Nghe được lời nói mà mình muốn, rốt cuộc Dụ Tư Dực vung khoé miệng đầy thoả mãn, trong con ngươi hiện lên ánh sáng ôn nhu.
Lúc nãy vì muốn chính tiểu hài nói ra sẽ không trốn đi nữa, nên nàng buộc
bản thân mình nhìn tiểu hài nhịn đau mở miệng, tuy Dụ Tư Dực đau lòng,
nhưng lòng không hối hận, nhẹ nhàng đặt ngón tay cái và ngón trỏ lên cằm Giản Tùy Tâm, đầu ngón tay lướt theo đường xương hàm, công hiệu của Tê
Ngưu giác vẫn chậm một chút, nửa tháng xương chưa thể nối liền hoàn
toàn.
"Vừa mới nói chuyện, vết thương còn đau không?"
Giản Tùy Tâm ngoan ngoãn lắc đầu, để mặc cho ngón tay thiếu nữ tùy ý mơn trớn dưới cằm, có đau hay không nàng thực không nhớ rõ.
"Đau hay không cũng không được tùy ý mở miệng lần nữa, biết không?"
Xương vỡ muốn nhanh hồi phục cần phải toàn ý tịnh dưỡng, nếu như không phải
tình huống bắt buộc, Dụ Tư Dực quyết không để tiểu hài mở miệng, dù vậy
trong lòng nàng vẫn tự trách bản thân.
Giản Tùy Tâm nghe xong, lại lặng lẽ gật gù.
Xem ra Dụ Tư Dực thật sự yêu thích dáng vẻ này của nàng, nụ cười trên mặt rõ ràng như vậy, tâm tình hiển nhiên đang rất tốt.
"Về nhà thôi, hôm nay phụ thân bọn họ lo lắng cho ngươi một ngày, lát nữa trở về đừng quên kính trà nhận lỗi."
Dưới trăng, một lớn một nhỏ tay nắm tay cùng nhau hướng về dưới núi.
Dụ Tư Dực vô cùng quý trọng đoạn đường này, nhưng tiểu hài sức lực có hạn, hơn nữa đã mệt mỏi một ngày dài, đi được một đoạn liền gọi ra Kim
Hoàng, ôm người ngồi lên.
Phượng Vũ ở dưới thân mềm mại sưởi ấm,
khiến người ngồi phía trên sinh cơn buồn ngủ, thêm việc cả ngày tinh
thần luôn trong trại thái căng thẳng, Giản Tùy Tâm vừa mới thanh tĩnh
lại đã mệt mỏi thiếp đi, Dụ Tư Dực giúp nữ hài chỉnh lại tư thế sao cho
thoải mái, để nàng dựa đầu vào đùi mình.
Đêm đã khuya, trên dưới Dụ gia chưa một người nghỉ ngơi, tất cả ngồi tại phòng khách chờ Đại tiểu thư trở về.
Kim Hoàng vung cánh, đứng trước cổng lớn, thiếu nữ cẩn thận ôm tiểu hài
trong lòng, chẳng biết vì sao tỉ mỉ chăm sóc thời gian qua mà tiểu hài
trong tay vẫn nhẹ nhàng không chút trọng lượng.
Nghĩ đến cùng,
ngày ngày ăn cháo làm sao có thể không gầy? Đợi đến khi vết thương bình
phục, nhất định mỗi ngày sẽ bồi bổ đồ tốt cho nàng, Dụ Tư Dực một bên
suy nghĩ làm cách nào chăm cho người mập một chút, một bên nhấc chân
bước vào nhà.
Trong nhà mọi người đang chờ đợi, hai chiếc lồng
đèn lớn vẫn còn treo ở cổng, bị gió thổi qua nhẹ nhàng lay động, Giản
Tùy Tâm chỉ là thiếp đi, bước qua cửa lớn bị ánh sáng kia chiếu vào mắt, nàng mơ màng thức dậy, đập vào con ngươi chính là góc mặt tinh xảo của
Dụ Tư Dực, mới phát hiện bản thân đang được thiếu nữ ôm trong lồng ngực, có chút sợ lại có chút thẹn, lời Dụ Tư Dực lúc nãy vừa nhắc trên núi bị nàng bỏ quên sau đầu, mở miệng gọi.
"Sư tôn..."
Thanh âm
rất nhỏ, tựa như tiếng mèo con là nũng, vừa giống như cái lông chim
nghịch ngợm trêu chọc trong lòng, khiến Dụ Tư Dực yêu thích, nhưng nàng
muốn duy trì sự tôn nghiêm của sư phụ, lạnh mặt răn dạy một tiếng.
"Lời lúc nãy sư tôn nói ngươi đã quên?! Vết thương còn chưa khỏi lại tùy ý mở miệng."
Vừa trong mộng bước ra, người vẫn chưa tỉnh táo, Giản Tùy Tâm lúc này bị
giáo huấn cũng không phản bác, chỉ là trên mặt có mấy phần oan ức, hai
tròng mắt ươn ướt long lanh, nhìn xung quanh đầy vẻ vô tội, Dụ Tư Dực
nhìn thấy dáng vẻ này, nội tâm nhất thời trở nên mềm nhũn.
"Hôm
nay ta đến Diệu Xuân Quán lấy tân dược, qua mấy ngày vết thương của
ngươi sẽ hoàn toàn bình phục, đến lúc đó ngươi muốn nói bao nhiêu thì có thể nói bấy nhiêu."
Khi nói ra lời này, cũng là lúc hai người đến phòng khách.
Dụ Tư Dực không nghĩ đêm đã khuya như vậy mà người nhà vẫn chưa ngủ, tất cả đều đang chờ nàng, tâm trạng rơi vào cảm động.
Trước mặt nhiều người như vậy lại bị thiếu nữ ôm vào lòng, Giản Tùy Tâm lộ ra khuôn mặt xấu hổ, cái đầu nhỏ chôn vào trước ngực thiếu nữ, nhắm mắt
ngay ngắn làm bộ đã ngủ.
"Phụ thân bọn họ tìm ngươi đã một ngày, hiện tại không phải lúc để ngủ."
Thanh âm của thiếu nữ nhẹ nhàng, Giản Tùy Tâm mở mắt, giãy giãy đứng lên nền đất.
"Biểu tỷ, ngươi đã mang người về! Doạ chúng ta lo lắng chết rồi!"
Là Dụ Thi Linh đánh vỡ bầu không khí căng thẳng ở phòng khách.
Dụ Văn Kỳ ngồi chính giữa đại sảnh, trong mắt đều là thân thiết.
"Trở về là tốt rồi."
Dụ Văn Tê và Phùng Kha đứng một bên cũng gật đầu thở phào nhẹ nhõm, nếu
như không tìm được người, không biết phải làm sao với chất nữ.
Không khí trong đại sảnh là một mảnh an lành, không giống với cảnh tượng
trách cứ trừng phạt mà Giản Tùy Tâm tưởng tượng, mỗi người nhà Dụ gia
đều đối đãi với nàng rất tốt, giống như thật sự xem nàng là một thành
viên trong gia đình.
Trước đó vài ngày lúc nàng dưỡng bệnh ở y
lư, Phùng Kha ngày ngày đến chăm sóc, lo nàng xảy ra bất trắc, Dụ Văn Kỳ và Dụ Văn Tê cũng lặng lẽ tới thăm nhiều lần, tuy rằng không bước vào
phòng nhưng khi rời đi sẽ để lại những đồ bổ quý giá.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Cho tới Dụ Thi Linh, tuy tiếp xúc chưa tới hai lần, trong mắt không khó phát hiện sự quan tâm.
Giản Tùy Tâm nghĩ hoài không ra, tại sao những người này lại đối tốt với nàng như vậy.
"A Giản ham chơi, để mọi người lo lắng."
Ngữ khí Dụ Tư Dực đầy áy náy, một câu "Ham chơi" liền xoá bỏ mọi phiền phức tiểu hài gây ra hôm nay, người nghe vào đều hiểu nàng đang bảo hộ đồ
đệ.
Dụ Thi Linh nghe ra ý vị trong lời nói, tầm mắt rơi vào thiếu nữ lại đảo qua người phía sau, trong lòng minh bạch quan hệ sư đồ hai
người đã khôi phục, thậm chí còn thân mật hơn trước, xoay ót một cái,
tiếp theo cười nói.
"Người trở về là được rồi, hôm nay không phải biểu tỷ chính thức thu nhận tiểu đồ đệ hay sao? Vừa vặn đại gia đều có
mặt, không bằng nhân cơ hội này tiến hành nghi thức, thế nào?"
"Chủ ý này của Thi Linh không tệ, có thể, có thể!" Dụ Văn Tê lên tiếng phụ hoạ.
"Quả thật có thể, nhưng hiện tại thời gian hơi trễ, chỉ sợ không thể tổ chức náo nhiệt như ban ngày." Vẻ mặt Phùng Kha lộ vẻ khó xử, dù sao cũng là
người thừa kế Dụ gia thu nhận đồ đệ, cũng tính là chuyện lớn, không thể
làm quá đơn giản.
"Không sao, hôm nay bái sư, nghi thức ngày sau cử hành." Dụ Văn Kỳ trầm tư chốc lát rồi lên tiếng đồng ý.
Về phần nghi thức mà hắn nói đến, e rằng chỉ có phu phụ Dụ Văn Tê nghe hiểu.
Mấy vị xung quanh ngươi một lời ta một lời, liền đem chuyện này quyết định, hai nhân vật chính không có cơ hội phát biểu ý kiến.
Đặc biệt là Giản Tùy Tâm, cứ mơ mơ hồ hồ tiếp nhận chung trà Nguyên Thư đưa tới, lại mơ mơ hồ hồ làm theo Nguyên Hoạ chỉ dẫn đưa chung trà cho Dụ
Tư Dực, cuối cùng mơ hồ nhận ra trong ánh mắt mọi người cảm thán lễ bái
sư được rồi.
Nghi thức bái sư như vậy đã xong?
"Vừa rồi
chung trà đã kính, Tiểu Giản cũng coi như trở thành người Dụ gia. " Dụ
Văn Kỳ nở ra nụ cười hiếm thấy, ngay cả khí thế uy nghiêm cũng tan đi
không ít.
Giản Tùy Tâm nhìn nụ cười nhã nhặn kia, đột nhiên cảm thấy hắn thật cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
"Tiểu Giản, tới đây."
Nam nhân hướng hai tay về phía Giản Tùy Tâm vẫy vẫy, cái đầu nhỏ giấu sau
lưng Dụ Tư Dực lặng lẽ đưa mắt thăm dò, không dám bước tới.
Phùng Kha cho rằng nàng sợ người lạ, lại là lần đầu gặp gỡ, ôn nhu nắm lấy tay nàng đưa tới trước mặt gia chủ.
"Tiểu Giản đã vào gia phả Dụ gia, lễ nhập môn hôm nay, lễ vật đương nhiên không thể thiếu."
Chờ chút? Vào gia phả?!!!
Tiến hành nghi thức nho nhỏ này, liền vào gia phả sao? Giản Tùy Tâm khiếp
sợ, trong lòng cảm thán gia tộc chính đạo, chưa kịp định thần, câu nói
tiếp theo của nam nhân khiến nàng lùi về sau hai bước, còn nghĩ lỗ tai
nàng có vấn đề ---