“Vậy sao được, bài hát này đại diện cho tình chị em của chúng ta, cậu mà không hát là tớ giận đó.” Hàn Mỹ Hân bất chấp tất cả, cô nhét micro vào ngực Tống Hân Nghiên, sau đó kéo cô đứng dậy, cầm một chai rượu đưa cho cô: “Hân Nghiên, chúc cho những năm tháng cuối cùng của tuổi trẻ, cạn
ly!”
Tống Hân Nghiên khó xử nhìn Liên Mặc, cô và Mỹ Hân có náo
loạn thế nào cũng không sao cả, nhưng mà trước mặt người ngoài thì vẫn
có chút mất tự nhiên: “Mỹ Hân…”
“Sắp bắt đầu rồi, cùng nhau hát.” Hàn Mỹ Hân lôi kéo tay
không cho cô trốn. Tống Hân Nghiên không còn cách nào khác, chỉ đành hát theo: “Nếu không phải là cậu thì tớ sẽ không tin, tình bạn còn một lòng một dạ hơn cả người yêu.”
Kết thúc bài hát, Hàn Mỹ Hân xúc động nhìn cô: “Hân Nghiên, xin lỗi, thời gian này tớ bận chuyện cá nhân mà bỏ quên cậu, nhưng cậu
vĩnh viễn là bạn thân nhất của tớ, chúng ta phải làm bạn cả đời, tớ yêu
cậu!”
Tống Hân Nghiên cảm động rơi nước mắt, cô gạt đi, cau mày
nói: “Từ khi nào mà luật sư ly hôn như cậu lại biết tình cảm như vậy, Mỹ Hân, cậu mãi mãi là bạn tốt nhất của tớ, nâng ly chúc mừng cho tình bạn của chúng ta!”
“Cạn ly!” Hai người chạm ly, sau đó ngửa đầu uống sạch. Có
lẽ là uống rượu, Tống Hân Nghiên không hề e ngại, quậy tưng bừng cùng
Hàn Mỹ Hân.
Liên Mặc ngồi trên sofa nhìn hai người, ánh mắt anh chưa
từng rời khỏi Tống Hân Nghiên, mãi tới khi cô choáng váng anh mới đứng
dậy đỡ cô ngồi xuống.
Tống Hân Nghiên không ăn gì, uống bốn năm ly cocktail, tuy
nồng độ không cao nhưng lại rất ngấm, lúc này cô đã quay cuồng đầu óc.
Cô nhìn Liên Mặc cười ngốc nghếch: “Thẩm Duệ, em sai rồi, anh không phải tên trộm, anh là tên lừa đảo, là tên lừa đảo.”
“Hân Nghiên, em say rồi.” Liên Mặc ôm eo cô, sợ cô lảo đảo đụng phải bàn trà.
“Em không say, không say, vì sao anh lại lừa dối em, vì
sao? Ảnh giường chiếu bị lộ, em không sợ anh tức giận không để ý tới em
cũng không sợ anh mắng em không biết liêm sỉ, nhưng sao anh lại lừa em?” Tống Hân Nghiên nằm sấp trên vai Liên Mặc, cô không thể tiếp nhận nổi
Thẩm Duệ chính là người đàn ông 5 năm trước, không thể chấp nhận.”
“Được, em không say, em ngồi ngoan, đừng lộn xộn.”
Tống Hân Nghiên xoay người nằm bất động trên sofa. Hàn Mỹ
Hân vẫn tiếp tục hát, cô cũng uống mấy ly rượu, nhìn Hân Nghiên đang nằm trên sofa, cô cười haha: “Hân Nghiên, đừng ngủ, chúng ta tiếp tục
uống.”
Liên Mặc đau đầu nhìn hai con ma men, anh không nên đồng ý
với yêu cầu mua rượu về của Mỹ Hân. Tống Hân Nghiên uống rượu cũng không tệ, say liền ngủ, Hàn Mỹ Hân thì vẫn tràn đầy tinh lực, cô còn ầm ĩ hơn cả Tống Hân Nghiên.
Anh đứng dậy dìu cô, Hàn Mỹ Hân đưa tay đẩy anh ra: “Anh Liên Mặc, em không say.”
Liên Mặc nhíu mày: “Mấy con sâu rượu sẽ không nhận mình
say, Mỹ Hân, muộn rồi, em đừng làm ồn nữa, nếu không hàng xóm sẽ tới gõ
cửa đấy.”
Câu nói này dường như làm Hàn Mỹ Hân thức tỉnh, cô đặt ngón tay lên môi làm động tác “Suỵt”, sau đó cười khanh khách, cô lớn tiếng
nói vào micro: “Anh Liên Mặc, trước kia em từng thích thầm anh, hahaha,
nhưng mà bây giờ em đã có chồng rồi, vì vậy em muốn giao anh lại cho Hân Nghiên, làm phiền anh chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.”
Lời của ma men không hề có chút logic nào, suýt nữa Liên
Mặc cũng bị cô làm hỏng mất, đã làm thì làm đến cùng, anh lấy một chai
rượu đưa cho cô: “Được, em uống hết chai này thì anh sẽ đồng ý với em.”
Hàn Mỹ Hân bất chấp tất cả vì bạn mình, cô uống ừng ực cạn
sạch, say tới líu lưỡi: “Em uống xong rồi, anh nói được thì phải làm
được đó.”
Nói xong cô trực tiếp ngã xuống sàn chìm vào giấc ngủ say.
Thiết bị vẫn đang phát khúc nhạc rất vui tai, Liên Mặc đứng trong phòng khách, anh cởi áo khoác rồi khom lưng ôm Hàn Mỹ Hân lên,
đưa về phòng ngủ phụ, kéo chăn đắp lên người cô.
Anh quay lại phòng khách, nhìn Tống Hân Nghiên đang bất
tỉnh nhân sự trên ghế sofa, anh nghiêng người ôm ngang cô lên, sau đó đi về phòng ngủ chính, đặt cô lên giường, lông mày cô nhíu chặt, nhỏ giọng nói: “Tớ không say, Mỹ Hân, uống...”
Liên Mặc lắc đầu bất đắc dĩ, đúng là ma men, say thành như
vậy rồi còn đòi uống, anh ngồi xuống cạnh giường, thấp giọng nói: “Hân
Nghiên, nếu em đã đau khổ như vậy thì quên anh ta đi, bắt đầu lại từ
đầu.”
Tống Hân Nghiên trở mình nói mớ gì đó, Liên Mặc ghé sát tai cạnh môi mô một lúc lâu mới nghe rõ cô đang gọi tên Thẩm Duệ, anh thở
dài một tiếng, đắp kín chăn cho cô rồi ra ngoài.
Quay trở lại phòng khách, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, anh tắt loa, thu dọn vor rượu ném vào trong thùng rác. Phòng
ngủ đột nhiên vang lên tiếng động, anh vội vàng chạy vào đẩy cửa ra,
người con gái nằm trên giường đã không thấy đâu, anh bước nhanh tới,
thấy cửa tủ quần áo đang mở, trong tủ treo mấy chiếc áo sơ mi nam và
quần tây, còn Tống Hân Nghiên thì đang chui trong tủ ôm một cái áo khoác vào lòng.
Trong lòng Liên Mặc rất phức tạp, không cần nghĩ anh cũng
biết quần áo trong tủ này là của ai. Anh bước tới, cúi người nhìn cô:
“Hân Nghiên, đừng trốn trong tủ, không thoải mái, anh ôm em tới giường
ngủ nhé.”
“Không cần, em chỉ muốn ngủ ở đây.” Tống Hân Nghiên lắc đầu.
Liên Mặc kiên nhẫn dụ dỗ: “Hân Nghiên ngoan, về giường đi ngủ, trời lạnh em sẽ bị cảm đấy, nghe lời.”
“Không muốn nghe lời!” Tống Hân Nghiên tùy hứng nói: “Khi
còn bé, bà ngoại nói với em, chỉ cần em ngoan thì bà sẽ không bỏ rơi em, nhưng sau đó bà lại đưa em tới nhà họ Tống, bà nói chỉ cần em nghe lời
thì bọn họ sẽ đối xử tốt với Hân Nghiên, Hân Nghiên ngoan rồi, nhưng họ
lại không chịu tốt với em.