Tống Nhược Kỳ cảm giác được tâm trạng anh ta không tốt lắm, bây giờ anh ta lại truy cứu chuyện cũ, cô ta rất lo lắng anh ta sẽ tra
ra chuyện cô ta hãm hại Tống Hân Nghiên nên không dám chọc giận anh ta
nữa, đành phải mở cửa xuống xe, cửa xe sau vừa đóng lại, Lamborghini đã
lao ra ngoài giống như mũi tên rời cung, ầm ầm chấn động, chớp mắt đã
biến mất ở ngã rẽ phía trước.
Tống Nhược Kỳ vịn thắt lưng, nhìn ngã rẽ trống rỗng, trái
tim cô ta cũng trống rỗng. Đã năm năm trôi qua và anh ta cũng đã ly hôn
với Tống Hân Nghiên rồi, tại sao Đường Diệp Thần lại đột nhiên truy cứu
chuyện cũ?
Đường Diệp Thần lái xe đến bên ngoài Kim Vực Lam Loan, anh
ta nghiêng đầu nhìn tiểu khu đèn đuốc sáng trưng, ngực tràn ngập đau đớn dữ dội. Nghe được cuộc trò chuyện giữa ông nội và chú Uy, anh ta gần
như đã khẳng định người đàn ông năm năm trước chính là Thẩm Duệ.
Làm sao điều này có thể xảy ra? Người dẫn đến sự chia cắt của anh ta và Hân Nghiên không ngờ lại là Thẩm Duệ.
Hân Nghiên, em biết gì không? Người đàn ông hiện tại đang ở bên cạnh đạo đức giả đến mức nào? Năm năm trước, anh ta đã hủy hoại
cuộc hôn nhân của chúng ta, năm năm sau, anh ta lại giả vờ trìu mến để
tiếp cận em, nếu em biết người đàn ông em yêu hèn hạ như thế nào, em có
thể ở bên anh ta mà không có bất kỳ khúc mắc nào sao?
... ...
Ăn bữa trưa yêu thương do Thẩm Duệ tự tay chuẩn bị, Tống
Hân Nghiên nằm trên sofa buồn ngủ, Thẩm Duệ dọn dẹp lại phòng bếp, anh
đi vào phòng khách thì nhìn thấy một cảnh tượng lười biếng mệt mỏi như
vậy của cô. Anh từ từ đi qua, nâng đầu cô lên, ngồi xuống ghế sofa, sau
đó đặt đầu cô lên đầu gối: “Buồn ngủ lắm sao?”
Mí mắt Tống Hân Nghiên cụp xuống, lông mi dài mảnh mà cong
vút ở mí mắt chiếu xuống một bóng cong nhàn nhạt, hốc mắt cô đen thui vì thiếu ngủ nghiêm trọng. Anh vuốt ve mái tóc của cô, hôm qua phần lớn là tức giận nên anh mới ra tay tàn nhẫn giày vò cô.
Nhưng anh phải thừa nhận, đây là lần ngập tràn vui vẻ nhất
mà cả hai làm chuyện đó với nhau, không cố kỵ gì, rất hạnh phúc.
“Đừng làm phiền em, em muốn ngủ.” Tống Hân Nghiên không còn sức lực nói, vừa rồi cũng vì đói mới tỉnh giấc, nếu không cô sẽ ngủ
thẳng một giấc dài thật dài.
Thẩm Duệ nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, anh cúi đầu hôn lên
môi cô: “Anh ôm em về phòng ngủ, trời lạnh, ngủ trên sô pha dễ bị cảm
lạnh.”
Tống Hân Nghiên xoay người, rụt đầu vào lòng anh, cô lắc
đầu: “Không, em chỉ muốn ngủ ở đây, anh đừng ồn ào, để em ngủ một lát.”
“Được.” Thẩm Duệ không đành lòng làm phiền cô, để cô yên
tâm nghỉ ngơi. Chỉ chốc lát sau, cô liền ngủ say, Thẩm Duệ không buồn
ngủ, yên lặng ở cùng cô. Một lúc lâu sau, chuông cửa vang lên, anh nhíu
mày, đặt Tống Hân Nghiên lên sofa nằm xuống, đắp chăn mỏng lên người cô, đứng dậy đi mở cửa.
Nghiêm Thành đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy BOSS đại nhân toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái quần lót mà ra mở cửa, dáng
người giống như siêu mẫu kia đẹp đến mức khiến người khác phải hâm mộ
ghen tỵ. Anh ta khó nhịn nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại nhìn thấy
nhân viên bán hàng đến đưa quần áo nhìn với vẻ mặt si mê, anh ta ho nhẹ
một tiếng: “Tổng giám đốc Thẩm, đây là loại mới nhất...”
Anh ta còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Duệ cắt ngang: “Chờ đấy.”
“Không phải...” Nghiêm Thành còn muốn nói gì nữa, cửa chống trộm lại đóng lại ngay trước mắt anh ta, sau đó thật lâu cũng không có
động tĩnh gì.
Thẩm Duệ đi trở lại bên cạnh sofa, ôm lấy cô công chúa đang nằm trên sô pha, sau đó đưa về phòng, anh tìm một bộ quần áo của mình
trong tủ quần áo mặc vào, mở cửa lại, lạnh lùng trở về phòng khách.
Nghiêm Thành vội vàng sai người đưa quần áo vào, Thẩm Duệ
luôn thích xé quần áo, đây không phải là lần đầu tiên bảo anh ta đi mua
quần áo cho cô Tống, lần này đưa tới quần áo, không biết đến lúc nào
cũng sẽ bị Tổng giám đốc Thẩm giày vò, ngẫm lại cũng cảm thấy Tổng giám
đốc Thẩm có tiền nên thật sự quá tùy hứng.
Chờ nhân viên cửa hàng treo quần áo vào trong tủ quần áo
của phòng ngủ thứ hai, Thẩm Duệ không hề khách sáo ra lệnh đuổi khách,
nhân viên cửa hàng nhanh chóng rời đi, Nghiêm Thành đứng ở trong phòng
khách, đang chuẩn bị báo cáo lịch trình hôm nay cho Thẩm Duệ, Thẩm Duệ
vung tay lên, tùy hứng nói: “Hủy bỏ toàn bộ lịch trình hôm nay, đừng đến làm phiền tôi.”
Nghiêm Thành rơi nước mắt đầy mặt, hôm nay có vài cuộc họp
quan trọng, anh ta đã rất hiểu ý dời cuộc họp buổi sáng sang buổi chiều, kết quả anh lại nói muốn hủy bỏ, ông chủ, ngài có thể không cần tùy
hứng như vậy không?
“Tôi biết rồi, Tổng giám đốc Thẩm, chúc ngài một ngày tốt lành.”
Thẩm Duệ không kiên nhẫn nhìn chằm chằm anh ta, Nghiêm
Thành lập tức hiểu được, anh ta vội vàng xoay người rời đi, đi đến bên
cửa, anh ta bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Thẩm Duệ, nói: “Tổng
giám đốc Thẩm, có một chuyện tôi cảm thấy mình nên nói cho anh biết,
nghe nói cậu Đường đang điều tra chuyện năm năm trước, hình như cậu ta
đã biết cái gì đó rồi.”
Thẩm Duệ theo bản năng nhìn lướt qua phòng ngủ chính, cửa
phòng ngủ đóng chặt, Tống Hân Nghiên đã ngủ say, nhưng anh vẫn lo lắng
cuộc đối thoại của bọn họ bị cô nghe thấy, anh cầm chìa khóa lên, nói:
“Đi ra ngoài nói đi.”
Nghiêm Thành biết điều, dẫn đầu mở cửa ra ngoài.
Ở cầu thang, Thẩm Duệ dựa vào lan can, trong ánh sáng mờ
ảo, khuôn mặt anh như ngưng kết băng sương: “Cậu ta tra được gì?”
“Năm năm trước, tôi đã phá hủy camera giám sát của khách
sạn Khắc Tiệp, những người lúc đó đã nhìn thấy ngài đều đã được xử lý
sạch sẽ, cậu ta tạm thời không tìm thấy gì, nhưng tôi lo lắng rằng sớm
muộn gì cậu ta cũng sẽ tìm ra một số dấu vết, chuyện này không tốt cho
ngài và cô Tống.”
Thẩm Duệ nheo mắt lại, anh chợt nhớ tới những lời Tống Hân
Nghiên từng nói, hiện thực có rất nhiều chuyện mà chúng ta càng trốn
tránh thì càng tổn thương, anh có nên thẳng thắn nói với cô không? Ngay
cả khi cô từ chối tha thứ cho anh, ít nhất vẫn tốt hơn so với việc cô
biết chuyện này từ miệng của người khác, đến lúc đó, có lẽ giữa họ thực
sự không thể đến với nhau nữa.”