Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại: “Tôi không cần, bà đừng tới quấy rầy tôi nữa.”
Dứt lời, cô cúp máy.
Tống Hân Nghiên che mắt, trong đầu hiện lên những cảnh tượng vừa rồi,
người ta đều nói, mẹ con đều sẽ có thần giao cách cảm, nhưng vì sao bọn
họ lại giống kẻ thù như nước với lửa?
Cô vẫn luôn nỗ lực để đường đường chính chính đứng trước mặt của bà,
nhưng câu đầu tiên cô nhận được từ bà, lại mỉa mai cô là loại con gái
bán thân để bám lấy kẻ quyền thế.
Khoảnh khắc đó, chỉ mình cô biết bản thân mình đã đau khổ đến nhường
nào. Bà sẽ không bao giờ hiểu được, chỉ một câu nói của bà đã phá hủy nỗ lực bao nhiêu năm của cô, cũng như tình yêu của cô dành cho mẹ.
Điện thoại lại vang lên, cô không thèm nhìn số người gọi đến, cầm điện
thoại bấm nghe, cô tức nói: “Tôi đã nói bà đừng làm phiền tôi nữa, bà
nghe không hiểu sao? Lúc trước bà không cần tôi, bây giờ còn quấn lấy
tôi làm gì?”
Đầu bên kia ngạc nhiên một lúc lâu, rồi mới nói: “Hân Nghiên, là ba, con về nhà một chuyến đi.”
Tống Hân Nghiên nhìn lại dãy số đang hiển thị, rốt cuộc hôm nay là ngày
gì mà bọn họ lại năm lần bảy lượt gọi điện cho cô? “Con bận lắm, ba có
chuyện gì không?”
“Ba biết con đang thất nghiệp, con về nhà đi, năm đó bà ngoại đưa con
tới nhà họ Tống có để lại đồ cho con, ba vẫn luôn giữ mà chưa đưa cho
con, bây giờ cũng tới lúc giao lại cho con rồi.” Tống Chấn Nghiệp khẽ
thở dài, khi người ta bị dồn vào đường cụt, sẽ làm ra những chuyện tiêu
cực, nói ra những lời khó kiểm soát. Bây giờ ông mới hiểu rõ, ân oán của đời trước thì nên chấm dứt ở thế hệ trước, không nên liên lụy tới đời
sau.
Ký ức của Tống Hân Nghiên quay trở về quá khứ xa xôi, trong đầu cô có
một hình ảnh của một bà cụ hiền hòa, bà thích ôm cô, ru cô. Gọi tên cô
Hân Nghiên hết lần này tới lần khác. Khi đó bà ngoại đã bị bệnh, mắt của bà đã mờ dần không thấy rõ.
Nhất là ban đêm, bà không thể nhìn thấy được gì nữa. Sau đó bà ngoại sợ
không chăm sóc được cho cô, vì thế mới thu dọn đồ đạc, đi suốt mấy đêm
để đến nhà họ Tống ở Đồng Thành, nhà họ Tống đồng ý giữ cô lại, cô cứ ôm chân bà không buông, bà ngoại nhìn cô ứa nước mắt. Dặn cô phải ngoan,
nghe lời của ba, rồi nhẫn tâm bỏ tay cô ra, xoay người lảo đảo rời đi.
Mãi sau này, đến khi gặp lại bà thì chỉ còn lại một gò đất, ngay cả bia bộ cũng không khắc tên.
“Được, buổi tối con sẽ trở về.”
Tống Hân Nghiên tắt máy, cô nhớ tới người bà đã qua đời, lòng cô như
thắt lại. Quãng thời gian ở cạnh bà là những tháng ngày tươi đẹp nhất
trong thời thơ ấu. Bà ngoại nuôi cô bốn năm, cô còn chưa kịp báo đáp
công ơn dưỡng dục của bà thì bà đã ra đi.
Nghĩ tới chuyện này cô lại buồn. Bà ngoại, bà nói người tốt cả đời bình
an, con vẫn luôn cố gắng làm người tốt, nhưng vì sao cuộc đời con lại
gập ghềnh như vậy?
…
Lúc Tống Hân Nghiên đi ra ngoài, Lệ Gia Trân vẫn còn chưa tỉnh, cô nấu
đồ ăn sáng xong, dán một tờ giấy nhớ trên tủ lạnh, dặn cô bé tỉnh dậy
không được uống rượu nữa, bảo cô bé tự múc cháo à canh giải rượu trong
nồi, rất nhanh thôi cô sẽ quay trở lại.
Cô ra ngoài từ rất sớm nhưng không vội vã chạy về nhà họ Tống, cô chọn đi xe bus để tiết kiệm tiền.
Gần tới cửa nhà họ Tống thì Thẩm Duệ gọi điện cho cô, anh nói tạm thời
phải đi công tác, đi Mỹ một tuần, bảo cô đợi anh. Cô đồng ý, vừa cúp máy lại cảm thấy mất mát.
Bước vào nhà họ Tống, trong nhà vắng vẻ đi không ít, người giúp việc đã
bị đuổi đi hết. Cô đi tới phòng khách, trong phòng để rất nhiều đồ, đều
đã đóng gói cân thận. Cô cau mày, nghiêng đầu nhìn thấy Tống Nhược Kỳ
đang ngồi trên sofa xem TV, chị ta béo lên không ít, lộ rõ bụng bầu.
Cô cứ nghĩ mình gặp Tống Nhược Kỳ thì sẽ rất chán ghét, nhưng khi trông
thấy Tống Nhược Kỳ đang mặc quần áo mẹ bầu ngồi ở đó, cô lại không hề
oán hận, có lẽ là cô đã thật sự đã buông bỏ nên mới có thể bình thản
được như vậy.
“Hân Nghiên về rồi à, ngồi đi, bố, Hân Nghiên về rồi này.” Tống Nhược Kỳ nhìn cô, cũng không kiêu ngạo như mấy tháng trước, nhìn hai người bây
giờ mới có chút giống như chị em.
Tống Hân Nghiên ngồi xuống sofa, cô nhìn cái bụng đang nhô lên của Tống Nhược Kỳ, cô hỏi: “Mấy tháng rồi?”
Tống Nhược Kỳ nhìn cô, chắc chắn cô không bận tâm mới đáp: “Sắp bốn tháng rồi.”
Thời gian trôi qua nhanh thật, nghe nói bốn tháng là đạp được rồi, bây
giờ đã có động tĩnh gì chưa?” Tống Hân Nghiên tò mò hỏi, đứa bé chuyển
động trong bụng hẳn là một cảm giác rất thần kỳ.
“Ừ, mấy hôm trước có đạp, mấy hôm nay lại lười rồi. Chị nghe nói em tới
thành phố Giang Ninh học, cảm thấy thế nào? Quay về đã định đi làm ở đâu chưa?” Tống Nhược Kỳ hỏi, hai chị em dường như chưa bao giờ ngồi tán
gẫu với nhau thế này.
“Vẫn chưa nghĩ xong, định chơi thêm mấy ngày nữa.”
“Cũng được, có thời gian thì dừng lại nghỉ ngơi một chút mới có thể đi xa hơn được.” Tống Nhược Kỳ gật đầu nói.
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn cô, Tống Nhược Kỳ thấy thế, cô cười nói: “Sao nào? Cảm thấy chị không giống người có thể nói ra mấy lời này
sao?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không phải.”
Hai người nói chuyện một lúc, Tống Chấn Nghiệp mới bước từ trên nhà
xuống, cởi bỏ vầng sáng của một vị tổng tài, ông mặc trên người một
chiếc áo POLO, trông rất có dáng vẻ của một người ba nhân hậu.
Tống Hân Nghiên đứng dậy, gọi ông một tiếng “Ba”.
Tống Chấn Nghiệp vội vàng xua tay: “Ngồi đi, ngồi đi, người nhà với nhau không cần khách khí như vậy. Ba nghe nói con tới Giang Ninh học, sống ở bên đó thế nào?”
“Cũng tốt.” Tống Hân Nghiên trả lời ngắn gọn.
Ba người ngồi với nhau một lúc, Tống Chấn Nghiệp nói: “Hôm nay ba thu
dọn đồ đạc mới nhìn thấy đồ trang sức bà ngoại con để lại cho con, chớp
mắt một cái đã hơn 20 năm rồi, suýt chút nữa thì ba cũng quên mất đưa
cho con.”
Tống Hân Nghiên nghe vậy, ánh mắt của cô nhìn về đống hành lý đã được
đóng gói cẩn thận trong phòng sách: “Ba, mọi người định chuyển nhà sao?”
“Đúng thế, Tống thị phá sản rồi, căn nhà này cũng bị ngân hàng mang ra
đấu giá. Ba nhờ quan hệ tìm được một căn hộ cho thuê giá rẻ được chính
phủ trợ cấp. Chúng ta chuyển tới đó trước, sau đó sẽ ra ngoài tìm việc
làm.”
“Ba…” Tống Hân Nghiên nghe vậy, trong lòng có chút tự trách: “Xin lỗi, con…”
“Hân Nghiên, không phải lỗi của con, là ba quản lý không tốt, ngày hôm
đó ba nói với con những lời là do nóng giận, con đừng để ở trong lòng.”
Tống Chấn Nghiệp nói, có những khi mất đi tất cả thì mới nhận ra, tình
cảm gia đình là thứ đáng quý.
“Hộp trang sức bà ngoại để lại cho con đang ở phòng sách tên tầng, con
theo ba lên đó lấy đi.” Tống Chấn Nghiệp đứng dậy, xoay người đi lên.
Tống Hân Nghiên vội vàng đi theo ông, bước vào phòng sách, Tống Chấn
Nghiệp đưa hộp trang sức cho cô: “Hân Nghiên, con mở ra xem đi.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy chiếc hộp màu đỏ thắm, khóa bên trên đã rỉ sét
loang lổ, chứng tỏ cái hộp này đã có từ rất lâu. Cô mở hộp ra, bên trong có một vài bức ảnh, cô lấy ra, có thứ gì đó rơi ra khỏi hộp, lăn trên
thảm.
Cô ngồi xổm xuống nhặt lên, bông lưu ly trên tay cô tỏa ra ánh sáng chói mắt.