Hàn Mỹ Hân sững sờ, ra sức lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nào, sao tớ
có thể yêu một gã đàn ông không chỉ mắc bệnh ưa sạch sẽ mà còn nhỏ nhen
lại biến thái như vậy chứ, xác suất còn thấp hơn cả sao Hoả bất ngờ đụng phải Trái Đất luôn á.”
'Tống Hân Nghiên chống cằm, yên lặng nhìn Hàn Mỹ Hân: “Mỹ Hân, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện trở thành một cặp vợ chồng chân chính với Bạc Mộ Niên, đúng không?”
“Tớ...” Đúng là Hàn Mỹ Hân chưa bao giờ nghĩ tới, vì chuyện đó hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
“Kỳ thật tính cách của Bạc Mộ Niên cũng tốt lắm, nếu hai người đã kết hôn
với nhau, chỉ bằng cậu thử mở lòng đón nhận anh ta, anh ta cũng thử đáp
lại cậu, biết đâu lại được thì sao.” Tống Hân Nghiên khuyên nhủ.
“Hân Nghiên à, nhất định là cậu uống nhiều nước miếng của Thẩm Duệ quá nên
mới tối ngày ra rả về tình yêu chứ gì. Tớ và Bạc Mộ Niên không thể đến
với nhau được đâu, tình huống của hai bọn tớ không giống các cậu chút
nào hết á.” Hàn Mỹ Hân cương quyết phủ nhận. Cô ấy cảm thấy cuộc sống
hiện tại rất tốt, tìm một người làm bạn cùng nhà, khi nào hứng lên thì
lăn giường, ai cũng nhẹ nhàng, thoải mái, tự do tự tại, chứ yêu đương
làm gì cho phiền phức.
'Thấy Hàn Mỹ Hân bài xích chuyện này như
vậy, Tống Hân Nghiên không đề cập tới nữa. Cô đặt Trang Vàng lên bàn,
đưa cho cô ấy hai quyển, đặng nói: “Có chuyện cần xin cậu giúp một tay
đây.”
“Chuyện quan trọng gì mà cậu phải dùng tới chữ xin thế?”
Hàn Mỹ Hân nhìn mấy quyển Yellp Pages trên bàn, một thứ chẳng hề xa lạ
đối với cô ấy.
“Tìm giúp tớ một mái ấm tình thương tên là mái ấm Khang Ý Nhạc đi.”
“Sao tự dưng lại đi tìm mái ấm tình thương, hai vợ chồng các cậu tính nhận
con nuôi hả? Là cậu sắp ngỏm hay Thẩm Duệ bị vô sinh thế?” Hàn Mỹ Hân
hỏi tới tấp như nổ pháo.
'Tống Hân Nghiên lau mồ hôi lạnh trên
trán, hỏi: “Trí tưởng tượng của cậu bay cao bay xa như vậy sao không đi
viết tiểu thuyết cho rồi?”
“Bệnh nghề nghiệp thôi mà, cậu biết có bao nhiêu khách hàng của tớ ly hôn vì không sinh được con không? Thế
nên vừa nghe tới cậu muốn tìm mái ấm tình thương là trong đầu tớ lập tức nảy số hai người định nhận con nuôi thì cũng bình thường mà.”
Tống Hân Nghiên bỗng thấy cạn lời, sau đó chuyển đề tài: “Đừng hỏi nhiều, tìm giúp tớ là được rồi.”
“Ờ” Hàn Mỹ Hân mở Trang Vàng ra, bắt đầu tìm mái ấm tình thương Khang Ý Nhạc.
Trong quán cà phê, hai người chuyên tâm tìm kiếm, thỉnh thoảng lại tám chuyện đôi ba câu, thời gian trôi nhanh như gió thoảng, chẳng mấy chốc đã tới
giữa trưa. Hai người bèn gọi hai đĩa beefsteak, ăn qua loa cho xong bữa
trưa, rồi tiếp tục công cuộc tìm kiếm.
Hàn Mỹ Hân dò tới hoa mắt
chóng mặt vẫn không thấy, khẽ than: “Cứ mò mãm thế này cũng không phải
cách đâu, một quyển nó dày từng này thì tìm đến bao giờ, hay là lên 114
tra thử xem.”
“Tớ tra rồi, không có, nên mới phải dùng tới hạ
sách là ngồi mò trong đống 'Yello Pages bản cũ này đấy chứ.” Tống Hân
Nghiên cũng nhức đầu lắm rồi, nhưng chuyện này liên quan tới tương lai
của cô, nên cô nhất định phải đào cho ra, vì nó không chỉ chứng minh
giữa cô và Thẩm Duệ không có quan hệ huyết thống, mà cô còn muốn tìm
được cha mẹ ruột của mình.
Hàn Mỹ Hân xoa xoa mắt, nói: “Sao cứ phải là mái ấm này vậy, nhưng nơi khác cũng được mà.:
“Mỹ Hân à, hiện tại tớ không biết nên giải thích với cậu thế nào, nhưng với tớ mà nói điều này quan trọng lắm.” Tống Hân Nghiên đáp.
Hàn Mỹ
Hân vùi đầu tìm tiếp, vừa tìm vừa than: “Hầy, chắc chắn cậu và Bạc Mộ
Niên là do ông trời phái xuống trừng phạt tớ đây mà. Ngày nào anh ta
cũng bắt tớ đọc tài liệu, mãi mới tìm được cơ hội trốn ra ngoài tìm cậu
chơi thì lại bị cậu quẳng cho một quyển Yellow Pages dày cộm, số tui khổ quá mà.”
'Tống Hân Nghiên bật cười, đang định nói lại thì chợt
nghe Hàn Mỹ Hân hét lớn: “Hân Nghiên, tớ tìm được rồi, tìm được rồi nè,
mái ấm tình thương Khang Ý Nhạc, cậu xem thử có phải chỗ này không?”
'Tống Hân Nghiên kinh hoảng, trái tim nảy lên thình thịch, như sắp vọt luôn
ra khỏi lồng ngực. Cô đứng bật dậy, ngoài người lên bàn, nhìn chằm chằm
dòng chữ mà Hàn Mỹ Hân đang chỉ, tìm nguyên một ngày trời, cuối cùng
cũng kiếm được một mái ấm có tên Khang Ý Nhạc.
Cô liếc xuống chỗ
thông tin địa chỉ, tiếc thay nơi này lại cách thị trấn Cảnh Phúc quá xa, không bao giờ có chuyện bà ngoại ghé qua đó được, nhưng cô vẫn chép lại địa chỉ, rồi quay sang bảo Hàn Mỹ Hân tìm tiếp, khiến cô ấy khóc không
ra nước mắt, ai oán hỏi: “Nữa hả?”
“Ừm, tìm tiếp đi.” Hai người lại tìm thêm nguyên, gần như lật sạch bốn quyển Yellow Pages,
ùng mò ra được ba mái ấm có tên Khang Ý Nhạc, trong đó có một nơi rất gần thị trấn Cảnh Phúc, cách Đồng Thành khoảng một dặm.
cuối
'Tống Hân Nghiên nhìn địa chỉ ghi trong sách, tâm trạng có chút kích động,
chỉ hận không thể mọc cánh bay ngay tới nơi đó, tìm viện trưởng hỏi cho
ra lẽ xem rốt cuộc cha mẹ của cô là ai, tại sao lại vứt bỏ cô.
Hàn Mỹ Hân thấy biểu hiện của Tống Hân Nghiên có hơi lạ, nhưng lại không
chỉ rõ được là lạ chỗ nào, bèn hỏi: “Hân Nghiên nè, tự dưng đi tìm mái
ấm tình thương làm gì thế?”
Tống Hân Nghiên nhét mấy quyển sách
vào lại túi, nói: “Sau này tớ nhất định sẽ giải thích toàn bộ mọi chuyện với cậu, còn giờ tớ có việc về trước đây.”
“Nè..” Hàn Mỹ Hân còn chưa kịp nói lời tạm biệt thì Tống Hân Nghiên đã vội vã rời đi. Cô ấy
dõi mắt nhìn theo bóng lưng của cô bạn thân, trong đầu hiện lên mấy chữ
mái ấm tình thương Khang Ý Nhạc, không hiểu sao lại thấy quen quen.
~.x
'Tống Hân Nghiên trở lại Như Uyển, trong lòng cứ thấy bồn chồn không yên, làm thế nào cũng chẳng bình tĩnh lại nổi. Mai là hôn lễ của Thẩm Ngộ Thụ,
cô đã hứa sẽ cùng tham dự với Thẩm Duệ. Nếu tối qua Thẩm Duệ không nói
cho cô biết chuyện đó, vậy thì cô còn có thể yên tâm, thoải mái đi cùng
anh.
Nhưng giờ cô đi không nổi.
Cô biết nếu chỉ dựa vào
chuyện giữa cô và Tiểu Lục có nhiều điểm tương đồng mà kết luận họ có
quan hệ huyết thống với nhau thì quá võ đoán, nhưng một khi đã biết khả
năng đó vẫn có thể xảy ra thì cô không dám xuất hiện bên cạnh anh, để
anh giới thiệu cô với mọi người nữa.
Xem ra cô không thể tham dự hôn lễ ngày mai rồi.
Cô ôm lấy quyển nhật ký, cố gắng tự thuyết phục chính mình rằng đây chỉ là trùng hợp, nhất định là trùng hợp. Như bỗng nhớ tới điều gì, cô chạy
vội vào phòng để đồ, lấy hộp đựng trang sức ra, mở nắp, lôi tấm ảnh ra,
nhưng rồi lại bàng hoàng phát bên trong thiếu mất một thứ, tua rua bằng
ngọc lưu ly của kết đồng tâm biến mất rồi.
Cô nhớ mình cất nó ở đây mà, sao giờ không thấy đâu nữa?
Cô quỳ rạp xuống đất, tìm kiếp khắp mọi ngóc ngách nhưng vẫn chẳng thấy
tua rua ngọc lưu ly đâu. Cô thẫn thờ ngồi bệt xuống đất, lật qua lật lại chiếc hộp, thậm chí là dốc toàn bộ mọi thứ bên trong ra, mảnh ngọc lớn
như vậy, không thể mọc cánh bay đi mất được. Cô cứ thế tìm kiếm trong vô thức như thể làm vậy sẽ tìm ra nó.
“Rốt cuộc chạy đi đâu mất rồi? Sao tìm hoài không thấy?” Tống Hân Nghiên buồn bực nói.
Thẩm Duệ vừa bước vào thì thấy cô đang ngồi bệt dưới đất, tay cầm một hộp
trang sức cũ lật tới lật lui. Anh tựa người vào cửa, ung dung nhét tay
vào túi quần, hỏi bằng giọng nham nhở: “Em đang tìm gì vậy, cái gì biến
mất thế?”
Nghe thấy giọng anh, Tống Hân Nghiên hoảng sợ ngẩng
mạnh đầu lên, thấy anh đứng tựa người vào cửa, tim cô nảy lên thình
thịch, như sắp vọt tới cổ họng. Cô vội nhặt tấm ảnh dưới đất lên, cho
vào hộp, chột dạ nói: “Không có, không tìm gì hết”
Có điều Thẩm
Duệ không tin, từ nãy đến giờ anh vẫn luôn chú ý mọi hành động của cô,
khi thấy cô giấu tấm ảnh kia đi thì cau mày tỏ vẻ khó chịu: “Em lén lút
giấu ảnh ai đó?”
'Tống Hân Nghiên vội vàng giấu hộp trang sức ra
sau lưng, lắc đầu nguầy nguậy như đánh trống bỏi, đặng phủ nhận: “Không
có ảnh iếc gì hết.”
'Thẩm Duệ từ từ tiến lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nói: “Anh thấy hết rồi, cho anh xem đi.”
“Không.” Tống Hân Nghiên cương quyết từ chối, chẳng hiểu vì sao mà cô không dám
cho anh xem tấm ảnh đó, có lẽ là do chuyện này quá hoang đường, nghĩ tới thôi là đủ khiến cô sụp đổ rồi. Hôm nay, cô cất công đi tìm Trang Vàng
bản cũ để lục cho ra mái ấm tình thương kia cũng là vì không dám đối mặt với sự thật này.
“Đưa cho anh” Tống Hân Nghiên càng giấu, Thẩm
Duệ lại càng muốn xem. Con người là vậy đấy, thứ không thấy càng dễ gợi
lên lòng tò mò của họ, mặc dù biết tò mò hại chết mèo, nhưng vẫn không
kiềm được mà muốn tìm tòi cho ra lẽ.
“Không cho.” Tống Hân Nghiên giấu hộp ra phía sau, nhất quyết không đưa nó cho anh
Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm đầy nguy hiểm: “Em giữ hình
của thằng đàn ông khác trong hộp nên mới không dám cho anh thấy, đúng
không?”
“Thẩm Duệ, đừng lần nào cũng cố chấp như vậy được không,
người đàn ông của em chỉ có một mình anh rồi, đào đâu ra ảnh của người
khác.” Lúc này, Tống Hân Nghiên thật sự rất muốn dùng hộp trang sức đập
vỡ đầu anh cho Mỗi lần anh điên tiết lên là chẳng biết chừng mực gì cả,
lúc nào cũng nói một đống lời khiến người khác tổn thương, thế nên cô
mới không thèm so đo với anh, vì chỉ tổ khiến trái tim mình bị thương mà thôi.
“Nếu là hình của anh thì anh lại càng muốn xem cho bằng được.” Dứt lời, 'Thẩm Duệ lập tức giật lấy chiếc hộp.
'Tống Hân Nghiên tức muốn chết, lại không phải đối thủ của anh: “Thẩm Duệ,
anh đừng ngang ngược như vậy, em đã bảo không muốn để anh thấy là thật
sự không muốn cho anh... ôi chao, anh mau trả lại cho em, anh đang xâm
phạm quyền riêng tư của em đất
Nhưng đang nói, giọng cô bỗng im bặt, vì Thẩm Duệ đã mở ra hộp trang sức ra rồi.
Thẩm Duệ vừa mở hộp trang sức, vừa nói: “Tất cả mọi thứ của em đều đã thuộc
về anh rồi, riêng tư ở đâu ra?” Dứt lời, anh cũng nhìn thấy tấm ảnh bên
trong hộp. Anh cầm lên xem, trong có tận hai bức ảnh, một tấm chụp Đổng
Nghi Tuyền hồi còn trẻ đang ôm một bé gái, tấm còn lại là một bà cụ ôm
một cô bé tầm hai tuổi, vẻ ngoài của bà cụ khá giống Đổng Nghi Tuyền,
hẳn là bà ngoại của Hân Nghiên.
“Đây là em hồi còn bé sao? Mũm
mĩm đáng yêu ghê.” Thẩm Duệ bật cười, không ngờ hồi còn nhỏ Hân Nghiên
lại ú tới vậy, chẳng như bây giờ, vừa gầy vừa nhỏ con.
'Tống Hân
Nghiên vội giằng lại tấm ảnh và hộp trang sức, tức giận mắng: “Đã nói
không cho xem mà còn cố tình cướp, anh đúng là dã man.”
“Hồi nhỏ em đáng yêu như thế mà lại không chịu cho anh xem, nên anh mới tưởng em giấu hình của người khác mà.” Thẩm Duệ híp mắt cười bảo, hoàn toàn
không cảm thấy hành vi cướp đoạt của mình ban nấy có gì sai.
'Tống Hân Nghiên phồng má, không thèm để ý tới anh. Cô cất hộp trang sức. vào lại tủ, đứng dậy bước ra khỏi phòng chứa đồ, Thẩm Duệ lẽo đếo đi theo
sau lưng cô, hỏi: “Giận à?”
'Tâm trạng của Tống Hân Nghiên cực kỳ tệ, vô cùng mãn cảm với hành vi đụng
chạm của anh, bèn hất văng tay anh ra, bước tới cạnh giường, ngồi phịch
xuống. Thẩm Duệ bám theo, đặng dỗ dành: “Đừng giận nữa, em vầy hoài anh
đau lòng lắm”
“Thẩm Duệ, đôi khi em thật sự rất ghét cái thối
ngang ngược này của anh. Em không phải món đồ của anh, em cũng cần có
không gian riêng của mình, chẳng lẽ anh không thể tôn trọng em một chút
sao?” Điều cô ghét nhất chính là cái miệng không biết lý lế kia, chuyện
gì cũng cãi được, dẫn tới lần nào cũng vô tình làm cô bị tổn thương,
thật sự độc miệng quá mà.
“Anh không tôn trọng em khi nào?” Thẩm Duệ ngạc nhiên nhìn cô.
“Rất nhiều, như cái lần ở bên ngoài Kim Vực Lam Loan đấy, anh không biết lúc đó mình cay độc cỡ nào đâu; cả lần theo em về nhà cũ nữa, cũng chẳng
biết phân biệt phải trái gì cả... ban nấy cũng y vậy luôn.” Nếu là Tống
Hân Nghiên của lúc trước, có lẽ cô sẽ nhận nhìn. Nhưng hiện tại, cô muốn ở bên anh tới cuối đời, mà có lẽ... tới cơ hội đó cũng chẳng có đâu,
thế nên cô không muốn khiến bản thân cảm thấy nuối tiếc.