không cần suy nghĩ.
Nhưng Eno ngày nào cũng bận
trang phục chính thức hoặc phục sức hoàng thất, đẹp thì có đẹp nhưng có
chút nặng nề và rườm rà. Hơn nữa mỗi ngày chỉ có thể tắm 3 tiếng đồng
hồ, mà còn cuộn đuôi trong cái bồn tắm bé xíu.
Quả thật so với nhân ngư trong truyền thuyết thì tội nghiệp vô cùng.
Eno vừa xem sách lại vừa nghĩ, chờ khi cậu trở lại Đế đô tinh nhất định sẽ
gọi người làm một cái hồ cá thật lớn, người ngoài hỏi thì nói để nuôi
cá, nhưng thật ra... chính là để bản thân tự ngâm.
Ngoại trừ cái hồ cá, cậu phải đào thêm một cái bể bơi thật lớn.
Eno vô cùng hâm mộ những vị nhân ngư trong truyền thuyết nhưng đáng tiếc, bây giờ lại không thấy được vị nhân ngư nào khác.
Vì hơn 600 năm trước, Hải Quốc đã biến mất, tộc nhân ngư cũng theo đó mà
không còn xuất hiện. Mặc dù hiện tại người dân Hải Quốc đã di dân đến Đế Quốc cùng Liên Bang, nhưng bọn họ đều cho rằng vương tộc của chính mình – nhân ngư đã sớm diệt vong.
Chính bản thân Eno cũng không biết
vì sao mình lại biến thành nhân ngư, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nghĩ
ra "Có lẽ 600 năm trước bệ hạ cùng một nhân ngư kết giao".
Cũng không thể loại trừ cái khả năng, tác giả quyển sách này chính là tùy tiện mà viết. Viết cậu đặc biệt hơn mọi người?
Vì dù gì... cậu cũng là vai chính.
Eno một bên coi sách, một bên lại không nhịn được mà nghĩ.
Vì trong sách có một chương "Việt Sạn" muốn "cậu" sinh cá con cho hắn, sau đó những chương tiếp theo chính là tác giả như hóa điên, mà viết Việt
Sạn ngày nào cũng cày cấy trên người cậu.
Trước kia một chương tốt xấu có 30% là cốt truyện, hiện tại phỏng chừng liền 10% cũng là điều dư thừa với tác giả.
Lần 1 lạ, lần 2 quen, lần 3 lần 4 đã quá thấm nhuần. Eno đọc mấy cái cảnh
giường chiếu mà mặt không đỏ hơi thở cũng không dồn dập, thậm chí lúc
đọc những đoạn ân ái còn bình luận vài câu.
Vì thế, Việt Sạn sau
khi kết thúc hai tiếng huấn luyện thể năng trở về phòng, đã nghe suy
nghĩ của tiểu hoàng tử ở phòng cách vách ——
【 Việt Sạn hôm nay không được a, mới hai cái giờ, vậy sao có thể là cái động cơ không mệt cơ chứ? 】
Việt Sạn: "?"
【 hai giờ làm sao có thể sinh con cơ chứ? Tsk tsk! Yếu! 】
Việt Sạn: "......"
【 trời đất, liên tục bảy ngày bảy đêm mà cũng được hay sao? Hừ, làm lâu
cũng không được gì, cũng có sinh được con đâu có chứ. Chê! 】
Việt Sạn siết chặt trong tay ly nước, một lát sau, mặt vô biểu tình mà đưa tới bên môi.
【 thì ra ngưng lại để uống nước sao? 】
"Khụ khụ......" Việt Sạn thiếu chút nữa bị sặc nước đến thăng thiên.
【 haizz, đúng là không biết nhục, vậy mà cũng tự nhận là động cơ không mệt? 】
Việt Sạn thật sự nghe không nổi nữa, yên lặng rời xa kia bức tường.
Nhưng hắn tắm rửa xong đi ra, vẫn nghe được nội tâm nhốn nháo của tiểu hoàng tử.
Việt Sạn cố nhịn mà nghe hết hai phút, sau đó yên lặng mà nghĩ: Phòng tắm,
bàn ăn, vương tọa, mặt cỏ...... Đây là lần thứ mấy chuyển cảnh? Tiểu
hoàng tử hôm nay điên rồi sao?
Lại qua mười phút, Việt Sạn phát
hiện, cách vách đã chuyển cảnh đến lưng ngựa, hơn nữa nội dung thập phần kỹ càng tỉ mỉ táo bạo. Tiểu hoàng tử điên chưa thì Việt Sạn không biết, nhưng hắn nghĩ hắn đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
Định viết sách cấm
hay sao mà lại miêu tả tinh tế hương diễm đến thế, lúc đầu nghe thì quả
thật xấu hổ không thôi, nhưng càng nghe thì... là nam nhân nghe vậy
không phải ứng thì xem như vứt.
Việt Sạn cảm thấy bản thân không
nên để tiểu hoàng tử yy như vậy nữa. Không phải vì hắn tự luyến. Mà hắn
chỉ không muốn tiểu hoàng tử càng lúc càng lún sâu, trầm mê trong ảo
tưởng mà thôi.
Đúng, chính là như vậy.
Nghĩ vậy, Việt Sạn nhanh chóng đi đến gõ cửa phòng cách vách.
Eno đang ngâm mình, trâm mê đọc chuyện cấm, thì nghe tiếng gõ cửa, vội vàng biến trở về thành người, sách cũng nhét vào vòng không gian, vươn tay
kéo xuống khăn tăm để bên cạnh.
Nhưng quá gấp, cái đuôi còn chưa
biến lại thành hai chân đã vội vàng đứng dậy, kết quả 'Ầm' một tiếng ngã chúi nhũi vào bồn tắm, đau đến tận xương mà hét thảm một tiếng.
Bàn tay đang đặt trên cánh cửa của Việt Sạn cũng bị tiếng hét làm cho run
rẩy, theo bản năng hỏi lớn: "Điện hạ, ngài làm sao vậy?"
Nhưng Eno đau đến không trả lời nổi, bên ngoài này lòng Việt Sạn lại như lửa đốt.
Hắn lên tiếng gọi hai ba lần cũng không có tiếng đáp lại, nên dứt khoát đưa tay bấm mật mã cửa...
Rất nhanh, cửa đã mở ra.
Việt Sạn có hơi ngẩn người, tiểu hoàng tử cư nhiên không đổi mật mã?
Nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, hắn đã nhanh chóng bước vào trong.