Tuần Phong Diểu sống gần trăm năm, là người có thiên phú tu đạo cao nhất mấy đời Tuần gia, mấy chục năm trước tiến vào Viên Mãn cảnh cấp cao,
sau đó nhiều lần bế quan phi thăng nhưng không thành, khắp Đông Đàm đại
lục ai ai cũng biết hắn là người có tu vi cao nhất hiện nay.
Người này từ nhỏ đã say mê tu luyện, tuổi trẻ vang danh thiên hạ, theo đuổi
tu vi một cách điên cuồng, bốn mươi tuổi mới thành gia lập thất, sinh ra nhi nữ Tuần Diên, sau đó đối với những việc xảy ra trong gia tộc hắn
không hề quan tâm, đem toàn bộ tâm tư vùi đầu vào tu luyện, sau này tuổi tác dần lớn, mới trở về gia đình, đối với cháu ngoại duy nhất là Tuần
Thiên Tinh, hắn hết mực dung túng sủng nịnh đến tận xương tủy.
Dụ Tư Dực đi theo vết máu, mỗi một bước sắc mặt lại khó xem hơn một phần,
cho đến khi bước vào phòng khách, chính giữa đại sảnh là vũng máu đỏ
tươi vừa đọng lại, bên trên, một con tiểu hồ ly máu me khắp người không
còn cử động, tựa hồ đã mất đi hơi thở, bộ lông xù trắng nõn giờ đây
nhuộm đầy máu tươi.
"Tiểu bạch..." Dụ Tư Dực nhìn con vật nhỏ nằm trên đất, máu me nhầy nhụa, không dám tiến lên một bước, sao nàng có
thể quên, A Giản không ở nhà, nhất định Tuần gia sẽ tìm tiểu hồ ly tính
sổ, máu chảy ra từ chân tiểu hồ, một giọt lại một giọt chảy xuống, mùi
máu tanh nồng tràn ngập phòng khách, Dụ Tư Dực nhìn tiểu hồ ly đáng
thương, trong lòng phẫn nộ đau đớn.
Tuần Phong Diểu bắt tiểu hồ
ly, tuy Phùng Kha không đồng ý, nhưng đành bất lực, trơ mắt nhìn đám
người Tuần gia tàn nhẫn dùng gậy đánh Tiểu Bạch, nhìn thấy tiểu hồ ly
một thân nhuộm đỏ, nàng không chịu nổi ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Giờ đây đại sảnh rộng lớn không có lấy một người Dụ gia.
Bầu không khí ngột ngạt, lạnh lẽo, Dụ Tư Dực lạnh lùng nhìn người Tuần gia, cuối cùng dừng lại ở mái tóc bạc trắng trên người lão giả, con ngươi
không có một tia nhiệt độ.
Lão giả mặc áo bào màu trắng, mắt khép hờ, nếp nhăn trên mặt khe ngang khe dọc, hai tay giấu bên trong tay áo, nháy mắt có thể đoạt mạng người, eo hắn hơi lọm khọm, nhìn như một ông
già bình thường, nhưng mọi cử động đều toả ra sóng linh khí, khiến người khác không thể hình dung tu vi của hắn đã kinh khủng đến mức nào, giống như cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của thiếu nữ, cặp mắt lờ đờ vẩn đục
chậm rãi mở, một đạo ánh nhìn sắc bén bắn ra, nhìn chòng chọc thiếu nữ
trước mắt.
Người này chính là ngoại công của Tuần Thiên Tinh, Tuần Phong Diểu.
Đứng bên cạnh Tuần Phong Diểu là một mỹ phụ ba mươi, bốn mươi tuổi, phụ nhân này bộ mặt khôn khéo già giặn, nhìn qua ánh mắt cũng biết nàng có bao
nhiêu hung dữ, đứng cạnh Tuần Phong Diểu khí thế cũng không kém nửa
phần, toàn thân toát ra vẻ thượng vị giàu có, lần trước ở bí cảnh Dụ Tư
Dực từng gặp ---
Nàng chính là mẫu thân của Tuần Thiên Tinh, người nắm quyền Tuần gia, Tuần Diên.
"Ngươi đem tiểu đồ đệ giao ra, chuyện hôm nay ta ngừng truy cứu tại đây."
Tuần Diên vừa mở miệng đã lên tiếng đòi người, lời nói chắc nịch không có ý
vị thương lượng, "Bằng không tiếp tục truy cứu, mỗi một người Dụ gia
không thể tránh khỏi liên quan."
"Truy cứu? Các ngươi có tư cách
gì nhắc tới hai chữ này?" Dụ Tư Dực cười lạnh, trên mặt không có một
chút sợ hãi: "Nếu thật sự có bãn lĩnh như vậy, tại sao phải thừa dịp Phụ thân và Nhị thúc ta không ở đây mà kéo người đến sinh sự, nếu thật sự
có bãn lĩnh, nên sớm chiếu cáo thiên hạ, nói Tuần tiểu thư nhà các người xảy ra chuyện ở Dụ gia!"
"Chớ có nói bậy!" Tuần Diên không nghĩ, thiếu nữ trước mắt mới hơn hai mươi lại có can đảm nói ra lời như vậy,
nhanh chóng gạt đi vẻ mặt tức giận, khôi phục như bình thường, nói:
"Thiên Tinh còn hôn mê bất tỉnh, ngươi là sư tỷ của nàng càng không thể nói ra lời này, Dụ Văn Kỳ dạy nữ nhi như vậy sao?!"
Tuần gia này, quả nhiên tính cách giống nhau như đúc, ngang ngược không biết lí lẽ, đặt lợi ích cá nhân lên trên tất cả, Dụ Tư Dực giận quá mà phát
cười, châm chọc nói: "Vậy dám hỏi ngài dạy nữ nhi thế nào? Dạy nàng mưu
mô quỷ kế, làm bộ làm tịch, trước mặt mọi người ép sư tỷ giúp nàng dưỡng hồn?"
Câu nói này của Dụ Tư Dực có thể nói là không giữ lại cho
Tuần Thiên Tinh một chút mặt mũi, hết thảy người Tuần gia ở đây nghe vậy sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, Tuần Diên cũng bị lời này làm cho
khựng lại tại chỗ.
Bầu không khí rơi vào im lặng cực điểm.
Một tia kình phong thổi tới, nhắm thẳng vào thiếu nữ, Dụ Tư Dực phản ứng
nhanh, tay nắm chặt Thanh Linh Kiếm, trường kiếm bay ra khỏi vỏ, ngăn
cản trận kình phong cổ quái: "Tuần lão tiền bối, ngài muốn động thủ, cứ
nói thẳng"
"Đánh lén sau lưng, không phải việc đạo sĩ chân chính nên làm."
Thiếu nữ đứng ở trung tâm, tuy tứ cố vô thân, nhưng không có lấy nửa phần sợ
hãi, loại tâm thái kiên định này vượt qua hết thảy đám tu sĩ ở đây.
"Đúng là nhanh mồm nhanh miệng." Tuần Diểu Phong bị Dụ Tư Dực mỉa mai như
vậy, không nổi giận, ngược lại cười cười, nói: "Nếu ngươi đã nói như
vậy, lão phu cũng không phí lời, hôm nay tới đây, chỉ vì một chuyện,
Thiên Tinh lưu lại Dụ gia các ngươi mà gặp chuyện, bất luận chân tướng
thế nào, các ngươi cũng phải chịu trách nhiệm, nhưng nếu ngươi nguyện ý
tới Tuần gia cùng ta, giúp tiểu tôn nữ dưỡng hồn, ta liền buông tha cho
Giản Tùy Tâm, nếu ngươi không đồng ý --- Ta liền đem toàn bộ người Dụ
gia, bồi táng cho Thiên Tinh!"
Lão già vừa dứt lời, bảng hiệu phía trên ầm ầm rơi xuống, gây chấn động cả một khoảng không gian.
Lời Tuần Phong Diểu không phải uy hiếp, một Tuần gia có lẽ không làm được,
nhưng thêm vào Ngự Thú Tông, thật sự có khả năng khiến Dụ gia diệt vong.
"Thay nàng dưỡng hồn --- không thể."
Dụ Tư Dực còn chưa suy tư, đã trực tiếp từ chối, đời này nàng đã lập lời
thề, ngoại trừ A Giản tuyệt đối sẽ không giúp ai dưỡng hồn, lời vừa nói
ra, sắc mặt Tuần Diên và Tuần Phong Diểu đồng thời chìm xuống, hai tay
hơi động, muốn động thủ, không quan tâm đến ý nguyện của nàng, muốn lập
tức ép nàng tới Tuần gia!
"Nhưng ta sẽ dùng một vật khác để đổi
lấy tính mạng trên dưới Dụ gia." Dụ Tư Dực lạnh lùng nhìn chằm chằm lão
già trước mặt, nhìn thấy động tác tay của hắn ngừng lại, mới mở miệng
nói rõ từng câu từng chữ.
"Ta tự nguyện dâng đôi cánh Kim Hoàng, đảm bảo sư muội bình an."
Lời này vừa nói ra, đại sảnh vang lên âm thanh "Tê" kinh ngạc không thể tin.
Thà tình nguyện tự hủy Hồn thú chứ nhất quyết không giúp người dưỡng hồn, đầu của Dụ Tư Dực không phải hỏng rồi chứ?
Trong lòng Tuần Diên vui sướng như điên, Dụ Tư Dực dùng cách gì để cứu Thiên
Tinh nàng không quản, nhưng nếu nữ nhi có được đôi cánh Kim Hoàng, đừng
nói dưỡng hồn, ngày sau tu vi nhất định không tầm thường, nàng ta không
chờ Tuần Phong Diểu lên tiếng đã chủ động đồng ý.
"Lời này là ngươi tự nói ra, ta và phụ thân chưa từng cưỡng ép."
Dứt lời, lại lo lắng Dụ Văn Kỳ không ở nhà, Tuần gia đến gây náo loạn, nếu
truyền ra ngoài, ắt bị thiên hạ rêu rao ỷ thế hiếp người, muốn thêm một
điều kiện trong khế ước, tránh ngày sau xảy ra chuyện ngoài ý muốn,
thiếu nữ suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Tuần Phong Diểu
ngồi nhìn, không nói một lời, lúc sau mới đứng lên, lấy ra Tiểu Hương
bình từ tay áo, ném tới trước mặt thiếu nữ.
Dụ Tư Dực hơi giật
mình, hương bình này là Hồn Thú khí cao cấp nhất, Tuần Phong Diểu lại
luôn mang theo bên người, sững lại chốc lát mới thu bình vào trong lòng.
Không ai biết rõ ngày đó xảy ra chuyện gì, sau khi Dụ Tư Dực ra ngoài, Tuần
Thiên Tinh bị đốt cháy tới trọng thương, Nguyên Thư Nguyên Hoạ canh giữ
cửa lớn mà lòng nơm nớp lo sợ, mãi đến khi đám người xấu rời đi rồi mới
dám bước vào nhà.
Vết máu ở nền phòng khách đã khô, Dụ Tư Dực cô
độc đứng trong đại sảnh, hai tay ôm lấy tiểu hồ ly thân thể máu thịt be
bét, trên mặt đều là thống khổ.
Nhiều máu như vậy nhất định rất
đau? Sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, truyền một tia linh khí vào cơ thể
tiểu hồ ly, Nguyên Thư Nguyên Hoạ biết tuy khả năng sống sót không cao
nhưng tiểu thư vẫn muốn cứu con vật nhỏ, không nhịn được cùng nhau rơi
nước mắt.
"Tiểu thư, Tiểu Bạch đã đi rồi..."
Nguyên Thư không đành lòng, nhưng phải lên tiếng nhắc nhở, đón lấy tiểu hồ ly cứng ngắc từ trong tay Dụ Tư Dực.
Tiểu Bạch chết rồi...Dụ Tư Dực nghe được lời này, rốt cuộc hồi thần, lúc nãy nàng tình nguyện giao ra đôi cánh Kim Hoàng, nguyên khí trọng thương,
lúc này chỉ là cứng rắn chống đỡ không để bản thân ngã xuống mà thôi,
Nguyên Hoạ thấy sắc mặt tiểu thư không tốt, vội vã tiến lên đỡ lấy nàng.
Nha hoàn chạy tới báo Nhị phu nhân tỉnh rồi, muốn gặp Đại tiểu thư, Dụ Tư
Dực hít lấy một hơi, cho người lui xuống, một mình lảo đảo đến phòng
Phùng Kha.
"Nhị thẩm."
Hồn thú bị thương, đối với tu sĩ
tổn hại rất lớn, lúc nãy Dụ Tư Dực cưỡng chế đau đớn, giờ phút này bắt
đầu không nhịn được, đẩy cửa bước vào bàn chân không trụ được mà lung
lay hư nhược, chỉ nghe thấy tiếng "bịch" rồi ngã nhào xuống đất.
Phùng Kha nằm trên giường sợ hết hồn, vội vàng đứng lên, biết chất nữ không
ổn, nhưng nhìn qua trên người không hề có vết thương, thình lình bất an, Hồn Thú xảy ra chuyện? Nước mắt từ từ rơi xuống.
"Nha đầu, ngươi làm sao ngốc như vậy a!"
"Vẫn là Nhị thẩm thông minh nhất..." Dụ Tư Dực mặt cắt không còn một giọt
máu, để mặc Phùng Kha đỡ lên giường, Kim Hoàng đau đớn, điên cuồng cướp
lấy linh khí trong cơ thể, dẫn đến nàng càng suy yếu, nói một câu phải
thở mạnh một hơi, "Tư Dực bất hiếu, phụ lòng phụ thân và Nhị thúc Nhị
thẩm, ba năm trước đã tẩu hoả nhập ma..."
"Hôm nay tự hủy hồn
thú, cũng là chừa cho mình một con đường lui, Thanh Tâm Quyết là đạo
pháp thuần khiết, một khi nhập ma, Nhị thẩm cũng biết sẽ nghiêm trọng
đến mức nào..."
Sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, nói xong lại nhẹ nhàng cười: "Lúc nãy ta đem toàn bộ Ma khí
trong cơ thể dồn vào hai cánh, một khi Tuần Phong Diểu đem hai cái cánh
này vào cơ thể Tuần Thiên Tinh, nháy mắt Ma khí sẽ bạo phát, đập vỡ tan
Tam Đầu Sư, khiến nàng đời này trở thành phế nhân, vĩnh viễn không thể
tu luyện..."
"Sao ngươi muốn dùng phương pháp khốc liệt này..."
Phùng Kha càng nghe càng đau lòng, vẻ mặt tự trách, là người thân của
nàng, bọn họ chưa từng phát hiện nàng tu luyện xảy ra sự cố lớn như vậy, rốt cuộc đứa trẻ này trong lòng chôn dấu bao nhiêu tâm sự, mới bức
chính nàng tẩu hoả nhập ma a! Phùng Kha không thể nào tưởng tượng được,
trong lòng chua xót, nước mắt không cách nào ngừng lại.
"Nhị Thẩm không cần lo lắng, Kim Hoàng dưỡng hồn, đợi Tư Dực tịnh dưỡng ít ngày, đôi cánh sẽ sinh ra lần nữa..."
Dụ Tư Dực cảm thấy yết hầu ngứa ngứa, chưa nói xong câu, liền phun ra một
ngụm máu, nàng đưa tay chạm lên môi, lòng bàn tay toàn là máu đỏ.
Phùng Kha bị khung cảnh doạ khóc thành tiếng, vội vàng thả người trên giường, chạy đi tìm đại phu.
Đợi đến khi nàng trở về, trong phòng chỉ còn lưu lại một phong thư, không thấy bóng dáng Dụ Tư Dực.
- ----------------------
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng một cái đã mười năm.
Chuyện năm đó, ngoại trừ Tuần gia và ba vị trưởng bối Dụ gia thì không một ai
biết được, quả đúng như lời Dụ Tư Dực nói trước khi rời đi, tuy Tuần
Thiên Tinh sống lại, nhưng mang theo cặp cánh Kim Hoàng không thể sử
dụng, triệt để trở thành phế vật.
Năm đó Tuần Diên lập khế ước,
cho nên không dám tìm đến Dụ gia gây sự, đành cay đắng chấp nhận kết quả này, Dụ Văn Kỳ biết được đầu đuôi mọi chuyện hối hận không thôi, tự
nhốt mình ba tháng không gặp người khác, thân là phụ thân mà không biết
nữ nhi tẩu hoá nhập ma nghiêm trọng đến nỗi tự hủy đi Hồn thú, hắn thẹn
với thê tử đã chết cũng thẹn với Dụ Tư Dực
Thời gian mười năm, có thể thay đổi rất nhiều người, rất nhiều thứ, ví dụ như Ngộ Trúc, ví dụ như Giản Tùy Tâm.
Đại ma đầu năm đó, bây giờ được Dụ gia che chở, lớn lên trong sự quan tâm
từ ái của trưởng bối, lệ khí trên người đã tiêu tan từ lâu, năm tháng
trôi qua cuối cùng nàng đã có thể tu luyện như người thường, tuy tốc độ
tu luyện rất chậm, nhưng so với phương pháp tàn ác kia, nàng thà đi con
đường này.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn khả ái trở thành thiếu nữ
dáng ngọc yêu kiều, chuyện năm đó giải quyết thế nào nàng không biết,
lúc đó nàng đợi sư tôn đến đón về nhà, đợi thế nào cũng không thấy người đến, tiểu cô nương mang theo phần nhớ nhung này trở về, liền nghe tin
Dụ Tư Dực bế quan, lần này, ròng rã mười năm.
Lại qua một mùa lễ
thất tịch, Dụ Thi Linh theo Chung Tắc Chi du ngoạn, bỏ lại y lư bận rộn
cho Giản Tùy Tâm xử lý, mưa dầm thấm lâu, nhiều năm như vậy tiểu cô
nương trước đây nhìn thấy dược liệu là đau đầu nay đã phân biệt rõ ràng
từng chủng loại.
"Tiểu Bạch, đi ra!"
Thiếu nữ cúi người
cẩn thận tìm cái gì đó, làn tóc đen dài xoã xuống đầu vai, lỡ che mất
một góc gương mặt thanh tú, nàng bước thêm mấy bước, đưa tay vỗ vỗ, lúc
này mới ngồi thẳng lên, một con hồ ly trắng như tuyết từ trong bụi cỏ
nhảy vào lòng nàng, cái đuôi nghịch ngợm quét tới quét lui lên mặt thiếu nữ.
"Tiểu bạch, đuôi bẩn chết ta rồi!"
Thiếu nữ giả bộ
nổi giận, đưa tay đánh vào cái mông bông tròn, tiểu hồ ly khôn khéo,
nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng nàng sau đó trốn vào vườn thuốc.
"Đợi đó ta gọi Thi Linh tỷ tỷ trừng trị ngươi!"
Thiếu nữ cười nhẹ, vỗ tay một cái, bắt đầu nhặt lá cỏ vụn nát dưới đất, nhất
cử nhất động, một cái nhíu mày, một nụ cười đều đẹp đến rung động lòng
người.
"A Giản..."
Giản Tùy Tâm cầm cỏ trong tay, chợt
nghe thấy tiếng gọi từ phía sau truyền đến, là âm thanh trong mộng nàng
luôn nghe thấy, thiếu nữ cười khổ, giờ vẫn là ban ngày, sao đã bắt đầu
nằm mơ.
"A Giản..."
Lại là tiếng gọi nhẹ nhàng quen thuộc, tựa như sợi lông chim trêu chọc trong lòng, Giản Tùy Tâm sững sờ, viền
mắt nhanh chóng chuyển đỏ.
"Ngươi xoay người chút."
Thanh
âm kia gần hơn, chua xót và oan ức trong lòng ùn ùn kéo đến, Giản Tùy
Tâm không cách nào nhịn được, nước mắt một giọt nối tiếp một giọt lăn
trên gò má.
Bàn tay rơi xuống bả vai, nhanh đến nỗi nàng không có cơ hội từ chối, quay người nhìn lại.
Vẫn là gương mặt đó, Dụ Tư Dực cười khẽ, đưa tay giúp tiểu cô nương lau
nước mắt, thiếu nữ nghiêng mặt, đầu ngón tay chậm rãi lướt xuống má rồi
tới cằm, nâng mặt nàng nhìn đối diện.
Đập vào mắt Dụ Tư Dực là cặp mắt đỏ ngầu, gương mặt này cùng với người ở kiếp trước giống nhau như đúc.
Nội tâm Dụ Tư Dực khẽ động, nhìn thấy đôi môi thiếu nữ đỏ hồng thoáng ngây
dại, mười năm nhớ nhung chôn sâu tận đáy lòng, giờ khắc này không kìm
nén được, nhẹ nhàng ôm người vào lồng ngực.
"Đừng khóc, sư tôn về rồi."
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói: Cuồng kéo thời gian điều, A Giản rốt cục lớn rồi 5555
Sư tôn đưa ra Kim Hoàng cánh, A Giản sẽ giúp nàng cầm về, chung ta A Giản muốn trưởng thành 5555
Hai người các ngươi, nhanh lên một chút cho chủ và thợ nói chuyện yêu đương a!