Dạo gần đây Diêu Văn Tiêu sống không tốt, sau khi Diêu gia bị đuổi khỏi
tầng quyết sách của tập đoàn Thánh An, địa vị trong thương giới ở Hỗ
Thành không còn bằng trước. Đám cẩu bằng hữu bên cạnh Diêu Văn Tiêu cũng gió chiều nào theo chiều nấy, lúc trước gọi điện kêu đến là đến, bây
giờ lại tránh xa nhất có thể.
Năm đó khi Diêu Văn Tiêu còn hiển
hách, ỷ vào gia thế của mình mà hại rất nhiều người, nhất là những người mang ý đồ tiếp cận Thẩm Dục. Bây giờ Diêu gia suy tàn, những người này
biết lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa*, không dám công khai đứng lên đối phó
Diêu Văn Tiêu, nhưng ngầm bỏ đá xuống giếng, gây khó dễ cho công ty
truyền thông của Diêu Văn Tiêu thì vẫn được.
*Lạc đà gầy vẫn
lớn hơn ngựa (瘦死的骆驼比马大): nghĩa là dù một gia đình giàu có có nghèo đến
đâu, thì ít nhất còn có chút khí chất, tốt hơn so với những gia đình
nghèo bình thường.
Vì vậy kể từ sau năm mới, Truyền Thông Dục Tiêu của Diêu Văn Tiêu nghênh đón một đống rắc rối lớn. Những hợp đồng
vốn đã ký kết xong lần lượt bị bội ước, các cuộc kiểm tra ùn ùn kéo đến
không dứt, những người cùng nghề khác không ngừng vươn tay chiếm số định mức thị trường trước, Diêu Văn Tiêu mệt mỏi đối phó đến sứt đầu mẻ
trán. Cuối cùng sau khi tạm giải quyết tất cả những rắc rối này, hắn còn chưa kịp lấy lại sức thì đã đến sinh nhật Thẩm Dục.
Lúc Diêu Văn Tiêu nhớ ra chuyện này đã là rạng sáng ngày hôm sau. Bất chấp thời
gian, Diêu Văn Tiêu lập tức kêu thư ký đặt vé máy bay, lúc gọi điện thì
bị Diêu lão gia tử bắt gặp, hai ông cháu còn cãi nhau một trận lớn vì
chuyện này.
Diêu Thánh An không đồng ý cho Diêu Văn Tiêu tiếp xúc với Thẩm Dục. Hắn luôn cho rằng, sở dĩ Diêu gia rơi xuống bước đường
này, có một phần là do công của Thẩm gia sau lưng. Nếu không phải Thẩm
Thần cố ý dụ dỗ con rể hắn mượn vay nặng lãi, rồi xui khiến vay nặng lãi vừa đe dọa vừa dụ dỗ, làm con rể hắn lén đổi đường nhập hàng để mau có
tiền, tập đoàn Thánh An chắc chắn sẽ không dính gièm pha dầu máng xối
ngay thời điểm quan trọng.
Nếu nói Đào Mộ là đường đường chính
chính đối nghịch với Diêu gia, thì Thẩm gia là đội lốt đồng minh đâm dao sau lưng. Dù Diêu Thánh An có bại bởi Đào Mộ, thì đó là đã đánh cược
thì phải chịu thua, nhưng hắn không cách nào tha thứ cho hành vi của
Thẩm gia, càng không đồng ý cháu trai của mình có liên quan đến Thẩm
Dục.
Nhưng Diêu Văn Tiêu và Thẩm Dục là trúc mã từ nhỏ đến lớn.
Rễ tình của hắn đối với Thẩm Dục đã đâm sâu từ lâu, mặc dù người nhà họ
Thẩm có lỗi với Diêu gia, nhưng Diêu Văn Tiêu vẫn không có cách nào hết
hy vọng với Thẩm Dục. Huống chi Thẩm Dục cũng không coi là người Thẩm
gia —— Thẩm Dục đã bị Thẩm phu nhân đuổi khỏi Thẩm gia.
Diêu Văn
Tiêu muốn thuyết phục Diêu lão gia tử chấp nhận Thẩm Dục, thậm chí còn
nói điều nực cười như Thẩm Dục là Thẩm Dục, Thẩm gia là Thẩm gia, Thẩm
Dục không liên quan gì đến Thẩm gia. Diêu lão gia tử không thể tin được
cháu trai hắn có thể lừa mình dối người đến mức này.
“Con thì nhớ nhớ mong mong người ta, nhưng chỉ sợ Thẩm Dục đã quên con từ lâu rồi.”
Diêu lão gia tử cười nhạo: “Dù một ông cụ như ông không lên mạng cũng
biết Thẩm Dục đang thân thiết với con hát họ Nghiêm kia. Nó đến Hương
Thành lâu như vậy, nhưng có từng gọi điện cho con một lần nào chưa?”
“Tuy Thẩm Dục không phải cốt nhục Thẩm gia thì nó cũng là do Thẩm gia nuôi
lớn. Tính tình người nhà họ Thẩm vốn bạc bẽo. Nếu Diêu gia chúng ta vẫn
là Diêu gia trước kia, có lẽ con và Thẩm Dục còn có khả năng bên nhau.
Nhưng bây giờ Diêu gia nghèo túng, dù con có muốn nuôi chim hoàng yến,
chủ nhân của chim hoàng yến cũng sẽ không đồng ý.”
Chưa kể mối thù Diêu gia và Thẩm gia là chặt đứt tài lộ của người như giết cha mẹ người.
Diêu Văn Tiêu không tin lời ông nội, khăng khăng muốn tới mừng sinh nhật bù
cho Thẩm Dục. Sau khi bay cả đêm đến khách sạn Hương Thành, hắn còn
không quên rửa mặt, cố trang điểm cho tươi tắn, rồi tỉ mỉ chuẩn bị quà
sinh nhật, lúc này mới vội vàng tới đoàn phim thăm ban.
Ngay cả cơm sáng cũng chưa ăn.
Kết quả mới vào đoàn phim đã gặp oan gia ngõ hẹp là Đào Mộ. Kẻ thù gặp
nhau, đỏ mắt tức giận, Diêu Văn Tiêu ngại tình thế nên không dám càn rỡ
như trước, chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế lửa giận trong lòng, đi theo
phó đạo diễn trong đoàn phim đến phòng thay đồ của Thẩm Dục.
Đây
là sinh nhật đầu tiên của Thẩm Dục sau khi rời khỏi Thẩm gia, Diêu Văn
Tiêu luôn luôn chú ý đến tình hình của Thẩm Dục, biết được Thẩm Dục sống không tốt sau khi bị Thẩm phu nhân đuổi khỏi nhà chính Thẩm gia. Những
tên nịnh nọt a dua bên cạnh gió chiều nào theo chiều ấy hoặc bỏ đá xuống giếng. Thậm chí Thẩm Dục còn không có được năng lực như Diêu Văn Tiêu,
tất nhiên chỉ có thể bị động chịu đòn.
Diêu Văn Tiêu đau lòng cho Thẩm Dục, bản thân đang sứt đầu mẻ trán mà vẫn không quên trút giận cho Thẩm Dục. Chặng hạn như người vào Thẩm Dục ở đoàn phim trước đó, tất cả đều bị Diêu Văn Tiêu dạy dỗ một trận. Nữ hai bắt nạt Thẩm Dục nhiều
nhất thậm chí còn bị bại lộ kim chủ sau lưng, bị vợ cả người ta tạt cà
phê ở nơi công cộng.
Lần này tới Hương Thành để chúc mừng sinh
nhật muộn cho Thẩm Dục, Diêu Văn Tiêu vốn muốn tặng Thẩm Dục một bất
ngờ, vì vậy hắn không báo trước cho Thẩm Dục mà trực tiếp tới đây.
Nhưng khi tiến vào phòng thay đồ, nhìn thấy tình cảnh bên trong, lòng Diêu
Văn Tiêu như thắt lại. Hắn không ngờ lại nhìn thấy một người đàn ông
khác đang thay quần áo, để trần nửa thân trên trong phòng thay đồ của
Thẩm Dục.
Bề ngoài người đàn ông này vô cùng anh tuấn, thân hình
cao lớn, vai rộng chân dài, phía dưới mặc một cái quần jean, tóc còn ướt dầm dề, trên người vươn hơi nước, nhìn là biết vừa tắm xong.
Khi Diêu Văn Tiêu đẩy cửa ra, Thẩm Dục và người đàn ông kia cũng sửng sốt.
Trên mặt Thẩm Dục hiện lên tia kinh ngạc, sau đó vui mừng đứng lên: “Văn Tiêu, anh tới thăm em sao?”
Diêu Văn Tiêu soi xét nhìn Trác Nghiêm một cái rồi mới mỉm cười trả lời: “Ừm, anh tới mừng sinh nhật bù cho em.”
Diêu Văn Tiêu nói, đưa món quà đã chuẩn bị kỹ càng cho Thẩm Dục, áy náy nói: “Thật sự xin lỗi, anh tới muộn.”
“Không sao.” Thẩm Dục cười híp mắt, nhận món quà: “Có lòng là được rồi.”
“Người này là ai?” Diêu Văn Tiêu hất cằm về phía Trác Nghiêm: “Cũng là diễn
viên của đoàn phim các em sao? Em không có phòng thay đồ riêng ở đoàn
phim?”
Mặc dù Diêu Văn Tiêu ghen tỵ, nhưng cũng không đến mức
không xem tình hình đã tức giận lung tung —— nếu là trước kia khi Diêu
gia chưa xuống dốc, có lẽ Diêu Văn Tiêu sẽ không màng tất cả, bộc phát
tính kiêu căng, nhưng những gì đã trải qua trong hơn nửa năm qua đã
khiến hắn cảm nhận sâu sắc đạo lý tiểu nhân khó chơi. Vì vậy khi không
cần thiết, Diêu Văn Tiêu không muốn kết oán với người khác.
Đương nhiên, dưới tiền đề là những người đàn ông này không mang ý xấu với Thẩm Dục.
Nghe Diêu Văn Tiêu hỏi, Thẩm Dục mỉm cười ngọt ngào. Theo bản năng câu lấy
cánh tay Trác Nghiêm, giới thiệu: “Anh ấy tên Trác Nghiêm, là bạn trai
của chị em, cũng là anh rể tương lai của em.”
Trác Nghiêm nhíu mày, bình tĩnh rút cánh tay ra, vươn tay về phía Diêu Văn Tiêu: “Chào cậu.”
Hóa ra là bạn trai của Thẩm Nghiên. Diêu Văn Tiêu nhẹ nhõm trong lòng, vô
thức cảm thấy tình yêu đồng giới và khác giới có một vách ngăn. Hơn nữa
với phẩm chất cao quý đơn thuần thiện lượng của Thẩm Dục, chắc chắn sẽ
không dính líu với anh rể của mình. Vì vậy Diêu Văn Tiêu lập tức buông
cảnh giác, cũng cười vươn tay: “Tôi là Diêu Văn Tiêu, bạn từ nhỏ của
Thẩm Dục.”
Trong khi trò chuyện, cửa phòng thay đồ lại bị gõ, lần này, người tiến vào là Nghiêm Thịnh, còn có thư ký trường quay của đoàn phim.
“Nghiêm đại ca!” Mắt Thẩm Dục sáng lấp lánh, trực tiếp nhào vào lòng Nghiêm Thịnh: “Sao anh lại đến đây tìm em?”
“Đạo diễn kêu chúng ta ra quay.” Nghiêm Thịnh mỉm cười xoa đầu Thẩm Dục, ôm
người vào lòng: “Anh Vu đi gọi anh trước. Đúng lúc anh vừa làm tạo hình
xong nên cùng đến đây. Em chuẩn bị xong chưa?”
Từ sáng sớm đến
giờ, bọn họ tách ra chưa đến một tiếng mà Nghiêm Thịnh đã vô cùng nhớ
Thẩm Dục, hận không thể dính bên nhau suốt.
Thẩm Dục cười đến đỏ
mặt. Ngước nhìn Nghiêm đại ca của hắn với ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ,
gật đầu nói: “Vâng. Em cũng làm tạo hình xong rồi, chỉ đang đợi Trác
Nghiêm đại ca thay quần áo, sau đó chúng em cùng ra ngoài.”
Nghiêm Thịnh nghe vậy cũng nhìn thoáng qua Trác Nghiêm. Trác Nghiêm mỉm cười chủ động nói cảm ơn: “Cảm ơn bộ quần áo của anh.”
Quần áo của Trác Nghiêm cũng bị sơn màu của tổ đạo cụ làm dơ, hắn lại không
muốn mặc đồ của đoàn phim, cuối cùng Nghiêm Thịnh ra mặt, đưa quần jean
và áo sơ mi hàng hiệu chưa mặc của mình cho Trác Nghiêm.
Chỉ là
vóc dáng Trác Nghiêm cao hơn Nghiêm Thịnh nửa cái đầu. Chiếc quần jean
có độ dài vừa phải bị rút lên một đoạn, lộ ra mắt cá chân, khiến cho
chân trông có vẻ dài hơn.
“Không cần khách sáo.” Nghiêm Thịnh chỉ vào giày của Trác Nghiêm, cười nói: “Tôi thấy giày của anh cũng dính
chút sơn, anh mang giày size mấy, tôi kêu trợ lý đi mua cho anh.”
“Không cần. Đợi lát khô là được.” Trác Nghiêm cười khổ lắc đầu: “Đúng là tai bay vạ gió.”
Lần đầu tiên Trác Nghiêm tới đoàn phim, không biết cách vận hành bình
thường của đoàn phim, thấy mọi người trong phim trường đều bận rộn đi
tới đi lui nên cũng không nghi ngờ chuyện này có gì mờ ám.
Nhưng
Nghiêm Thịnh thì đã phát hiện, chỉ là hắn không định làm rõ. Suy cho
cùng, tuy sau khi Nghiêm Thịnh yêu nhau với Thẩm Dục đã bị chất phóng xạ của vầng sáng cốt truyện biến thành não yêu đương. Nhưng đối với những
chuyện khác ngoài Thẩm Dục, Nghiêm Thịnh vẫn có suy nghĩ tương đối bình
thường. Trước giờ hắn thích giúp mọi người nhưng không thích cành mẹ đẻ
cành con. Vì vậy trong chuyện của Trác Nghiêm, hắn rất sáng suốt giữ im
lặng.
Diêu Văn Tiêu thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi người, cứ cảm thấy
mình có chút lạc lõng. Vốn mang theo lòng nhiệt tình đến đây chúc mừng
sinh nhật bù cho Thẩm Dục, bây giờ thấy Thẩm Dục và Nghiêm Thịnh dính
lẹo với nhau, lòng nhiệt tình cũng vơi hơn một nửa.
“Tiểu Dục, em và Nghiêm Thịnh là…” Diêu Văn Tiêu thật sự nhịn không được, mở miệng hỏi.
Thư ký trường quay Vu, trợ lý của Nghiêm Thịnh và Trác Nghiêm vẫn còn đang
trong phòng thay đồ đó. Từ góc nhìn của Trác Nghiêm và trợ lý của Nghiêm Thịnh thì có thể xem là người một nhà, hỏi vậy cũng không sao cả, nhưng xét về mọi mặt thì thư ký trường quay Vu là người ngoài.
Diêu
Văn Tiêu hỏi đề tài nhạy cảm trước mặt người ngoài như vậy, mặc dù quan
hệ của Thẩm Dục và Nghiêm Thịnh là bí mật mà trong lòng nhân viên đoàn
phim đều hiểu rõ, nhưng Nghiêm Thịnh vẫn thấy rất không vui.
Thẩm Dục thì không nghĩ nhiều, chỉ là hắn luôn nhớ kỹ lời dặn của Văn Thời
Cận trước khi đi, không được tiết lộ chuyện tình cảm ra ngoài, nghe hỏi
vậy, hắn vô thức nói: “Nghiêm đại ca là nam chính trong đoàn phim của
chúng em, anh ấy giúp đỡ em rất nhiều, cũng là người bạn tốt nhất của
em.”
Nói xong, Thẩm Dục lại ôm cánh tay Nghiêm Thịnh giới thiệu
cho Diêu Văn Tiêu: “Nghiêm đại ca, anh ấy là Diêu Văn Tiêu, là anh em
tốt nhất từ nhỏ đến lớn của em, trước kia các anh đã từng gặp nhau.”
Lúc trước Thẩm Dục đóng phim ở trấn H và Hỗ Thành, bất kể Diêu Văn Tiêu có
bận cỡ nào cũng sẽ cố gắng dành thời gian đi thăm ban Thẩm Dục. Thế nên
Nghiêm Thịnh và Diêu Văn Tiêu thật sự từng gặp mặt, nhưng không có tiếp
xúc nhiều. Bởi vì trong tiềm thức của Diêu Văn Tiêu, hắn cảm thấy Thẩm
gia sẽ không đồng ý cho Thẩm Dục yêu đương với một diễn viên, dù diễn
viên này có là ảnh đế cực kỳ nổi tiếng.
Nhưng bây giờ, Diêu Văn
Tiêu vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thẩm Dục ôm cánh tay Nghiêm Thịnh, quả nhiên
là hắn đã sơ ý, có lẽ hắn nên điều tra Nghiêm Thịnh.
Trác Nghiêm
mặc áo vào, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn ba người đứng trước mặt. Cuối cùng
nhìn khuôn mặt tinh xảo thiên chân vô tà của Thẩm Dục.
Trác
Nghiêm cũng rất tò mò, rốt cuộc Thẩm Dục này thật sự ngốc bạch ngọt, căn bản không nhận ra tâm tư của hai người đàn ông khác; hay cố tình phớt
lờ mâu thuẫn giữa hai người đàn ông này. Hoặc là, Thẩm Dục căn bản đang
hưởng thụ cảm giác có hai người đàn ông thần hồn điên đảo vì hắn, tranh
giành tình cảm của hắn?