A Uy hoảng sợ, vội vàng lao tới đỡ lấy ông cụ, hai mắt ông nhắm nghiền,
đôi môi tím tái run rẩy. A Uy ấn vào nhân trung của ông cụ, sau đó gọi
người giúp việc đi mời bác sĩ gia đình tới.
Thẩm Duệ đứng bên cạnh, nhìn sắc mặt tái xanh của ông cụ, bàn tay anh
siết chặt thành quyền, đáy mắt anh thoáng qua một chút hối hận.
Nửa tiếng sau, ông cụ Thẩm mới dần bình phục lại, bác sĩ đo huyết áp cho ông, dặn ông phải để tâm trạng thoải mái rồi mới xoay người đi ra khỏi
phòng ngủ.
Thẩm Duệ tựa người vào vách tường, thấy bác sĩ đi ra anh mới vội vàng
đứng thẳng dậy, anh nhìn bác sĩ hỏi: “Bác sĩ hứa, ba tôi thế nào rồi?”
“Huyết áp rất cao, đừng kích thích ông ấy, để ông ấy tĩnh dưỡng thật
tốt.” Bác sĩ Hứa đã nghe chuyện Thẩm Duệ và Đường Diệp Thần đánh nhau,
có lẽ ông cụ Thẩm vì chuyện này mà tức giận.
Thẩm Duệ quay đầu nhìn về hướng phòng ngủ, bác sĩ Hứa vỗ vỗ vào vai anh rồi xoay người rời đi.
Thẩm Duệ đứng ngoài phòng rất lâu mới nhấc chân bước vào, anh chậm rãi
tới cạnh giường. Ông cụ Thẩm nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn,
trông thấy người vào là anh, ông tức giận hừ một tiếng rồi nghiêng đầu
sang chỗ khác, đột nhiên ông kho khan.
Thẩm Duệ xoay người rót một cốc ấm, rồi đi tới cạnh giường, đưa tới trước mặt ông.
Ông cụ Thẩm ho tới không thở nổi, nhìn ly nước anh đưa tới nhưng ông
cũng không nhận, ông quát lên: “Ra ngoài, bây giờ tôi không muốn nhìn
thấy anh.”
“Không khéo, tôi vẫn chưa thưởng thức đủ vẻ nhếch nhác của ông nên vẫn
chưa có ý định đi, nhìn sức ông la lên giống như con mèo ấy, cố mà giữ
chút hơi sức ấy đi, đợi tinh thần tốt hơn rồi lại giả bộ với tôi.” Thẩm
Duệ rõ ràng là quan tâm ông, nhưng lại không chịu nói mấy lời dễ nghe.
Ông cụ giật lấy cốc nước, uống ừng ực hết cạn thì mới dễ thở hơn một
chút, ông nói: “A Duệ, ba biết con hận ba, bao nhiêu năm nay, ba chưa
từng hy vọng xa vời con sẽ tha thứ cho ba, nhưng ba không hề thẹn với
lương tâm, tất cả những gì ba làm cũng chỉ vì tốt cho con.”
“Bao gồm cả việc tối qua ông bỏ thuốc cho tôi? Thẩm Duệ mỉa mai nói:
“Ông nghĩ làm như vậy là tốt cho tôi? Nhưng lại không biết cách làm của
ông sẽ phá hủy chúng tôi? Ngộ Thụ chính là minh chứng sống, nếu không
phải hành động tùy tiện của ông, thằng bé và Gia Trân sẽ đi tới mức này
sao?”
“Ba không hề hạ thuốc cho Ngộ Thụ, ba chỉ hạ thuốc với con.” Cho dù là
chuyện này chẳng vẻ vang gì, nhưng ông cụ Thẩm cũng không chối cãi: “Ba
cũng không giải thích được, rõ ràng ba bảo A Uy bỏ thuốc cho con, không
hiểu sao lại thành Ngộ Thụ?”
Thẩm Duệ cười lạnh: “Ông bỏ thuốc cho tôi làm gì? Đợi thuốc phát huy tác dụng thì mấy người đưa Hạ Doãn Nhi lên giường của tôi sao?”
Vẻ mặt của ông cụ có chút không nén được giận: “Ba chỉ hy vọng con cưới
Hạ Doãn Nhi, cưới được con bé, sự nghiệp của con chẳng khác nào thêm gấm thêm hoa.”
“Tôi không cần, tôi biết cái gì tốt cho tôi.” Thẩm Duệ cứng rắn nói:
“Tôi chỉ muốn biết, hôm qua người xuống tay với Ngộ Thụ có phải ông
không?”
“Không phải!” Người mà ông cụ Thẩm muốn giở trò là Thẩm Duệ, không thể
nào lại bỏ thuốc luôn cả Ngộ Thụ được. Lúc trước ở phòng khách, Ngộ Thụ
nói chuyện rất lý lẽ, bộ dạng đó không giống như đang nói dối, vậy thì
thật sự có người trong nhà đã hạ thuốc với Ngộ Thụ.
“Tôi biết rồi.” Thẩm Duệ không nghi ngờ câu trả lời của ông cụ Thẩm, nếu không phải ông, trong lòng anh tự có đáp án, anh nói: “Ông nghỉ ngơi
cho tốt, tôi đi trước.”
Ông cụ Thẩm ngẩng đầu, nhìn trên cổ anh có vết cào, ông híp mắt: “Tối qua con đi đâu?”
Thẩm Duệ quay đầu lại, giọng châm biếm: “Ông bỏ thuốc tôi, sao tôi có
thể phụ ý tốt của ông được, đương nhiên là đi vui sướng rồi, chẳng lẽ
ông nghĩ tôi tắm nước lạnh là có thể giải quyết à?”
“Người phụ nữ đó là ai?” Ông cụ Thẩm bị anh trách móc đến mức mặt lúc
xanh lúc hồng, một bó tuổi còn làm ra loại chuyện này, quả thật là không được vẻ vang cho lắm.
Thẩm Duệ đút hai tay vào trong túi quần, đôi mắt phượng sâu không thấy
đáy, anh cười nhạt nói: “Không phải ông đoán ra được rồi sao? Đây là tự
ông làm, nếu tôi đã làm chuyện đó với con gái nhà người ta, đương nhiên
tôi phải phụ trách rồi. Đến lúc làm đám cưới, chúng tôi còn phải cảm ơn
người mai mối là ông đấy.”
“…” Ông cụ Thẩm nhìn bóng lưng nghênh ngang rời đi của anh, trong lòng
đột nhiên có dự cảm xấu. Người phụ nữ đêm qua là ai? Xin đừng là Tống
Hân Nghiên.
Thẩm Duệ chậm rãi bước xuống nhà, anh nhìn thấy Nhan Tư đang cắm hoa
trong phòng khách, thi thoảng còn ngâm nga vài câu hát, trông có vẻ như
tâm trạng rất tốt. Anh đi vào phòng khách, Nhan Tư nghe thấy tiếng bước
chân, bà ta ngừng hát, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Duệ, sắc mặt bà
lập tức trở nên khó coi, bà hỏi: “Em Tư, rốt cuộc là Diệp Thần phạm phải lỗi gì mà em lại dạy dỗ nó như thế?”
“Chị dâu đã nói là dạy dỗ rồi, trưởng bối dạy bảo con cháu mình cũng cần lý do sao?” Thẩm Duệ bước tới cạnh bàn trà, anh khom lưng rút một đóa
hoa rồi đặt lên mũi ngửi, anh nói: “Hôm nay tâm trạng chị dâu có vẻ rất
tốt, hẳn là chuyện đêm qua phải khiến chị vui lắm.”
Vẻ mặt Nhan Tư chợt thay đổi: “Lời này của em là có ý gì, chị nghe không hiểu.”
“Giả ngu?” Thẩm Duệ liếc nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Trên bàn cơm hôm qua, chị bỏ thuốc vào trong bát canh chuẩn bị cho Diệp Thần, mặc dù tôi không biết chị dâu bỏ thuốc cho con trai mình làm gì, nhưng cũng
không khó đoán, nhất định không đơn giản chỉ là muốn tặng phụ nữ cho cậu ta. Trời xui đất khiến gì Ngộ Thụ lại uống phải bát canh đó, chị dâu
tính toán để Lệ Gia Trân và Hạ Doãn Nhi đổi phòng cho nhau, mục đích là
để Ngộ Thụ vào nhầm phòng. Cứ như vậy, hôn sự của Ngộ Thụ và Gia Trân sẽ thất bại, đồng thời cũng gây tội với Hạ Doãn Nhi, nhà họ Hạ đương nhiên là đòi công bằng cho cô Hạ, sau đó, nhà họ Thẩm và họ Tống sẽ trở mặt
thành thù. Tôi muốn hỏi chị dâu, chị có thể đạt được cái gì? Hoặc là nói tập đoàn Khải Hồng sẽ nhận được lợi lộc gì?”
“Nói cứ như em Tư tận mắt nhìn thấy vậy, chứng cứ đâu?” Em Tư, trước khi vu khống chị, em phải lấy chứng cứ ra trước.” Nhan Tư chột dạ, không
nghĩ Thẩm Duệ lại biết rõ mọi thứ.