“Chị Tống, chị với anh Tư yêu nhau, liên quan gì tới chuyện anh ấy là
chú của chồng cũ chị? Chị yêu anh ấy, anh ấy yêu chị là đủ rồi, đúng
không nào? Lệ Gia Trân nói.
Tống Hân Nghiên mỉm cười lắc đầu: “Gia Trân, nếu như mọi chuyện đơn giản như vậy thì tốt rồi, em ra ngoài xem TV đi, chị nấu cơm đây.”
Lệ Gia Trân nhìn bóng lưng của cô, muốn nói lại thôi, cô bé đứng trước cửa một lát rồi xoay người đi ra ngoài.
Tống Hân Nghiên làm hai món mặn một món canh, vừa đặt thức ăn lên bàn
thì chuông cửa vang lên, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ đang treo trên tường, sắp 10 giờ rồi, ai còn tới muộn thế này?
Cô gọi Lệ Gia Trân tới ăn cơm, sau đó đi ra mở cửa. Nhìn qua mắt mèo, cô thấy người đàn ông đang đứng ngoài cửa, cô mở cửa: “Vào đi.”
Thẩm Ngộ Thụ gật đầu với cô, sau đó bước vào nhà, Tống Hân Nghiên vừa
đóng cửa đã nhìn thấy Lệ Gia Trân chạy như bay vào phòng ngủ, đóng cửa
đếm cái “Rầm”, sau đó khóa trái cửa.
Thẩm Ngộ Thụ sờ sờ mũi, anh xấu hổ nhìn Tống Hân Nghiên, Tống Hân Nghiên nói; “Cậu có thể xem tôi như người vô hình.”
Dứt lời, cô cũng đi thẳng về phòng của mình.
Điện thoại di động nhấp nháy đèn, cô cầm điện thoại lên xem, màn hình
điện thoại hiển thị có cuộc gọi nhỡ, khi nhìn thấy cái tên đó, cô ngẩn
người, điện thoại lại tiếp tục vang lên, cô bấm nghe: “Alo?”
Thẩm Duệ đứng trước cửa kính trong khách sạn, anh cau mày: “Vừa nãy anh gọi sao em không nghe máy?”
“Lúc đó em đang nấu cơm tối cho Gia Trân.” Vừa nghe thấy giọng của anh
thì mọi tâm trạng không của cô đều biến mất, ngay cả chính bản thân cô
cũng không hề nhận ra, giọng nói của mình trở nên rất dịu dàng.
Thẩm Duệ nghe thấy giọng của cô, nhớ tới đêm qua cô ở dưới thân anh cầu
xin hết lần này tới lần khác, trái tim anh mềm nhũn, nghĩ đến cô vì
người khác mà xem nhẹ anh, anh lại không vui: “Thẩm Ngộ Thụ chưa tới đón con bé à?”
“Cậu ấy mới tới, lúc này chắc đã dỗ cô ấy.” Tống Hân Nghiên ngồi xếp
bằng trên giường, cô đưa tay lấy hộp trang sức từ trong túi ra, cô vừa
nói chuyện với anh vừa lật từng bức ảnh.
“Ừ, có nhớ anh không?” Thẩm Duệ tạm thời ra nước ngoài, vừa về tới khách sạn đã không nhịn được mà nhớ cô, anh gọi điện nghe được giọng nói của
cô, chỉ muốn lập tức bay về nước.
Vành tai Tống Hân Nghiên nóng lên, cô xấu hổ nói: “Không thèm nhớ anh đâu.”
“Nhưng mà anh nhớ em đến phát điên.” Giọng Thẩm Duệ khàn khàn: “Nhắm mắt lại là chỉ thấy hình bóng của em, Nghiên Nghiên, anh sắp tẩu hỏa nhập
ma rồi, em mau nghĩ cách chữa bệnh tương tư này cho anh đi.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên ngọt ngào, tất cả mọi ấm ức đều bị anh quét
sạch, thế giới của cô chỉ còn duy nhất có anh, người đàn ông kiêu ngạo
nhưng lại rất tùy hứng, ngay cả nói chuyện tình yêu cũng khiến cô mê mẩn như vậy.
“Em đâu phải bác sĩ, không có cách trị.” Giọng cô mang theo ý cười.
“Đối với anh, em còn có tác dụng hơn cả bác sĩ, trên đời này, chỉ có em mới chữa được bệnh cho anh.” Thẩm Duệ ám chỉ nói.
Hai mà Tống Hân Nghiên nóng lên, giọng anh như đang quanh quẩn nói bên
tai cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ từ hơi thở của anh,
làm cho lỗ lai cô trở nên ngứa ngáy: “Em không muốn nói chuyện với anh
nữa, lúc nào anh cũng trêu chọc em.”
Thẩm Duệ thở dài: “Hôm nay em làm những gì thế?”
“Em về nhà họ Tống một chuyến, lấy di vật bà ngoại để lại cho em, em
phát hiện hồi nhỏ mình rất đáng yêu, chẳng trách lớn lên cũng xinh đẹp
như vậy.” Tống Hân Nghiên nhìn tấm hình, tự kỷ nói.
“Đợi anh quay về, giám định một chút mới biết được.” Thẩm Duệ cười nói.
“Không cần đâu, hồi nhỏ trông em quê lắm.” Tống Hân Nghiên lắc đầu, bộ
dạng ngốc nghếch này của cô, anh vẫn không nên nhìn thấy thì hơn.” Thẩm
Duệ, chắc chắn hồi bé anh phải đẹp trai đáng yêu lắm nhỉ?”
Thẩm Duệ nghĩ tới bản thân mình lúc nhỏ, gương mặt đẹp trai của anh lại
có chút buồn phiền: “Không phải, hồi hỏi anh là một trùm ác bá nổi tiếng gần xa, làm người lớn rất đau đầu. Tất cả đám trẻ con đều sợ anh, kể cả Ngộ Thụ, chỉ có Tiểu Lục không sợ, thích đi phía sau anh.”
Tống Hân Nghiên đã từng nghe Nghiêm Thành nhắc tới chuyện của Tiểu Lục,
cô nói: “Thẩm Duệ, chỉ cần chân thành và kiên trì thì sẽ vượt qua mọi
khó khăn, anh sẽ tìm được Tiểu Lục thôi.”
“Sao em lại biết chuyện của Tiểu Lục.” Thẩm Duệ rất ngạc nhiên.
Tống Hân Nghiên thấy mình lỡ miệng, cô cắn môi nói: “Hôm qua, thư ký
Nghiêm tới tìm em, nói anh về nhà họ Thẩm để làm giỗ cho mẹ, anh ấy
không cố ý nói chuyện riêng tư của anh đâu, anh đừng trách anh ấy nhiều
lời.”
“Hân Nghiên, anh không trách cậu ta, anh chỉ ngạc nhiên vì sao em lại biết thôi.” Thẩm Duệ nói.
“Trên mạng có một trang web tìm trẻ bị lạc, anh có ảnh của Tiểu Lục hồi
nhỏ không, chúng ta có để đăng ảnh chụp của Tiểu Lục lên, biết đâu Tiểu
Lục nhìn thấy được, sẽ nhận nhau với anh.”
“Chuyện này Nghiêm Thành đang phụ trách nhưng vẫn không có kết quả.”
Nhắc tới Tiểu Lục, Thẩm Duệ lại có chút mất mát. Mỗi khi tới ngày giỗ
của mẹ, anh lại càng tự trách bản thân mình.
“Thẩm Duệ, chúng ta nhất định sẽ tìm được Tiểu Lục.” Tống Hân Nghiên nói một cách chắc chắn, cho anh lòng tin.
“Ừ, anh tin Tiểu Lục sẽ trở lại bên cạnh anh.’
Tống Hân Nghiên đang định an ủi anh mấy câu, đột nhiên cô nghe thấy
tiếng cãi vã bên ngoài càng lúc càng lớn, cô vội vàng cúp máy, vừa mở
cửa thì thấy Thẩm Ngộ Thụ đi ra phòng khách, vẻ mặt bi thương không nói
nên lời, cô há miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Thấy cậu đi giày mở cửa rời đi, cô vội vàng chạy tới phòng Gia Trân, Gia Trân đang nằm trên giường gào khóc, cô bước nhanh tới: “Gia Trân, đừng
khóc nữa, ngoan, em với Thẩm Ngộ Thụ chia tay rồi sao?”
Lệ Gia Trân bò dậy nhào vào lòng Tống Hân Nghiên, cô khóc tới mức không
thở nổi. “Chị Tống, em với anh ấy kết thúc rồi, huhuhu, em khó chịu.”
Tống Hân Nghiên ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, nhìn thấy vẻ mặt kia của
Thẩm Ngộ Thụ, cô cũng đoán được cuộc nói chuyện này không có kết quả
tốt. Cô vỗ nhẹ lưng, anh ủi nói: “Gia Trân, nếu như em còn yêu cậu ấy,
thì không nên dễ dàng buông tay như vậy được, cho dù trở ngại này rất
khó vượt qua, em cũng phải cố gắng làm được.’