Hắn chưa từng nghe Tô Tịch Nhan nhắc qua về chuyện Lục Hạo không thể
giao hợp được nữa. Hắn nghĩ nghĩ rồi minh bạch, với cái tính tình ấy của cô, sao có thể dễ dàng để mặc cho người ta khi dễ được chứ?
Người nào hãm hại mình, cô chắc chắn sẽ trả thù, mà cách tốt nhất để trả thù
Lục Hạo còn không phải là để hắn không thể giao hợp được nữa à! Nếu là
như thế thì hắn sẽ không còn cách nào để mà cưỡng hiếp cô được ? Những
chuyện như thế không biết là cô có khả năng sẽ làm ra hay không nhỉ?
Hắn hớp một ngụm rượu rồi cười lạnh mà suy đoán việc này trăm phần trăm cùng cô có quan hệ nha.
Nhìn Lục Hạo bị như vậy, hắn không cảm thấy áy náy chút nào mà còn cảm thấy
hắn là xứng đáng bị như vậy, ai kêu hắn muốn cưỡng hiếp vợ của lão tử
đây chứ.
Hắn không một phát súng bắn chết Lục Hạo là đã nể mặt
mũi cùng thế cục trước mắt mà nhân từ lắm rồi, bằng không với cái tính
tình này của mình thì nói cái gì mà chịu để yên cho Lục Hạo sống đến bây giờ chứ!
Lục Hạo nếu là biết người làm hắn ra nông nỗi này là Tô Tịch Nhan cùng cái ý nghĩ trong đầu này của Lục Sính phỏng chừng là tức đến hộc máu mất thôi, nói không chừng huynh đệ hai người còn rất có thể sẽ trở mặt thành thù nữa ấy chứ.
Cũng may là Tô Tịch Nhan tâm tư kín đáo, không lưu lại chứng cứ nào, hơn nữa má Vương cũng đã chết rồi, nếu Lục Hạo mà có hoài nghi gì đến trên người cô, thì không bằng không
chứng hắn có thể làm gì được cô chứ.
Hắn ngồi nghe Lục Hạo than
thở kể lễ nói mình buồn bực như thế nào, bất lực như thế nào, giờ hắn có một đống di thái thái, đều thành vật bài trí cả rồi. Hai người nói
chuyện câu được câu không đến qua nửa đêm mới đi nghỉ ngơi.
*********************************
Lục Sính mấy ngày nay rất thanh nhàn, chủ yếu là do phía trên đã chính thức công nhận thân phận đại soái của hắn, bước tiếp theo hắn có thể quang
minh chính đại mà chiêu binh mãi mã rồi.
Hôn sự của Lý phó quan
cùng Diêu Thanh Liên sắp đến gần nên cậu mợ hắn cũng đến Hoài Châu, hiện giờ hai người họ đều đang ở trong phủ đại soái của hắn.
Nhờ có
Lục Dũng Đường ứng phó hai người họ, hơn nữa Lý phó quan cũng hù dọa
Diêu Thanh Liên một phen, nên Diêu gia cơ bản đã là vật trong tay của
hắn rồi.
Hôm nay, hội trưởng của thương hội Hoài Châu có mời hắn
đến nhà ăn cơm, mục đích không cần phải nói cũng biết là tên kia muốn
tạo quan hệ tốt với hắn đây mà.
Thực lực "kinh tế" của hội trưởng thương hội là lớn biết bao nhiêu chứ, hắn lại đang rất cần tiền nên sao có thể bỏ qua được cái loại dê béo thịt tốt này được chứ ?
Hai
người ăn uống trò chuyện một hồi tên kia liền chuyển đề tài sang nói
vòng vo rằng trong nhà mình có một cô con gái lớn đã đến tuổi cập kê
nhưng vẫn chưa tìm được nhà chồng ưng ý.
Hắn nghe ra ý của tên
này là muốn gả con gái cho mình nhưng lại vờ như không hiểu mà nói dưới
trướng mình có một phó quan làm người rất tốt, cũng rất có tiền đồ nhưng mãi đến nay vẫn còn chưa có hôn sự.
Hội trưởng kia nghe thế thì
tỏ ý không chịu, hắn thấy tên này hình như là thiếu bị thu thập. Nên
buổi tối hắn kêu vài thuộc hạ đến cướp sạch kho hàng của tên kia, không
đến mấy ngày tên này liền chịu thành thật xuống.
"Đại soái, quân bộ chúng ta hỉ sự một cái lại một cái mà nối tiếp, không biết là khi nào thì mới đến phiên của ta nha?"
Lưu Toàn chà xát tay hai tay mà cười hì hì cùng hắn xin xỏ. Hắn liếc mắt một cái rồi cười mắng:
"Ngươi cứ xếp hàng đợi đi, chờ bọn họ đều kết thành hôn hết rồi, ta liền an bài hôn sự cho ngươi."
Lưu Toàn nghe thế khuôn mặt liền suy sụp ủ rũ, hắn nhìn thấy thì rất muốn
cười to nhưng vì giữ hình tượng lạnh lùng của mình mà phải kìm nén lại.
Thủ hạ bên cạnh hắn có tổng cộng tám người phó quan, tám người này đều đi
theo hắn từ thời niên thiếu cho đến bây giờ. Trong đó bao gồm cả Lưu
Toàn.
Tám người họ đều là cô nhi, thuộc về cái loại ba không*, nên lúc lên chiến trường một đám đều rất liều mạng.
*ba không: không gia đình, không người thân, không có điều vướng bận.
Mấy năm trước thời cuộc còn quá loạn lạc, hơn nữa tâm tư của hắn đều ở
trong sự nghiệp, nên xem nhẹ hôn sự của bọn họ, nhưng giờ có hôn sự của
Lý phó quan cùng Diêu Thanh Liên mở đầu, nên tâm tư của những người còn
lại cũng dần dần sống dậy.
Lúc Lý phó quan tiến vào báo cáo công việc thì thấy Lưu Toàn đang ủ rũ cuối đầu mà đi ra ngoài, nên không nhịn được mà hỏi:
"Đại soái, ngài mắng hắn à?"
"Hừ, chắc hắn sốt ruột tức phụ quá mà thôi."
Lý phó quan đã hiểu nhưng không nhịn được mà nói thầm một thầm một câu:
"Mỗi ngày buổi tối hắn đều đến kĩ viện chơi mà còn nhớ thương đến chuyện tức phụ làm gì chứ."
Lục Sính nhún nhún vai, rồi nói chuyện chính sự.
Buổi tối Lục Sính kêu Lý phó quan cùng mình đi ra ngoài ăn, sau khi ăn xong
Lý phó quan lại lái xe chở hắn đi Tô Giới. Hắn một thân mùi rượu nồng
nặc mà tiến đến gõ gõ cửa nhà cô.
"Anh như thế nào lại tới đây nữa?"
Hắn không trả lời cô mà lách người đi vào trong, cô không biết có phải dạo
gần đây hắn rất rảnh rỗi hay không mà mỗi ngày vào buổi tối hắn đều đến
đây ngồi một chút rồi mới đi.
"Anh uống rất nhiều rượu à?" Nghe mùi rất gay mũi a.
Lục Sính lung lay ngồi xuống mép giường rồi nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Nha Nha mà nói:
"Em khi còn nhỏ cùng con bé giống hệt nhau, rất đáng yêu."
Cô không nói gì mà đi ra phòng khách ngồi ở trước bàn rót cho mình một ly nước, không đến một hồi thì Lục Sính cũng đi ra.
Cô cho rằng hắn cũng sẽ giống như mọi lần thăm hỏi xong thì sẽ đi về,
nhưng chờ mãi hắn cũng không chịu đi, cô không nhịn được mà hỏi: