Khi mọi chuyện đã kết thúc, Thẩm Duệ nhặt chiếc quần lót màu hồng rơi
bên cạnh lên, giơ tới trước mặt cô, băng vệ sinh dán trong quần lót hãng còn trắng tỉnh, không dính chút đỏ nào. Mặt anh tối đen như mực, tựa
như sắp nổi bão, anh hỏi: “Em không có lời nào muốn giải thích với anh
hết hả?”
'Tống Hân Nghiên rụt cổ, chột dạ không dám nhìn anh, ngập ngừng đáp: “Sáng mới hết.”
'Thẩm Duệ thật muốn quảng cái băng vệ sinh vào thẳng mặt cô cho hả giận, cô
nghĩ anh ngu hay gì mà lại không nhận ra cô đang cố tình tìm cách né
tránh chuyện mây mưa với anh: “Trước khi anh đánh mất lý trí thì hãy nói thật đi.”
'Tống Hân Nghiên cúi đầu, nhặt quần áo rơi rớt bên
cạnh lên, định mặc vào, nhưng Thẩm Duệ lại nhanh tay đoạt mất, sau đó
ném mạnh ra xa. Kế tiếp, anh ghé sát lại gần cô, giận dữ quát: “Nói
mau.”
'Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu, lí nhí trả lời: “Em sợ, lần trước anh mạnh bạo quá, khiến em cảm thấy ám ảnh.”
” Mặt mày Thẩm Duệ lúc này vô cùng khó coi, chăngr biết đang giận cô hay
giận bản thân nữa. Anh thật sự không ngờ cô sẽ dùng cái cớ này để né
tránh cuộc ân ái giữa họ: “Tống Hân Nghiên, em đúng là biết cách đả kích người khác mà.”
'Thẩm Duệ giận quá mất khôn, trở tay ném quần
lót vào người cô, sau đó đứng phắt dậy, bước tới trước tủ quần áo, lấy
đại một bộ đồ ở nhà rồi đi phăm phăm ra ngoài.
Tiếng bước chân
dần xa, kế tiếp là tiếng sập cửa phòng tắm, lúc này Tống Hân Nghiên mới
dám thả lỏng, quỳ rạp xuống đất, bất lực nhắm chặt hai mắt. Cô đang sợ,
lỡ chuyện đó là thật, nhất định cô sẽ hối hận đến chết.
'Tắm
xong, Thẩm Duệ bước ra ngoài, nhưng lửa giận vẫn chưa nguôi, rốt cuộc cô xem anh là thứ gì chứ? Anh thay đồ, vào phòng sách, cầm bao thuốc lá
lên, chẳng mấy chốc khói thuốc đã phủ kín cả căn phòng.
'Tống Hân Nghiên thì ra ngoài mua thuốc, ban nấy Thẩm Duệ bất ngờ nổi hứng nên
không dùng tới biện pháp an toàn. Cô tần ngần trước cửa hiệu thuốc một
lúc mới gom đủ dũng khí tiến vào, mua một hộp thuốc tránh thai và một
chai nước suối. Trả tiền, cô bước ra ngoài, ngồi xuống băng ghế dài
trước cửa, cúi đầu nhìn hộp thuốc trong tay. Qua hồi lâu cô mới mở hộp,
nuốt một viên theo hướng dẫn.
Cô ngồi thẫn thờ dưới tàng cây, ánh nắng chiều xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống người cô, để lại những mảng
sáng tối mờ nhạt. Cô ngây ngốc nhìn trời hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra
trong nhà vẫn còn một người đang giận dỗi, bèn đứng dậy, chầm chậm trở
vào biệt thự.
Lúc cô về đến nhà, Liên Thanh Vũ cũng vừ từ bên ngoài trở về, hai người một trước một sau bước vào phòng, không ai để ý tới ai.
'Tống Hân Nghiên leo lên lầu hai, Thẩm Duệ không ở trong phòng ngủ, cô lại đi ngược trở ra, đến trước cửa thư phòng, giơ tay gõ nhẹ, không có tiếng
đáp lại, nhưng cô biết anh đang ở bên trong, bởi vì cô ngửi thấy mùi
thuốc lá nồng nặc bay ra từ khe cửa.
Cô mở cửa phòng sách, bên
trong tối om, không mở đèn. Thẩm Duệ ngồi trong bóng đêm, ánh đỏ phát ra từ điếu thuốc nơi ngón tay làm nổi bật biểu cảm thờ ơ trên mặt anh. Anh không thèm nhìn cô, chỉ lạnh lùng quát: “Đi ra ngoài.”
'Tống Hân Nghiên không bỏ đi, mà chầm chậm tiến lại gần, nhìn thấy thuốc lá đã
cháy hết trong gạt tàn, cô cau mày, khuyên nhủ: “Thẩm Duệ, anh đừng hút
nhiều thuốc quá, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Em vẫn còn quan
tâm anh hả?” Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn cô. “Em không đến để cãi nhau với
anh, em thừa nhận, em đã sai khi nói dối anh,
em xin lỗi, anh đừng giận nữa, được không?” Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh anh, mùi thuốc lá xộc vào mũi khiến cô phải cau mày.
Như một phản xạ, cô duỗi tay định giành lấy điếu thuốc được anh kẹp giữa
hai ngón tay, nhưng anh cũng tức tốc dời tay qua chỗ khác, khiến cô vồ
hụt. Cô khó chịu nhìn anh: “Đừng hút nữa, phổi anh sắp đen như ống khói
rồi đó.”
“Thế đừng chọc giận anh nữa” Thẩm Duệ lại rít một hơi, dáng vẻ nuốt mây nhả khói đó nam tính vô cùng.
'Tống Hân Nghiên cạn lời, anh đúng là vừa ăn cắp vừa la làng, lúc anh chọc
giận cô, có bao giờ cô tự tra tấn cơ thể mình như anh đâu. Cô lại vươn
tay, muốn cướp lấy điếu thuốc, lần này cô đã thành công, sau đó lập tức
dí điếu thuốc vào. gạt tàn.
'Thẩm Duệ nhìn dáng vẻ đắc ý của cô,
tay khế lên la tới vòng eo thon gọn, ôm nhẹ, kéo cô ngồi xuống đùi mình, sau đó nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Không thích anh đụng vào em sao?”
Một câu hỏi xấu hổ như vậy sao Tống Hân Nghiên dám trả lời. Sự thật là
chuyện xảy ra lần trước đã khiến cô bị sang chấn tâm lý nhẹ, không quá
muốn làm với anh nữa. Nhưng không phải vì cô không thích, mà là cô thấy
ái ngại trong lòng, bởi dù xác suất chỉ có một phần trăm, nhưng trước
khi làm sáng tỏ mọi chuyện, cô không dám phóng túng bản thân.
“Trả lời.” Thẩm Duệ thấy cô thất thần thì gầm nhẹ một tiếng ngay sát bên tai.
“Thẩm Duệ, sau này anh đừng ép em nữa.” Trong chuyện ân ái, em tình anh
nguyện là hưởng thụ, nhưng em không muốn mà anh cứ đòi thì chẳng khác
nào tra tấn. Thẩm Duệ không hề biết lúc anh cưỡng chế cô đã khiến cả thể xác lần tinh thần của cô đau đớn tột độ.
“Được.” Thẩm Duệ đồng ý. “Thế giờ đừng giận nữa nhé, được không anh?”
'Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, muốn nói với anh rất nhiều điều, muốn kể cho anh nghe nỗi sợ hãi, bất an trong lòng, nhưng lại không biết phải
bắt đầu từ đâu.
“Nếu em hôn anh, anh sẽ hết giận ngay.” Thẩm Duệ đang giận thật, nhưng là giận chính bản thân mình, bởi sau khi tỉnh táo lại, anh nhận ra nhất định là hành động của mình hôm đó đã để lại bóng
ma rất lớn trong lòng cô, nên cô mới liên tục né tránh mình như vậy.
'Tống Hân Nghiên thoáng do dự, sau đó nghiêng người hôn lên mặt anh, nhưng chỉ chạm nhẹ rồi rụt lại ngay.
Hai mắt Thẩm Duệ híp lại, lắng lặng nhìn cô hồi lâu, sau đó kéo cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng sách.