Tiểu Linh chưa từng thấy Thẩm Ngộ Thụ tức giận, ở trong mắt người giúp
việc, Thẩm Ngộ Thụ là người ôn hòa nhã nhặn, còn mang theo chút cảm giác trêu đùa khiến người ta cảm thấy thân thiết. Nhưng giờ phút này, anh ta tức giận lại giống như Ma vương đến từ địa ngục, muốn phá hủy tất cả
mọi thứ.
Tiểu Linh vừa đau vừa sợ, sợ hãi nhìn anh ta, hai tay ôm lấy chân anh ta đang nghiền nát ngực cô ta, run rẩy không ngớt, sợ hãi nói: “Cậu, cậu
Năm...”
Mọi người trong phòng khách đều phản ứng lại, Tiểu Linh nhầm lẫn Lệ Gia
Trân là Hạ Doãn Nhi, Lệ Gia Trân và Hạ Doãn Nhi bằng tuổi nhau và đều
buộc đuôi ngựa, nếu nhìn sơ qua, người giúp việc nhận lầm cũng khó tránh khỏi.
“Cô ta là Hạ Doãn Nhi, mẹ kiếp, mắt của cô có tác dụng gì thế?” Thẩm Ngộ Thụ giơ chân lên muốn đạp tới, Thẩm Đường Khải Hồng phản ứng lại kéo
anh ta ra đằng sau, nhưng Tiểu Linh cũng không may mắn tránh khỏi, bụng
cô ta vẫn bị trúng một cú đạp.
“Ngộ Thụ, em bình tĩnh đi, sai lầm đã xảy ra rồi, bây giờ em nên suy
nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề.” Thẩm Đường Khải Hồng khuyên nhủ.
Thẩm Ngộ Thụ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, giống như một con dã thú
tuyệt vọng hu hu gào thét, trong lòng đau đến tê tâm liệt phế, nghĩ đến
ánh mắt chán ghét của Lệ Gia Trân, anh ta hoàn toàn sụp đổ, anh ta không thể tin được tình yêu của anh ta lại ngã trên người một cô gái giúp
việc, anh ta tức giận gào thét: “Tình yêu của tôi đã bị cô hủy hoại rồi, cô cút đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa! Cút!”
Nhan Tư nháy mắt với người giúp việc đang đứng ở một bên, người giúp việc vội vàng kéo Tiểu Linh đi ra ngoài.
Hạ Doãn Nhi ngã ngồi trên sô pha, cô ta nhìn Thẩm Ngộ Thụ đang ôm đầu
rống giận, anh ta nói tình yêu của anh ta bị nữ giúp việc nhỏ hủy hoại,
vậy cuộc sống của cô ta không phải cũng bị nữ giúp việc nhỏ này hủy hoại rồi sao? Tiếp theo cô ta nên làm gì bây giờ?
Ánh mắt sắc bén của ông cụ Thẩm quét qua mọi người, ông cụ lý trí quyết
định: “Chuyện tối nay dừng lại ở đây, Ngộ Thụ, nếu con đã lấy đi của
Doãn Nhi thì phải chịu trách nhiệm với Doãn Nhi, ngày mai lập tức đến
nhà họ Hạ chịu tội, sau đó cầu hôn Doãn Nhi đi.’
Thẩm Ngộ Thụ đứng thẳng lên, anh trừng mắt nhìn ông cụ Thẩm, nói: “Dựa vào cái gì mà con phải chịu trách nhiệm với cô ta?”
“Chỉ dựa vào việc con đã làm chuyện đó với con bé!” Ông cụ Thẩm tức giận đến mức ánh mắt đều muốn lồi ra: “Một cô gái trong sạch như con bé để
cho con chà đạp, chẳng lẽ con không nên phụ trách sao?”
“Ha ha!” Thẩm Ngộ Thụ cười lạnh: “Một cô gái trong sạch sao?” Anh ta
xoay người đi về phía Hạ Doãn Nhi, ánh mắt kia tàn nhẫn gần như muốn xé
cô ta thành từng mảnh.
Anh ta đứng ở trước mặt Hạ Doãn Nhi, Hạ Doãn Nhi bị khí thế của anh ta
làm hoảng sợ trốn thẳng về phía sau, anh ta cúi người xuống, hai tay
chống trên sô pha bên cạnh cô ta, giọng điệu điên cuồng: “Cô Hạ, tôi
ngược lại thật sự muốn hỏi cô, cô không bị hạ dược, lúc tôi ở trên người cô, tại sao cô không lên tiếng? Có phải tất cả những chuyện này đều do
cô sắp đặt không?”
Sắc mặt Hạ Doãn Nhi trắng bệch, cô ta nhìn chằm chằm anh ta, bởi vì
trong lời nói của anh ta có sự sỉ nhục, nước mắt lăn dài, cô ta không
thèm suy nghĩ mà vung một bạt tai tới: “Thẩm Ngộ Thụ, anh thật vô liêm
sỉ!”
Tay ở giữa không trung bị Thẩm Ngộ Thụ chặn lại, anh ta lạnh lùng nhìn
nước mắt của cô ta, giọng nói của anh ta mang đậm sự khinh bỉ nói: “Vô
liêm sỉ sao? Tối hôm qua cô không khóa cửa, tôi vào phòng cô, cô cũng
không lên tiếng, có phải bất cứ một người đàn ông nào vào phòng cô, cô
cũng sẽ không biết xấu hổ nghênh đón anh ta không?”
Hạ Doãn Nhi cắn môi, giọng khẽ run rẩy nói: “Thẩm Ngộ Thụ, anh dựa vào cái gì mà sỉ nhục tôi?”
“Sỉ nhục cô ư? Được rồi, cho dù tôi bị hạ dược, cho dù người giúp việc
sắp xếp sai phòng, cho dù tôi vào nhầm phòng lên nhầm giường, mẹ nó, cô
tỉnh táo thì tại sao cô không lên tiếng ngăn cản tôi? Hay cô chỉ muốn
nằm trên giường chờ đàn ông làm điều đó? Cô đói khát lắm sao?” Thẩm Ngộ
Thụ nói thẳng, cuối cùng tức giận không kiềm chế được, tức giận đến mức
ngay cả hô hấp cũng thấy đau đớn.