Xe Maybach màu đen dừng ở bên ngoài Kim Vực Lam Loan, trong xe vô cùng
yên tĩnh, Tống Hân Nghiên ngồi ở ghế bên trái, bên ngoài đường cái xe
chạy qua lại không ngớt. Cho nên bình thường cửa xe bên trái đều được
khóa như có trẻ em. Cô không mở được cửa xe, cũng không hạ được kính xe
xuống được. Lại nhìn Thẩm Duệ ngồi bất động như núi ở ghế bên phải,
không hề có ý cho cô xuống xe.
Thẩm Duệ sừng sững bất động, mắt phượng thâm thúy nhìn chằm chằm cô,
thản nhiên nói: “Gọi một tiếng anh Tư, tôi sẽ cho em xuống xe.”
“...” Anh đang chơi xấu sao? Tống Hân Nghiên phồng má, không chịu gọi.
Thẩm Duệ lẳng lặng nhìn cô, cô không gọi, anh sẽ không cho xuống, so ai
kiên nhẫn hơn, anh chưa từng thua ai bao giờ.
Tống Hân Nghiên tức giận, trừng anh gào lên: “Sao anh lại như vậy chứ?”
Thẩm Duệ đưa tay vuốt cằm, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn dáng vẻ tức
giận của cô, đôi mắt phượng lóe một tia sáng, anh lại chỉ cô một con
đường khác: “Hoặc là gọi anh Tư, hoặc là ngồi lên đùi tôi, hai chọn một, tự em chọn!”
Tống Hân Nghiên cắn chặt răng, rất muốn đánh anh hai cái, sao người này
vừa vô sỉ vừa thiếu nợ như vậy! Cô nhìn chằm chằm khoang xe ô tô không
tính là rộng rãi, nhất là chân dài của anh gác ở đó, chắn kín cửa xe. Cô thầm cân nhắc, nếu cô gọi anh là anh Tư, có một số chuyện sẽ không
giống như trước nữa, giống như cam chịu mối quan hệ mập mờ với anh.
Thế nhưng nếu ngồi lên đùi anh, việc này cũng tương đương với việc khảo
nghiệm khả năng chịu đựng của cô, tiến thoái lương na, cô dùng sức cắn
chặt răng, tim siết chặt, nhắm mắt dịch về phía người anh.
Cô liên tục tự nhủ với bản thân, không khó khăn, vượt qua đi, mở cửa xe, rồi xuống xe, tốc độ nhanh lên, động tác có thể làm lưu loát nhanh
nhẹn. Nhưng sự thật là, nóc xe không đủ cao, khi cô nhắm mắt đứng lên
liền đụng phải nóc xe, cô đau đến mức kêu lên một tiếng. Mở to mắt nhìn
thấy khóe môi người đàn ông cong lên, trong lòng cô quẫn bách muốn chết.
Thẩm Duệ nhìn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, anh không nói gì, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, xin cứ tiếp tục!
Trong lòng Tống Hân Nghiên vô cùng hối hận, nhưng nhưng đã lựa chọn, dù
phải cắn chặt răng, cô cũng muốn bay qua nhảy xuống xe, dù thế nào đi
nữa cũng không làm theo ý anh gọi anh là anh Tư. Một tay cô chống bên
cạnh đùi Thẩm Duệ, khoảng cách quá gần, thậm chí tay cô có thể cảm nhận
được nhiệt độ từ đùi anh truyền đến, cô hơi sợ hãi, vô thức cuộn tròn
ngón tay, cách anh xa một chút, không để nhiệt độ kia làm nhiễu loạn tâm trí của cô.
Một tay còn lại của cô chống lên nóc xe, vốn nghĩ muốn lướt qua anh,
chống tay ở cửa xe, nhưng khoảng cách quá xa, như thể cơ thể cô kề sát
vào người anh. Cô điều chỉnh lại tư thế, sau đó duỗi thẳng chân qua hai
chân Thẩm Duệ, thử đạp cửa xe bên cạnh.
Cô cố gắng không chạm đến anh, nhưng trong xe nhỏ hẹp, yêu cầu này thật
sự rất khó khăn. May thay hôm nay cô mặc quần, nếu không cô duỗi chân
qua đùi đàn ông như vậy, không chỉ có nhục nhã, mà còn có cái kia nữa.
Thẩm Duệ vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề cử động, thấy tư thế quái dị của cô duỗi qua hai đầu gối của anh, trong đầu anh hiện lên thời anh dậy
thì, lần đầu tiên xem phim đen của Nhật Bản, huyết khí trong lòng anh
cuồn cuộn, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, ánh mắt nhìn Tống Hân Nghiên cũng có chút dục vọng.
Chân trái của Tống Hân Nghiên thuận lợi chạm được vào cánh cửa, tuy tư
thế vô cùng khiếm nhã, nhưng cuối cùng vẫn thành công. Cô còn chưa kịp
vui mừng nhảy nhót, Thẩm Duệ bỗng nhắc chân lên, quần tây lạnh lẽo chạm
vào da thịt cô.
Tống Hân Nghiên sợ hãi, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên đùi anh, cũng
may cô phản ứng nhanh, hai tay vội vàng chống vào vai anh, mới tránh
việc tiếp xúc thân mật với anh. Nhưng tư thế bây giờ cũng đủ để cô xấu
hổ và giận dữ muốn chết.
“Tôi, tôi không cố ý.” Tống Hân Nghiên bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của
người đàn ông, lắp bắp giải thích. Chắc chắn là anh cố ý, nếu không tại
sao lại bỗng nhấc chân lên, rõ ràng biết cô muốn ra ngoài.
Hai tay Thẩm Duệ đỡ eo cô, vòng eo nhỏ nhắn nằm gọn trong bàn tay anh,
anh không nắm chặt, nếu hơi dùng sức, dường như có thể sẽ bẻ gẫy nó, anh mỉm cười: “Không sao, tôi thích em ôm tôi.”
Lật bàn!
Sao lại biến thành cô ôm anh? Rõ ràng là anh cố ý!
Nhưng khuôn mặt kia, đôi mắt kia của anh đều tràn ngập vẻ vô tội, giống
như cô bổ nhào vào người anh vậy. Tống Hân Nghiên vô cùng tức giận, tại
sao lần nào ở cùng một chỗ với anh, cuối cùng đều sẽ xảy ra tình huống
bất hòa như vậy?
Nhận thấy bàn tay bên eo cô mơ hồ bắt đầu không an phận, còn có ánh mắt
bỗng nhiên u ám của anh, Tống Hân Nghiên cực kỳ sợ hãi, mãi mới nhận ra
bản thân cô dùng tư thế như vậy ngồi trên đùi một người đàn ông thành
thục là một điều trí mạng cỡ nào.
Cô chưa kịp suy nghĩ, khi Thẩm Duệ muốn hôn cô, cô nhanh chóng mở cửa
ra, chạy ra khỏi xe ô tô, cũng không thèm quay đầu lại, chạy thẳng vào
tiểu khu.
Người trong lòng biến mất, Thẩm Duệ híp mắt phượng, nhìn bóng lưng xinh
đẹp cấp tốc chạy khỏi hiện trường, bỗng thấy buồn bã vô cớ.
Tiếng của ông Vương tài xế truyền đến từ phía trên, hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, có thể lái xe được chưa?”
Thẩm Duệ nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào ghế dựa, trong không khí vẫn còn quanh quẩn mùi hương nhàn nhạt cô để lại, anh “Ừ” một tiếng, dặn dò:
“Quay về công ty.”
Văn phòng Tổng giám đốc Tập đoàn Thẩm thị.
Tống Nhược Kỳ mặc một chiếc váy màu đỏ ngắn đến đầu gối, chân đi giày
xăng đan cao mười phân, mái tóc xoăn sóng phong tình vạn chủng buông
phía sau lưng, vành tai đeo một đôi khuyên tai kim cương tinh xảo, trên
người người phụ nữ này, không chỗ nào không lộ ra hơi thở xinh đẹp, khêu gợi.
Lúc này, cô ta ngồi vắt chân ở sô pha, đôi mắt đẹp tràn đầy sự tức giận
đến ngút trời, cô ta lại nhìn thỏa thuận ly hôn một lần nữa, hận không
thể cắn nát nó.
Tối qua, Thẩm Duệ làm trò trước mặt người nhà họ Thẩm tuyên bố muốn ly
hôn với cô ta, hôm nay vậy mà thật sự bảo luật sư Tân đưa cho cô ta bản
thỏa thuận ly hôn, cô ta đọc xong thỏa thuận ly hôn, tức giận đến suýt
chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Một căn nhà và năm trăm vạn, anh đã nghĩ đuổi được cô ta! Anh mơ đẹp thật đấy!
Dạo gần đây, mọi việc của Tống Nhược Kỳ đều không thuận lợi, cô ta nghĩ
rằng mang thai con của Đường Diệp Thần, là có thể nắm chặt Đường Diệp
Thần trong lòng bàn tay, mặc cho cô ta cần thì cứ dùng. Nhưng cô ta xem
nhẹ tình cảm Đường Diệp Thần dành cho Tống Hân Nghiên. Tống Hân Nghiên
nhắc tới việc ly hôn, anh ta lập tức hoảng sợ, thậm chí quên sạch lời
thề non hẹn biển với cô ta.
Không chỉ có như thế, Thẩm Duệ cũng muốn ly hôn với cô ta, cô ta chưa
bao giờ nghĩ tới, có một ngày bản thân sẽ bị hai người đàn ông cùng vứt
bỏ. Cô ta càng nghĩ càng thấy khó chịu, cô ta đã không còn gì chờ mong
với Thẩm Duê, cô ta thầm nghĩ sẽ chiếm lấy một phần phí chu cấp khổng lồ của anh. Đến khi ly hôn, cô ta sẽ dùng đứa bé trong bụng để tóm chặt
lấy Đường Diệp Thần.
Đến lúc đó, cô ta vẫn là “Thẩm phu nhân” cao cao tại thượng, mà Tống Hân Nghiên sẽ trở thành người phụ nữ đáng thương bị chồng bỏ.
Nhưng điều khiến cô ta bất ngờ chính là, Thẩm Duệ bảo luật sự mang bản
thỏa thuận ly hôn tới, trong đó ngoại trừ căn nhà Minh Châu, chỉ có năm
trăm vạn tiền chu cấp, hơn nữa còn một điều rất rõ ràng, chỉ cần cô ta
ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn, như vậy cô ta và Thẩm Duệ, Thẩm thị sẽ không còn bất cứ liên quan nào nữa.
Sao cô ta có thể để chuyện đó xảy ra được.
Cô ta càng nghĩ càng không thể ngồi yên được, dứt khoát cầm thỏa thuận
ly hôn tìm tới cửa, trái lại cô ta phải tranh luận với Thẩm Duệ, anh
cưới cô ta nhưng lại để cô ta ở góa một năm, bây giờ khiến cô ta trở
thành người phụ nữ đã ly hôn, chuyện này phải tính thế nào đây?
Tiếng bước chân trầm ổn ở bên ngoài văn phòng truyền đến, có tiếng nhân viên làm việc liên tục chào hỏi.
Tống Nhược Kỳ để thỏa thuận ly hôn lên bàn trà, hai tay khoanh trước
ngực, ngồi ở sô pha, nhướng mày nhìn cửa gỗ văn phòng. Cửa bị người đẩy
ra, một tay Thẩm Duệ đút ở túi quần tây, một tay cầm một túi giấy, phong độ xuất hiện ở cửa. Anh nhìn về phía Tống Nhược Kỳ ngồi ngay ngắn ở sô
pha, thong thả tiến vào.
Nghiêm Thành liếc nhìn Tống Nhược Kỳ còn không biết sống chết ngồi ở sô pha, đưa tay đóng cửa lại.
Chân dài của Thẩm Duệ bước qua, ngồi xuống ghê sô pha, anh để túi giấy
lên bàn trà, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc nhìn bản thỏa thuận ly hôn đã bị vò mạnh đến mức nhăn nhúm trên bàn trà, anh dựa vào sô
pha, hai tay nắm lại để ở đầu gối, thản nhiên nhìn Tống Nhược Kỳ: “Nhược Kỳ, tìm tôi có việc gì sao?”
Tống Nhược Kỳ đã chuẩn tốt bộ mặt giả dối, dưới ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thẩm Duệ, suýt chút nữa đầu hàng. Người đàn ông này có
được địa vị như hôm nay, chắc chắn không phải người lương thiện, nghe
nói năm anh hai mươi tuổi có một cuộc làm ăn thành danh ở phố Wall,
người cạnh tranh với anh là ông chủ công ty cũ của anh, cuối cùng bị anh ép đến nỗi không có chỗ ở New York, Thẩm Duệ cũng đạt được danh hiệu
“Sói hoang”.
Sói hoang, chính là nói về sự tàn bạo, khát máu và hung ác của anh.
Thẩm Duệ ba mươi tuổi, đã thu liễm gai nhọn trên người, thoạt nhìn tao
nhã, hơn nữa còn vô hại. Nhưng những người trải qua trận chiến đó ở phố
Wall, đều nói anh giống như con dã thú ngủ đông, nhân lúc người ta thiếu cảnh giác, sẽ cắn xé người ta không chút do dự.
Tống Nhược Kỳ cảm thấy đó đều là những tin đồn, người đàn ông trước mặt
ngoại trừ có đầu óc kinh doanh trời sinh, còn có khuôn mặt đẹp trai,
thật ra cũng không quá khác biệt những người đàn ông bình thường khác,
thậm chí còn thiếu một chức năng của người đàn ông bình thường.
Nghĩ đến “Chân” thứ ba của anh không ngóc nổi đầu dậy, Tống Nhược Kỳ bực bội, anh có tiền thì có ích lợi gì? Cưới cô ta cũng chỉ có thể để cô ta sống góa.
“Thẩm Duệ, anh thật sự muốn ly hôn với tôi sao?” Tống Nhược Kỳ còn muốn
sử dụng chiêu bài dịu dàng, ít nhất không thể biểu hiện ra là cô ta rất
muốn ly hôn với anh, nếu như vậy cô ta sẽ có thể kiếm được nhiều tiền
chu cấp hơn.
Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô ta: “Cô đã đọc qua bản thỏa thuận ly hôn
chưa? Nếu không có gì thì ký đi, tôi sẽ bảo luật sự Tân thông báo thời
gian đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận ly hôn cho cô.”
Tống Nhược Kỳ thấy thái độ này của anh, thì biết ly hôn là việc đã định
rồi, cô ta cười lạnh trong lòng, người đàn ông này quả thật là đến tiền
vốn bán quan tài cũng tính, đúng là thương nhân máu lạnh, thật sự muốn
dùng chút tiền đó để đuổi cô ta?
“Tôi sẽ không ký tên, Thẩm Duệ, tốt xấu gì anh cũng là người giàu đứng
đầu bảng Forbes, anh cho tôi năm trăm vạn phí chu cấp, anh không biết
nếu truyền ra ngoài sẽ rất xấu hổ sao?” Tống Nhược Kỳ châm chọc nói, năm trăm vạn, cũng mệt anh ra tay, thật sự muốn đuổi cô ta đi như người ăn
xin sao?
Ngón trỏ của Thẩm Duệ khẽ gõ vào gan bàn tay kia, giống như là đang có
chủ ý xấu gì đó, anh nhìn người phụ nữ vô cùng tham lam trước mặt, lạnh
lùng nói: “Trong từ điển của tôi, không hề có hai chữ xấu hổ, chỉ có giá trị và không giá trị.”
“Anh có ý gì?” Tống Nhược Kỳ tức giận lườm Thẩm Duệ, trực giác cho thấy anh sắp nói ra những lời khó nghe.
“Năm trăm vạn tiền chu cấp và một căn nhà trị giá hàng ngàn vạn đã vượt
qua giá trí vốn có của cô, hãy biết tốt xấu mà nhận lấy đi.” Giọng Thẩm
Duệ lạnh đến mức không có chút độ ấm nào.
Tống Nhược Kỳ bị lời nói cay nghiệt của anh chọc giận: “Cái gì mà biết
tốt xấu nhận lấy đi? Thẩm Duệ, tôi gả cho anh một năm, không có công lao cũng có khổ lao, anh đối xử tuyệt tình với tôi như vậy, anh giống như
lời đồn sao?”
Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không nói gì.
Dường như Tống Nhược Kỳ bị chọc đến chỗ thương tâm, cô ta lã chã rơi lệ: “Tôi gả cho anh một năm này, ngày nào cũng một mình thủ trong khuê
phòng, lấy nước mắt rửa mặt. Mỗi ngày tỉnh dậy, tôi đều nghĩ có phải tôi làm gì sai không mà lại khiến anh chán ghét như vậy. Thế nhưng tôi
không hề làm gì, mỗi lần anh đi công tác, tôi đều tươi cười tiễn anh,
nhưng anh có biết sau khi anh rời đi, tôi sống như thế nào không? Nghe
Nghiêm Thành nói anh sắp về, cho dù tôi không biết nấu ăn, tôi cũng cố
gắng xuống bếp nấu một bàn đồ ăn chờ anh, nhưng anh lại không về nhà,
đến cả điện thoại anh cũng không gọi cho tôi, khiến tôi đau lòng đợi đến gần sáng. Tôi vẫn tưởng tôi làm sai, mãi sau này tôi mới hiểu được, anh không ở cùng phòng với tôi là có nguyên nhân. Thẩm Duệ, anh cưới tôi để dùng làm công cụ che mắt người khác, che giấu sự thật anh không 'lên'
được, anh rất đê tiện! Bây giờ anh lợi dụng tôi xong, là muốn đá văng
tôi, anh đừng có mơ!”
Thẩm Duệ không tức giận, anh lẳng lặng nhìn Tống Nhược Kỳ, lúc mới kết
hôn, anh đã nghĩ tới chuyện thỏa hiệp, cũng đã qua năm năm, có lẽ người
anh tìm kiếm đã sớm có chồng, hơn nữa sống rất hạnh phúc. Anh bỗng xuất
hiện, sẽ chỉ khiến cô đau khổ thêm mà thôi.
Lần đầu tiên đi công tác sau khi kết hôn, anh đi Mỹ một tháng, ngoại trừ công việc, còn suy nghĩ đến vấn đề này. Anh quyết định thật sự thỏa
hiệp, thế nhưng khi anh trở lại căn nhà Minh Châu, ngồi trong xe bỗng
nhìn thấy vợ mới và cháu trai của anh đang hôn nhau ở đường phố.
Anh lẳng lặng nhìn toàn bộ quá trình, sau đó không nói gì, chỉ lái xe
rời đi. Chút thương tiếc và áy náy trong lòng với Tống Nhược Kỳ đã biến
mất, không còn thứ gì.
Anh không nói rất nhiều chuyện, không có nghĩa anh không biết, anh đang
chờ một thời gian phục kích tốt nhất, anh rất kiên nhẫn, mà bây giờ, anh đã chờ được.
“Cô nấu một bàn đồ ăn, cô chắc chắn là đợi tôi sao?” Thẩm Duệ bỗng hỏi.
Tống Nhược Kỳ ngạc nhiên nhìn anh, nước mắt dính ở mí mắt không rơi
xuống được, có vẻ vô cùng buồn cười. Thẩm Duệ bình tĩnh, từ đầu đến
cuối, anh không hề bị cô ta cuốn hút. Giờ phút này, cô ta bị anh nhìn
như vậy, bỗng thấy chột dạ: “Anh có ý gì?”
Thẩm Duệ yên lặng nhìn cô ta, cũng không muốn xé rách mặt với cô ta, như vậy tất cả mọi người đều xấu hổ. Anh đứng dậy, đi về phía bàn làm việc: “Ký tên đi khi tôi vẫn còn kiên nhẫn để nói nhiều với cô như vậy.”
Tống Nhược Kỳ rất tức giận, cô ta cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn trên bàn trà ném mạnh về phía lưng Thẩm Duệ, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tôi nói rồi, không có một nửa tài sản của anh, tôi sẽ không ký tên, anh đừng nghĩ muốn đuổi tôi dễ dàng như vậy, mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó khăn!”
Lưng Thẩm Duệ bị giấy đập trúng, bước chân anh dừng lại, trong mắt sương mù nặng nề, anh quay đầu lại, lạnh lùng cong đôi môi mỏng lên: “Một nửa tài sản của tôi? Cô là cái thá gì? Cho cô cô dám nhận sao?”
Cảm giác mà Thẩm Duệ cho cô ta luôn là dịu dàng vô hại, nhưng khi anh
nói câu “Cô là cái thá gì?”, Tống Nhược Kỳ cảm thấy một cơn lạnh lẽo
phát ra từ người anh, cô ta sợ tới mức lùi về sau mấy bước, ngã ngồi
xuống sô pha. Thẩm Duệ như vậy là hoàn toàn xa lạ với cô ta, dáng vẻ tao nhã vô hại trước kia giống như lớp ngụy trang của anh, bây giờ anh mới
chính thức để lộ răng nanh sắc nhọn.
Cô ta thật sự rất sợ hãi, nhưng cô ta càng không cam tâm, năm trăm vạn
đối với Thẩm Duệ mà nói chỉ là một hạt cát trên sa mạc, sao cô ta có thể cam tâm ly hôn như vậy?
“Thẩm Duệ, anh đừng khinh người quá đáng! Mười triệu, còn có 10% cổ phần Tập đoàn Thẩm thị, anh đồng ý điều kiện này, tôi sẽ ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn ngay lập tức, nếu không tôi sẽ mở họp báo.”
Thẩm Duệ chậm rãi bước tới, anh cúi người xuống, hai tay để ở sô pha,
bao phủ Tống Nhược Kỳ dưới thân hình cao lớn của anh, anh híp mắt phượng lại, nguy hiểm nhìn cô ta, giọng điệu ôn tồn, không hề lạnh lùng như
vừa nãy: “Mở họp báo? Cô muốn làm gì?”
Tống Nhược Kỳ bị khí thế khiếp sợ của anh dọa đến mức run rẩy, người đàn ông tâm tình bất ổn này, hoàn toàn khó đối phó hơn so với tưởng tượng
của cô ta, cô ta run rẩy nói: “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ nói cho mọi
người, Tổng giám đốc Tập đoàn Thẩm thị Thẩm Duệ không được, nói anh lừa
tôi kết hôn!”
“Ha ha!” Thẩm Duệ đứng thẳng dậy, cười lạnh lùng, cười đến mức khiến
Tống Nhược Kỳ sợ hãi. Mẹ cô ta nói, hễ là đàn ông đều để ý đến mặt mũi
của mình, nhất là đối với người đàn ông thành công như Thẩm Duệ. Vì che
dấu khiếm khuyết của bản thân, để bảo vệ tôn nghiêm đàn ông, anh sẽ đồng ý tất cả điều kiện của cô ta.
Mà đây cũng chính là lợi thế duy nhất của cô ta!
“Mười triệu, Nhược Kỳ, tôi khinh thường cô rồi, cái này mà cô cũng dám nói ra mồm?”
Tống Nhược Kỳ hiển nhiên không bị hành động vừa rồi của anh dọa sợ, cô
ta nói: “Mười triệu chỉ là phí bịt miệng, 10% cổ phần Tập đoàn Thẩm thị
mới là tiền chu cấp sau ly hôn.”
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm người phụ nữ tham lam trước mặt, chết đến nơi mà vẫn dám nói như thể đúng lý hợp tình như vậy. Anh cúi người nhặt bản
thỏa thuận ly hôn nằm dưới mặt đất, làm trò trước mặt Tống Nhược Kỳ,
“Roẹt roẹt” vài tiếng, xé thành những mảnh nhỏ.
Tống Nhược Kỳ mơ hồ vì hành động của anh, anh xé bản thỏa thuận ly hôn, là do bị cô ta dọa sợ, không muốn ly hôn nữa?
Nhưng giây tiếp theo, còn có đồ vật vụt đến đây, cô ta sợ tới mức nhắm
chặt mắt lại, thứ đó đập vào mặt cô ta khiến hai má cô ta đau đớn. Cô ta mở to mắt, vừa định mắng chửi, khóe mắt bỗng nhìn thấy ảnh chụp rơi
dưới mặt đất như hoa tuyết rơi rụng, trong nháy mắt máu trong người vô
cùng lạnh lẽo.
Cô ta khiếp sợ nhìn ảnh chụp trên mặt đất, cả người run rẩy. Người trong ảnh chụp chính là cô ta và Đường Diệp Thần, bối cảnh có khi là trên
giường trong khách sạn, có khi là ở trong xe, có khi là ở vùng ngoại ô.
Còn có vài bức ảnh, là ảnh cô ta và người đàn ông khác trong góc nhỏ tối tăm. Cô ta bị người chụp lén, vậy mà lại không biết gì cả.
“Anh sai người theo dõi tôi?” Giọng Tống Nhược Kỳ ngoài trừ sự khiếp sợ, còn có khó tin được.
Thẩm Duệ không nhìn những tấm ảnh này, giống như chỉ liếc mắt một cái là sẽ ô uế hai mắt của anh, anh cười lạnh nói: “Nhược Kỳ, cô thật sự cho
tôi một bất ngờ lớn đó, trước khi thấy những tấm ảnh này, tôi không biết bản thân lại cưới một người phụ nữ có cuộc sống riêng tư bậy bạ như thế này! Cô nói, nếu Diệp Thần nhìn thấy những tấm ảnh này, liệu anh ta còn nhận đứa bé trong bụng cô không?”
Tống Nhược Kỳ hoảng sợ, giờ phút này không phải cô ta uy hiếp Thẩm Duệ, mà là Thẩm Duệ uy hiếp cô ta.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ
công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Cô ta bổ nhào tối, quỳ gối trước mặt Thẩm Duệ, túm lấy ống quần của anh, gào khóc, run rẩy cầu xin tha thứ: “Thẩm Duệ, tôi sai rồi, rất xin lỗi, tôi đồng ý ly hôn, cầu xin anh đừng đưa những tấm ảnh này cho Diệp
Thần.”
Thẩm Duệ rút chân về, đưa tay kéo ống quần bị cô ta túm nhăn nhó, nhìn
cô ta không mang theo chút thương hại nào: “Ký tên sớm không phải tốt
hơn sao? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Tôi ký tên, tôi ký tên.” Tống Nhược Kỳ liên tục gật đầu, cô ta không
dám tưởng tượng, nếu Đường Diệp Thần nhìn thấy những tấm ảnh đó sẽ như
thế này, chắc chắn anh ta sẽ không cần cô ta nữa: “Thẩm Duệ, cần xin anh xem tình cảm một năm vợ chồng của chúng ta, đừng đưa những tấm ảnh đó
cho Diệp Thần, cầu xin anh, tôi đã không có anh, không thể mất đi anh ấy nữa.”
Thẩm Duệ ngồi ở sô pha, kín đáo nhìn cô ta, thưởng thức sự sợ hãi của cô ta: “Tôi không có hứng thú xen vào chuyện của người khác, nhưng...”
“Nhưng cái gì?” Tống Nhược Kỳ vốn thở phào, khi nghe thấy anh nói nhưng, tim cô ta như treo lên. Thẩm Duệ nham hiểu, anh đã sớm thả mồi lớn chờ
cô ta, bây giờ cô ta bị động, chỉ có thể bị anh dắt mũi đi.
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô ta, trong mắt phượng lạnh lùng như băng, anh
hơi nhếch môi mỏng, nói: “Tôi muốn cô tay trắng ra khỏi nhà!”
Sức lực toàn thân Tống Nhược Kỳ giống như bị người ta rút sạch vậy, cô
ta ngã ngồi trên mặt đất, tay trắng ra khỏi nhà? Thẩm Duệ muốn cô ta tay trắng ra khỏi nhà? Nói cách khác, căn hộ Minh Châu cùng với 500 vạn
tiền cấp dưỡng cũng không còn, còn có đồ trang sức, quần áo, túi xách mà cô ta đã mua trước đó bằng thẻ của anh cũng không còn nữa.
Tại sao người đàn ông này lại tàn nhẫn như vậy!
Thẩm Duệ nhìn cô ta, vốn định buông tha cho cô ta, chỉ cần cô ta yên
lặng ký đơn ly hôn, anh sẽ bỏ qua hết chuyện cũ, nhưng hết lần này tới
lần khác cô ta lại muốn chết. Còn muốn uy hiếp anh nữa chứ? Trên đời này chỉ có anh uy hiếp người khác, từ lúc nào mà đến lượt người khác uy
hiếp anh?
“Được, tôi hứa với anh.” Tống Nhược Kỳ không dám mặc cả với Thẩm Duệ,
nhược điểm của cô ta vẫn còn trong tay anh, trừ phi cô ta muốn lấy giỏ
tre múc nước, coi như công cốc. Cô ta quỳ xuống đất, hoảng loạn nhặt
hình ảnh trên mặt đất, sau đó cất gọn vào trong túi xách, cô ta đứng dậy và nhanh chóng đi ra ngoài văn phòng.
Tay còn chưa đặt lên tay nắm cửa, đã bị Thẩm Duệ gọi lại: “Khoan đã.”
Da đầu cô ta tê dại, không biết Thẩm Duệ còn muốn làm gì nữa, cô ta nơm
nớp lo sợ xoay người lại, chỉ thấy Thẩm Duệ đứng dậy đi đến bên cạnh bàn làm việc, đưa tay ấn xuống đường điện thoại nội bộ: “Thư ký Nghiêm, bảo luật sư Tân lập tức soạn thảo một bản đơn ly hôn đưa lên đây, nội dung
là cô Tống Nhược Kỳ tự muốn tay trắng ra ngoài nhà.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Duệ ngồi trở lại ghế, rèn sắt nhân lúc còn
nóng, anh sẽ không cho Tống Nhược Kỳ thời gian thở dốc: “Nhược Kỳ, sau
khi ly hôn, cô biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói chứ.”
Cả người Tống Nhược Kỳ run lên, cô ta vội vàng gật đầu: “Tôi biết, tôi biết.”
Mười phút sau, luật sư Tân cầm đơn ly hôn gõ cửa vào, thấy Tống Nhược Kỳ nơm nớp lo sợ ngồi trên ghế sô pha như một con thỏ sợ hãi, trên người
đâu còn sự kiêu ngạo phách lối trước đó lúc anh ta đưa đơn ly hôn, anh
ta kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Duệ.
Một căn hộ và 500 vạn tiền cấp dưỡng, đều không làm cho Tống Nhược Kỳ
hài lòng, Tổng giám đốc Thẩm làm như thế nào khiến cô tự mình tay trắng
ra khỏi nhà?
Đơn ly hôn được làm hai bản, Thẩm Duệ nhanh chóng ký tên lên trên, một
tia chần chờ cũng không có. Ký xong, anh đẩy đơn ly hôn đến trước mặt
Tống Nhược Kỳ, Tống Nhược Kỳ nhìn dòng chữ “tay trắng ra khỏi nhà” phía
trên, hối hận đến mức tím ruột.
Hai người ký xong đơn ly hôn, luật sư Tân bỏ đơn ly hôn vào túi giấy tờ, nói: “Tổng giám đốc Thẩm, cô Tống, chín giờ sáng mai xin đến Cục Dân
Chính làm giấy chứng nhận ly hôn, nhớ mang theo chứng minh thư và giấy
chứng nhận kết hôn.”
Luật sư Tân khai nhận xong, cầm túi giấy tờ đi ra ngoài.
Thẩm Duệ đứng lên, không nhìn Tống Nhược Kỳ lấy một cái, xoay người đi tới sau bàn làm việc, xử lý tài liệu chất đống như núi.
Tống Nhược Kỳ nhìn người đàn ông lãnh khốc phía sau bàn làm việc, cô ta
nghĩ không ra, rõ ràng vẫn là cô ta khống chế tiết tấu, tại sao lại bị
anh cướp quyền chủ động? Tối qua anh tuyên bố ly hôn, hôm nay cô ta và
anh thực sự không có mối quan hệ nào nữa, tốc độ nhanh đến nỗi cô ta vẫn chưa kịp phản ứng.
Thấy Tống Nhược Kỳ vẫn không rời đi, Thẩm Duệ nhíu mày, cầm lấy điện
thoại nội bộ, lạnh lùng sai bảo: “Thư ký Nghiêm, vào mời cô cả Tống rời
đi!”
Vừa cúp điện thoại nội bộ chưa đầy ba giây, Nghiêm Thành lập tức đẩy cửa tiến vào, nhìn thoáng qua người đàn ông u ám phía sau bàn làm việc, anh ta nói với Tống Nhược Kỳ: “Cô cả Tống, mời!”
Tống Nhược Kỳ không ngờ Thẩm Duệ lại trực tiếp không để ý đến sự tồn tại của cô ta, để Nghiêm Thành đến mời cô ta rời đi, người đàn ông này
tuyệt tình đến mức khiến người ta tức giận, tốt xấu gì cô cũng ở trong
sổ hộ khẩu của anh một năm, anh lại đối xử với cô ta như vậy.
Nhưng nhớ lại sự tàn ác vừa rồi của anh, cô ta cũng không dám lỗ mãng,
cô ta nói: “Duệ à, tôi hy vọng anh giữ lời hứa, nếu không tôi sẽ liều
mạng mang tiếng xấu, cũng sẽ không để anh sống được yên đâu.”
“Cô cảm thấy thanh danh của cô bây giờ tốt đến mức nào?” Cây bút trong
tay Thẩm Duệ dừng lại, anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô ta: “Còn
nữa, tên tôi để cô có thể tùy tiện gọi sao?”
“...” Tống Nhược Kỳ tức đến hộc máu.
Nghiêm Thành thấy sắc mặt ông chủ không vui, anh ta vội vàng nói: “Cô cả Tống, mời!”
Tống Nhược Kỳ dậm chân, tức giận xoay người rời đi. Thẩm Duệ, nhục nhã ngày hôm nay, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại cho anh!
Tống Hân Nghiên trở về căn hộ, mới nhớ tới vali của cô rơi ở nhà họ
Thẩm, sổ ghi chép và tài liệu đều ở trong vali, cô không lấy lại thì
không thể làm việc.
Hàn Mỹ Hân nghe thấy tiếng mở cửa từ trong phòng ngủ đi ra, thấy cô vừa
vào phòng lại muốn đi, vội vàng gọi cô lại: “Hân Nghiên, cậu đi đâu
vậy?”
“Tớ phải đi lấy vali của tớ.” Tống Hân Nghiên nói.
Hàn Mỹ Hân đưa tay chỉ chỉ vào vali màu hồng bên cạnh ghế sô pha, nói: “Này, đó không phải là vali của cậu sao?”
Tống Hân Nghiên nhìn theo ngón tay cô ấy, quả nhiên nhìn thấy vali của
cô, cô kinh ngạc nhìn cô ấy: “Sao vali của tớ lại ở đây?”
“Buổi sáng có một thanh niên mặc âu phục đưa tới, anh ta nói tên anh ta
là Nghiêm Thành. Hân Nghiên, làm sao vali của cậu lại ở chỗ của anh ta?
Cậu và anh ta sẽ không...”
“Nói bậy cái gì thế, anh ta là thư ký của Thẩm Duệ, tối hôm qua tớ được
bà Thẩm đón về biệt thự nhà họ Thẩm, sau đó đi vội vàng nên để quên, tối hôm qua tớ ở trong bệnh viện cả đêm.” Tống Hân Nghiên đi qua, mở vali
ra, lấy máy tính xách tay và tài liệu ra.
Hàn Mỹ Hân đi qua, ngồi xuống tay vịn ghế sô pha, hai chân thon dài lắc
lư: “Sao cậu lại nằm viện? Khó chịu ở đây sao? Không phải trong canh gà
còn trộn với nguyên liệu khác chứ?”
“Không, đừng nghĩ lung tung, tự mình hù dọa mình.” Tống Hân Nghiên đóng
vali lại, sau đó quay về trong phòng. Vô tình liếc nhìn chiếc hộp nhung
màu xanh hình chữ nhật trên bàn trang điểm, cô ngay lập tức nhớ lại cảnh cô đột nhập vào phòng đêm qua, cô đi qua nhặt chiếc hộp đó lên, kéo
ngăn kéo ra và ném nó vào, mắt không thấy tâm không phiền.
Khi Tống Hân Nghiên ra khỏi phòng ngủ, Hàn Mỹ Hân đang cầm hai nửa dưa
hấu đông lạnh từ trong phòng bếp đi ra, nói với cô: “Hân Nghiên, lại đây ăn dưa hấu đi!”
Tống Hân Nghiên đi qua, nhận lấy một nửa dưa hấu, sau đó ngồi xuống ghế
sô pha, vừa ăn vừa hỏi cô ấy: “Hôm nay không phải là ngày làm việc sao,
sao cậu lại ở nhà?”
Hàn Mỹ Hân đi chín giờ về năm giờ ngoại trừ lúc có vụ án phải tăng ca,
những lúc khác đều là đúng giờ đi làm đúng giờ tan tầm, cuộc sống trôi
qua vô cùng thoải mái. Ngược lại, công việc của Tống Hân Nghiên thoạt
nhìn giống như chỉ cần ngồi trong văn phòng vẽ bản thiết kế, trên thực
tế lại thường xuyên phải đến hiện trường kiểm tra tiến độ, vô cùng vất
vả.
“Đừng nói nữa!” Hàn Mỹ Hân vừa nhắc đến chuyện này đã tức giận: “Hân
Nghiên, cậu nói xem kiếp trước tớ có phải đã đảo trúng phần mộ tổ tiên
của nhà họ Bạc không? Đời này sao lại xung khắc với họ Bạcvậy.”
Tống Hân Nghiên trong miệng nhai dưa hấu, lớn miệng hỏi cô ấy: “Làm sao vậy, làm sao anh ấy lại chọc vào cậu?”
“Tổng giám đốc giao vụ án trong tay tôi cho người khác rồi, để tớ chuyên nói với Bạc thị, nói chuyện Bạc thị gia hạn hợp đồng là vì tớ chỉ có
vàng, tớ có trách nhiệm có nghĩa vụ bù đắp. Tới bù đắp em gái anh ta
đấy, Bạc Mộ Niên căn bản cũng không gặp tới.” Hàn Mỹ Hân dùng sức nhai
dưa hấu trong miệng, cảm xúc của cô ấy quá kích động, phun nước ép dưa
hấu trên mặt Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên rút khăn giấy lau mặt, cô cách xa cô ấy một chút: “Vậy bây giờ cậu định làm sao bây giờ?”
“Giữ cây đợi thỏ, tới không tin tớ không thể bắt được anh ta.”
“Anh ta không phải nói chó cùng Hàn Mỹ Hân không được phép đến gần anh
ta 50 mét, cậu còn có thể vào được Bạc thị sao?” Tống Hân Nghiên nghĩ,
cô ấy nhất định là bị tra tấn đến điên rồi, mới có thể nghĩ ra biện pháp không hiệu quả như vậy.
“Hàn Mỹ Hân trừng mắt nhìn cô: “Còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm không?”
“...”
“Đúng rồi, Hân Nghiên, quan hệ của cậu và Thẩm Duệ thế nào? Bọn họ không phải là bạn tốt sao? Để Thẩm Duệ giúp tớ hẹn anh ta ra ngoài được
không?” Hàn Mỹ Hân nhớ tới ngày đó Thẩm Duệ ở dưới lầu đã hôn Hân
Nghiên, cô ấy thông minh nảy ra ý kiến.
Tống Hân Nghiên suýt nữa bị sặc nước miếng, không nghĩ tới Mỹ Hân lại
đem chủ ý đánh lên đầu cô, hiện tại cô có thể cách Thẩm Duệ bao xa thì
cách anh bao xa, làm sao có thể còn tiến lên chịu chết, cô buông tay, mở mắt nói dối: “Không quen lắm.”
“Làm sao có thể? Nếu không quen, anh ta còn ôm và đưa cậu về nhà làm gì? Nếu không quen, anh ta sẽ gửi cho cậu một chiếc váy sao? Nếu không
quen, đêm hôm đó hai người sẽ hôn nhau ở tầng dưới ư? Hân Nghiên, cứu tớ đi, chỉ có cậu mới có thể cứu được tới.” Hàn Mỹ Hân buông dưa hấu
xuống, ôm đùi Tống Hân Nghiên.
Cuối cùng Tống Hân Nghiên bị cô ấy quấn lấy đến mức không còn cách nào khác, đành phải đông ý cô ấy thử xem.
Ăn xong dưa hấu, Tống Hân Nghiên bị Hàn Mỹ Hân thúc giục gọi điện thoại, cô cầm điện thoại di động về phòng. Cô ngồi ở cuối giường, suy nghĩ về
những gì đã xảy ra đêm qua, trái tim đập thình thịch, rõ ràng đã nói
muốn tránh xa anh ra, bây giờ lại phải chủ động liên lạc với anh, anh sẽ nghĩ gì?
Cô túm tóc, ném điện thoại trên giường, mặc kệ, đợi lát nữa nói điện
thoại không liên lạc được với Mỹ Hân là được. Nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt mong muốn của Mỹ Hân, cô lại thật sự không đành lòng.
Cô không có số điện thoại di động của Bạc Mộ Niên, nếu không cũng có thể thử gọi điện thoại liên lạc với anh ta.
Cửa phòng ngủ bị người khác đẩy ra, Hàn Mỹ Hân thò đầu dò đầu bên cửa,
bày ra bộ dáng thanh niên hèn mọn: “Hân Nghiên, cậu gọi điện thoại chưa? Anh ấy có đồng ý giúp tớ liên lạc với Bạc Mộ Niên không?”
Tống Hân Nghiên đứng dậy, đi đến cửa, đẩy đầu cô ấy ra ngoài và đóng cửa lại.
Cô quay lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại màu hồng trên khăn trải
giường, cô cắn răng, lao qua, nhấc điện thoại lên và tìm thấy tên của
anh, cô nhắm mắt lại và nhấn nút gọi.
“Tút tút tút,” m thanh giống như một con dao lăng trì, cắt vào trái tim
cô, trái tim cô điên cuồng nhảy dựng lên, lòng bàn tay cầm điện thoại
hơi thấm mồ hôi. Cô vừa định cúp máy, đầu kia đã kết nối: “Có chuyện gì
vậy?”
Bên kia rất yên tĩnh, giọng Thần Duệ đè rất thấp, kèm theo sự xa cách.
Tống Hân Nghiên giật mình, sau đó nhanh chóng nói: “Thẩm Duệ, có một
chuyện muốn nhờ anh giúp một tay, anh có thể giúp tôi hẹn Bạc Mộ Niên ra không?”
Trong một khoảnh khắc yên tĩnh, dường như đang kìm nén điều gì đó, sau
đó cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thẩm Duệ truyền đến: “Lát nữa,
tôi sẽ gọi cho em!” Nói xong, anh cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nào để nói chuyện đã cúp điện thoại.
Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút máy bận, Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn điện thoại, không thể tin được Thẩm Duệ lại cúp điện thoại của cô...
Thẩm Duệ trầm mặt ném điện thoại di động vào phòng họp, tầm mắt sắc bén
đảo qua mọi người, rơi vào trên người giám đốc điều hành đang phát biểu, trầm giọng nói: “Tiếp tục!”
Mọi người rõ ràng cảm giác được tâm trạng Tổng giám đốc Thẩm không tốt
lắm, nhao nhao suy đoán cuộc điện thoại kia là ai gọi tới. Nghiêm Thành
ngồi ở phía sau Thẩm Duệ, trong lúc vô tình liếc được id người gọi, tuy
rằng chỉ có hai câu ngắn ngủi, nhưng hiển nhiên, cô Tống không nói gì đã làm cho Tổng giám đốc Thẩm vui vẻ.
Anh ta nhìn thoáng qua giám đốc điều hành đang phát biểu, trong lòng thầm nghĩ tự cầu phúc đi!
Sau cuộc họp, ngoại trừ giám đốc điều hành, tất cả những người khác
nhanh chóng rút khỏi chiến trường tràn ngập khói thuốc súng này. Thẩm
Duệ ném kế hoạch trong tay trước mặt vị giám đốc điều hành kia, lạnh
lùng nói: “Tôi thuê anh tới đây với mức lương cao, chính là vì để anh
cho tôi xem loại đồ vô dụng này?”
Giám đốc điều hành cúi đầu, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Tổng giám đốc
Thẩm, đây là sai lầm của tôi, tôi lập tức đem về bảo cấp dưới tăng cường sửa chữa.”
“Chỉ một lần này thôi, lần sau không được giải quyết như này nữa đâu!”
Thẩm Duệ nói xong, giám đốc điều hành vội vàng cầm kế hoạch bỏ chạy.
Hai tay Thẩm Duệ chống thắt lưng đứng trong phòng họp, chỉ cảm thấy cổ
họng nghẹn đến hoảng hốt. Giữa cuộc họp, Thẩm Duệ không bao giờ trả lời
điện thoại, thấy là cô gọi tới, anh nhịn không được bắt máy, cố ý làm bộ rất lãnh đạm, kết quả cô thế mà lại muốn anh giúp cô hẹn Bạc Mộ Niên ra ngoài.
Lật bàn!
Anh có điểm nào kém Bạc Mộ Niên, cô vậy mà lại muốn thông qua anh đi
quen Bạc Mộ Niên? Trong khoảnh khắc đó, anh phát điên đến nỗi anh hận
không thể đập vỡ điện thoại di động. Anh dọn sạch mọi chướng ngại vật
xung quanh, chỉ chờ cô ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, kết quả cô lại coi
trọng sếp ư!
Quả thực lẽ nào lại có lý này!
Cả đêm, Tống Hân Nghiên đều tâm thần không yên. Cô cuộn tròn trên ghế
sofa, đầu gối đặt máy tính, điện thoại di động trên bàn trà, cô thỉnh
thoảng nhấc điện thoại lên và xem, không có cuộc gọi nhỡ, cô đặt điện
thoại xuống một lần nữa.
Hàn Mỹ Hân đang xem bộ phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ đều cảm thấy cô không yên lòng, cô ấy quay đầu lại, lấy máy tính trên đầu gối của
cô, đặt lên bàn trà và nói: “Hân Nghiên, cậu đang chờ điện thoại của ai
vậy?”
Tống Hân Nghiên ôm máy tính trở lại đặt trên đầu gối: “Tớ có chờ điện thoại của ai đâu.”
“Vậy tại sao cậu lại liên tục theo dõi điện thoại, nhìn mặt cậu đã thấy
cả rồi.” Hàn Mỹ Hân không hề khách sáo vạch trần cô, nhóc con, chút tâm
tư của cậu còn muốn lừa chị, tỉnh lại đi.
Tống Hân Nghiên sờ sờ hai má: “Có không?”
“Quá có đấy.” Hàn Mỹ Hân dùng sức gật đầu: “Đúng rồi, cậu nói tối hôm
qua cậu đến biệt thự nhà họ Thẩm, cậu làm hòa với Đường Diệp Thần rồi ư? Cậu đang chờ điện thoại của anh ta à?”
“Không phải.” Tống Hân Nghiên phủ nhận, nhắc tới Đường Diệp Thần, cô
nói: “Mỹ Hân, nếu tớ ly hôn với Đường Diệp Thần, phần thắng của tớ có
bao nhiêu phần?”
“Đường Diệp Thần vẫn không chịu ký vào đơn ly hôn sao?”
“Anh ta nói có chết cũng không ký, cho nên tớ muốn đi theo thủ tục pháp
lý.” Trải qua chuyện xảy ra tối qua, Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần
quyết định ly hôn rồi, hiện tại là thiếu phương thức nào để ly hôn.
Hai nhà Thẩm và Tống năm năm nay có qua lại trong làm ăn, hiện tại Thẩm
Đường Khải Hồng còn lấy danh nghĩa tập đoàn Khải Hồng bảo lãnh cho Tống
thị vay tiền, hôn nhân này e là không dễ ly thân.
Hàn Mỹ Hân hiện tại đối với ba chữ Đường Diệp Thần đã chết lặng, không
giống như trước kia nhắc tới đã hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Hân
Nghiên, tớ vốn không đề nghị cậu kiện ly hôn, có thể cùng Đường Diệp
Thần âm thầm giải quyết, cũng không cần làm loạn đến tòa án, ảnh hưởng
không tốt đến cậu. Đường Diệp Thần ly hôn, chớp mắt có thể tìm được một
người trẻ tuổi xinh đẹp, mà cậu ly hôn, vẫn là bị nhà chồng giàu có
ruồng bỏ, muốn gả lại cho một gia đình tốt sẽ rất khó.”
Tống Hân Nghiên cắn môi, cô biết Hàn Mỹ Hân suy nghĩ rất hợp lý, nhưng... “Mỹ Hân, ly hôn thôi, tớ không muốn kết hôn nữa.”
“Nói ngu ngốc gì thế, cậu còn quá trẻ, tại sao phải từ bỏ toàn bộ khu
rừng vì một cái cây héo, tớ cảm thấy Thẩm Duệ rất tốt, đẹp trai, anh
tuấn, nhiều tiền và quan trọng hơn là anh ta sẽ giúp chúng ta ném rác.”
“...” Đề tài vừa vòng qua người Thẩm Duệ, ánh mắt Tống Hân Nghiên lại
nhịn không được bay về phía điện thoại di động, anh nói sẽ gọi điện
thoại lại cho cô, là đã quên sao? Cô có nên gọi cho anh để hỏi không?
“Trở lại chuyện chính, Đường Diệp Thần muốn lưu manh vô lại như vậy,
chúng ta cũng chỉ có thể kiện anh ta ra tòa. Luật pháp quy định rằng các cặp vợ chồng vì bất hòa tình cảm trong hai năm, được coi là tình cảm
thực sự đã tan vỡ, có thể phán quyết ly hôn. Sau đó, tớ sẽ giao vụ án
của cậu cho đàn anh của tớ, tớ xuất hiện tại tòa án làm nhân chứng của
cậu, và sau đó hãy để đàn anh của tớ tranh thủ cho cậu một khoản tiền
cấp dưỡng lớn.” Hàn Mỹ Hân nói.
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Mỹ Hân, tớ muốn tốc chiến tốc thắng, về phần tiền cấp dưỡng, một phân tiền tớ cũng không cần.”
“Hân Nghiên, sao cậu lại không cần chứ? Là anh ta có lỗi với cậu, cũng
không phải cậu có lỗi với anh ta. Hơn nữa, cậu muốn một xu cũng không
cần, người khác sẽ nói gì? Xã hội này phức tạp hơn nhiều so với cậu
nghĩ, đến lúc đó tin đồn sẽ giết chết cậu.” Hàn Mỹ Hân từng gặp vợ chồng trở mặt thành thù tại tòa án, ra khỏi tòa án nhà gái đã bị người nhà mẹ cũ túm tóc đánh mắng.
Lý do Tống Hân Nghiên không cần cấp dưỡng là vì không muốn chiến đấu lâu dài với Đường Diệp Thần trong vụ ly hôn. Nếu Đường Diệp Thần không muốn ly hôn với cô, anh ta sẽ tìm ra rất nhiều bằng chứng để bác bỏ vụ kiện
của cô. Nhưng cô lại không muốn là một khoản trợ cấp, thẩm phán có thể
dễ dàng phán quyết ly hôn của bọn họ.
Hàn Mỹ Hân nhìn cô, đột nhiên nói: “Hân Nghiên, có một vấn đề tớ không
biết có nên hỏi hay không, năm năm rồi, cậu biết rõ Đường Diệp Thần ở
bên ngoài làm loạn, cậu đều nhịn xuống, tại sao bây giờ anh ta hồi tâm
chuyển ý, cậu lại kiên quyết ly hôn như vậy?”
Vấn đề này không chỉ một người hỏi cô, Đường Diệp Thần cũng đã từng hỏi, Nhan Tư cũng từng hỏi, bây giờ là Mỹ Hân. Cô không thể đưa ra câu trả
lời, bởi vì ngay cả bản thân cô cũng không biết, lý do cô nhất quyết ly
hôn...
Liên tiếp mấy ngày, Thẩm Duệ cũng không gọi điện thoại lại cho Tống Hân
Nghiên, Tống Hân Nghiên chỉ có đêm đầu tiên trằn trọc không ngủ được,
ngày hôm sau lập tức ném chuyện này ra sau đầu, nên để làm gì.
Vào chiều thứ Sáu, Tổng giám đốc Lý nói rằng có một buổi giao lưu ngành
công nghiệp cần cô tham dự, loại rượu này thường chỉ có nhà thiết kế
trưởng mới có đủ điều kiện, nhưng lần này lại có thêm cô.
Gần đây tin đồn trong công ty nổi lên, tất cả đều công kích Tống Hân
Nghiên, cô mỉm cười, phớt lờ. Đôi khi thay vì lãng phí thời gian lãng
phí nước bọt đi tranh cãi với người khác về những điều này, chi bằng làm cho bọn họ thối rữa thành cặn bã trong sự ghen tuông đi.
Sáu giờ ba mươi tối, Tống Hân Nghiên xuất hiện với trang phục lộng lẫy,
một chiếc váy dài màu trắng, sẽ không có vẻ quá phô trương cũng sẽ không quá tầm thường. Cô bước vào hội trường, nhạy bén cảm thấy hai tầm nhìn
nóng bỏng đến, dường như đốt cháy lưng cô.
Cô bưng một ly rượu vang lặng lẽ nhìn qua, liếc mắt một cái liền nhìn
thấy Thẩm Duệ đặc biệt bắt mắt trong đám người, cô mỉm cười, giơ ly lên
chào anh từ xa, sau đó cô nhìn thấy trong đôi mắt phượng u ám của anh,
thoáng cái toát ra ánh lửa ngút trời.