Tống Hân Nghiên nghe vậy thì càng đau lòng hơn, cô không biết nên giải
thích cho Hàn Mỹ Hân nghe mớ hỗn độn này thế nào, chỉ biết nằm sấp trên
giường khóc lớn.
Hàn Mỹ Hân cực kỳ đau lòng, nhìn cô khóc lạc cả giọng. Cô
gần như đoán được, bởi vì bức ảnh giường chiếu nên bạn mình đã cãi nhau
với Thẩm Duệ. Cô tức giận bò lên giường, vỗ nhẹ vào lưng Tống Hân
Nghiên, nghẹn ngào nói: “Hân Nghiên, cậu đừng khóc nữa, cậu mà khóc là
tớ cũng khóc theo đấy.”
Trong lòng cô đang rất khó chịu, chỉ muốn tìm một người để
cãi nhau một trận, cô biết bức ảnh kia bị lộ ra ngoài đã ảnh hưởng thế
nào tới Hân Nghiên, cậu ấy chỉ là một người bình thường, những tấm hình
đó sẽ hủy hoại nửa đời sau của bạn thân mình.
Tống Hân Nghiên cắn môi, tiếng khóc dần nhỏ lại, cuối cùng
chỉ còn nghẹn ngào. Có lẽ là do khóc mệt rồi nên không lâu sau đã ngủ
thiếp đi. Hàn Mỹ Hân ngồi bên cạnh, nhìn gò mắt tái nhợt không lấy chút
hồng hào của Hân Nghiên, cô đưa tay vén mái tóc ướt đẫm nước mắt ra sau
tai, hai mắt đỏ hoe, cô vội vàng ngẩng đầu lên, vừa nháy mắt, nước mắt
đã rơi xuống, cô vươn tay nhẹ nhàng lau đi, Hàn Mỹ Hân nhẹ giọng nói:
“Hân Nghiên, ngủ đi, đợi khi cậu tỉnh dậy, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”
Hàn Mỹ Hân ngồi một lúc, đột nhiên nhớ tới điều gì, cô cầm
túi xách đi ra khỏi phòng ngủ rồi khẽ đóng cửa lại. Bước tới phòng
khách, cô gọi điện cho Thẩm Duệ. Lúc này, Thẩm Duệ đang họp, điện thoại
rung lên, anh giơ tay ra hiệu tạm ngừng rồi bấm nghe máy, đầu dây bên
kia vang lên giọng nói đầy tức giận của Hàn Mỹ Hân: “Thẩm Duệ, cái đồ
cặn bã nhà anh, tôi không nên giao Hân Nghiên cho anh, anh nhìn xem, anh đã làm tổn thương cậu ấy thành cái dạng gì rồi?”
Vẻ mặt Thẩm Duệ thoáng chút buồn bã, anh thấp giọng nói: “Mấy ngày tới làm phiền cô Hân ở cạnh cô ấy nhiều hơn.”
“Anh có ý gì? Bởi vì mấy tấm ảnh giường chiếu kia mà anh
ghét bỏ cậu ấy có đúng không? Tôi còn cho rằng anh khác với tên cặn bã
Đường Diệp Thần, hóa ra đều là cá mè một lứa, đúng là người một nhà thì
sao không giống cho được. Anh yên tâm, Hân Nghiên nhà tôi sẽ không làm
phiền tới anh đâu, tạm biệt!” Hàn Mỹ Hân hung dữ cúp máy, không những
không trút được giận mà còn tức nghẹn tới phát điên.
Cô biết Tống Hân Nghiên thật lòng với Thẩm Duệ, tình cảm
của cô đối với anh sợ là không thua kém gì so với Đường Diệp Thần năm
đó. Rốt cuộc là ai thất đức lại phát tán của Hân Nghiên lên mạng như
vậy?
Cô nghĩ ngợi một lúc, sau đó đứng dậy đi tới phòng ngủ
chính, cô mở máy tính của Hân Nghiên tìm ảnh chụp. Nhưng trên mạng không hề có tấm ảnh nào, tất cả đã bị người ta xóa hết, giống như là chưa
từng xuất hiện. Cô thở dài nhẹ nhõm, may mà không còn ảnh nữa, nếu không thì cô sẽ càng khó chịu hơn.
Đang chuẩn bị tắt máy tính, ngón tay cô không cẩn thận chạm vào con chuột, click vào một diễn đàn có tiêu đề là: Tôi đã đoán ra
được nữ chính tấm ảnh giường chiếu sáng nay là ai rồi, hãy gọi tôi là
Lôi Phong!
Hàn Mỹ Hân vừa nhìn thấy tiêu đề liền tức giận, con mẹ nó
chứ, ai ăn no rảnh mỡ không có việc gì làm mới đi làm chuyện thất đức
như vậy? Cô kéo chuột, thấy có người tung tên tuổi, tiểu sử, ngay cả địa chỉ nơi ở hiện tại của cô cũng bị bọn họ đăng lên mạng, phía dưới còn
xuất hiện rất nhiều thủy quân, mắng cực kỳ khó nghe. Bọn họ mắng người
còn vượt cả trình độ hai mươi mấy năm trong nghề của cô.
Hàn Mỹ Hân càng xem càng tức, giận đến run cả người, có
người tiết lộ đời sống cá nhân của nữ chính không đứng đắn, quyến rũ chú của chồng mình, còn bị chồng bắt gian trên giường, tấm ảnh bùng nổ lúc
sáng chính là do chồng cô ta chụp, sau đó mới phải ly hôn tay trắng.
Người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ mới đi làm tình nhân của chú
mình.
Hàn Mỹ Hân tức giận đập bàn, cô đăng ký một nick clone rồi
mắng trả lại bọn họ: “Ở đâu ra bọn điếm xấu xa thích bỏ đá xuống giếng
vậy? Đến từ đâu thì cút ngay về chỗ đấy cho bà!”
Cô vừa bình luận bài viết đã có một đống thủy quân vây lại
vừa mắng vừa khinh thường cô, bọn họ còn ám chỉ cô là nữ chính không
biết xấu hổ kia, Hàn Mỹ Hân tức tới phun ra máu. Dân mạng bây giờ đúng
là không biết phân biệt đúng sai, nếu để Hân Nghiên nhìn thấy được
những bình luận này, không biết cậu ấy sẽ tức giận thế nào nữa?
Suốt cả buổi sáng, Hàn Mỹ Hân ngồi chửi nhau với đám thủy
quân, cô là luật sư, ngôn từ sắc bén, bọn họ mắng cái gì cô liền mắng
trả lại cái đó. Nhưng yếu làm sao địch được mạnh, cô mắng không lại bọn
họ. Có điều cô cũng phát hiện ra được một vấn đề, thủy quân có một chủ
lực, chỉ cần người đó nói một câu thì những người khác cũng sẽ hùa theo. Cô để ý, tài khoản người này tên là @Người yêu Duệ Duệ.
Có lẽ là bị cô phát hiện nên rất nhanh người này đã biến
mất, cô ta vừa biến mất thì thủy quân cũng không nói thêm gì nữa. Hàn Mỹ Hân nhíu mày, cô cầm di động, đang định gọi thì điện thoại đã rung lên, cô bấm nghe: “Anh Liên Mặc, sao anh lại gọi điện cho em thế?”
“Mỹ Hân, anh thấy ảnh chụp trên mạng rồi, cô ấy…cô ấy bây
giờ thế nào rồi?” Liên Mặc ngồi trong xe nhìn hàng chục người có hành
vi khả nghi quanh đang quan sát quanh tiểu khu, thi thoảng lại nói
chuyện thì thầm với nhau, nhìn bộ dáng này có lẽ là tới đây vì bức ảnh
giường chiếu.
“Tâm trạng không tốt lắm, sáng nay cậu ấy khóc rất lâu,
khóc mệt nên vừa mới ngủ rồi.’ Hàn Mỹ Hân xoay bả vai, ngồi máy tính cả
sáng để chửi nhau với đám dân mạng, ngay cả WC cô còn chưa đi, chửi nhau đúng là một việc hao tổn thể lực.
“Anh lên thăm cô ấy được không? Liên Mặc do dự hỏi.
“Vậy anh lên đây đi.” Hàn Mỹ Hân nghĩ, hiện tại Hân Nghiên
đau khổ như vậy, có thêm một người bên cạnh cậu ấy cũng sẽ tốt hơn.
Hàn Mỹ Hân cúp máy, cô nhìn trên diễn đàn không có ai trả
lời nữa mới thở phào nhẹ nhõm, đợi lát nữa anh Liên Mặc lên đây, cô sẽ
nhờ anh ấy điều tra địa chỉ IP của tài khoản Yêu Duệ Duệ, cô có trực
giác người này quen biết với Hân Nghiên, nói không chừng còn là kẻ thù
của cậu ấy mới nhân thời cơ để bỏ đá xuống giếng thế này.
Mười phút sau tiếng chuông vang lên, Hàn Mỹ Hân đứng dậy đi mở cửa, bởi vì địa chỉ nhà đã bị lộ nên cô đã cố ý mở mắt mèo, nhìn
thấy người bên ngoài chắc chắn là Liên Mặc thì mới mở cửa.
“Anh Liên Mặc, anh nhanh vào đi, không có ai bám đuôi anh
đó chứ?” Hàn Mỹ Hân lo lắng kéo anh vào trong rồi đóng cửa lại.
Liên Mặc lắc đầu: “Sao thế?”
“Có người ác ý đăng địa chỉ ở đây lên mạng , em sợ đám điên cuồng kia sẽ tới tìm Hân Nghiên.” Ngoài ra Hàn Mỹ Hân để Liên Mặc lên
đây còn có một lý do khác, cô sợ bọn họ tìm tới cửa, một mình cô không
đối phó được.
“Chẳng trách.” Liên Mặc nhíu mày.
“Sao vậy?” Hàn Mỹ Hân đi vào phòng khách, cô nghi ngờ hỏi.
“Vừa nãy anh lái xe vào tiểu khu, nhìn thấy bên ngoài có
người lén lén lút lút, chắc là đám cuồng loạn đó. Nhưng mà, hình như cửa tiểu khu đã được tăng thêm bảo vệ, bọn họ hỏi rất lâu mới cho anh lên.” Liên Mặc nói.
“Hân Nghiên cũng đáng thương thật, hết chuyện này tới
chuyện khác ập tới.” Hàn Mỹ Hân đau lòng nói: “À đúng rồi, anh Liên Mặc, em nhớ anh từng học mạng máy tính, anh giúp em địa chỉ IP của một tài
khoản được không? Tên khốn đó mới sáng sớm đã xúi giục thủy quyên mắng
chửi Hân Nghiên, tức chết đi được.”
“Máy tính ở đâu?”
“Trong phòng ngủ của Hân Nghiên, em đi lấy cho anh.” Hàn Mỹ Hân xoay người đi vào phòng ngủ, ôm macbook ra đưa cho Liên Mặc, nhanh
chóng nhập lệnh chương trình, ngay sau đó đã tìm được địa chỉ IP. Anh
sao chép địa chỉ IP vào web để tìm ra đường truyền mạng.
Liên Mặc nhíu mày: “Đối phương sử dụng mạng không dây công cộng nên không tìm được người.”