Hôm sau, Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên trở về ký túc xá. Trong xe, Thẩm
Duệ nắm lấy tay cô, cuối cùng vẫn không nhịn được, anh nói: “Hân Nghiên, thật sự muốn em trở về với anh.”
Tống Hân Nghiên nắm chặt tay anh, trong lòng cũng rất luyến tiếc. Mặc dù cô khuyên anh quay lại, nhưng giờ phút này cô lại muốn giả tạo giữ anh
lại. Lý trí của cô đã vượt qua cảm xúc, cô nói: “Thẩm Duệ, nhiều nhất là hai tuần em sẽ trở về, sẽ không lâu đâu.”
Thẩm Tồn Hi khẽ thở dài, mỗi lần cô lý trí như vậy, anh đều cảm thấy
mình giống như một cô vợ nhỏ. Anh nghiêng người hôn môi cô và nói: “Đi
lên đi, anh thấy em vào ký túc xá rồi đi.”
Lại lần nữa luyến tiếc không rời nhưng vẫn phải nói lời tạm biệt. Trong
lòng Tống Hân Nghiên khổ sở, cô thu tay lại, lần đầu tiên rút không ra,
cô lại dùng chút lực, hay là không rút ra, cô ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm
Duệ nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Hân Nghiên, còn có gì muốn nói với anh
không?”
Tâm trạng Tống Hân Nghiên dâng trào, cô có một câu rất muốn nói, muốn
bảo anh lái xe cẩn thận, chú ý an toàn. Sau khi trở về nhớ chăm sóc bản
thân thật tốt, ăn đúng giờ, bớt hút thuốc lại, không nên thức khuya,
không tốt cho sức khỏe. Nhưng cô một câu cũng không thể nói nên lời, cô
sợ rằng lúc mở miệng cô sẽ khóc, sẽ không nỡ để cho anh đi.
Cô lắc đầu, Thẩm Duệ rất thất vọng, anh buông tay cô ra, cắn răng nói: “Em là một cô nhóc tàn nhẫn.”
Tống Hân Nghiên đẩy cửa xe xuống xe, bước nhanh vào ký túc xá. Phía sau
truyền đến tiếng động cơ xe khởi động, cô không kiềm chế được nước mắt
rơi đầy mặt, cô xoay người lao ra khỏi ký túc xá, hướng về phía Bentley u Lục màu trắng dần dần hét lớn: “Thẩm Duệ, em sẽ nhớ anh, em chắc chắn
sẽ nhớ anh.”
Sau khi hét lên, trái tim cô đau đớn đến nỗi cô phải ngồi xổm trên mặt
đất, bất lực mà khóc. Cô vẫn cho rằng cô đã quản lý tốt trái tim mình,
có thể chống đỡ tất cả sự hấp dẫn nhưng cô không biết bắt đầu từ khi
nào, tất cả mọi thứ của anh đều xâm nhập vào tận xương tủy của cô, khiến cô không thể quên đi một cách dễ dàng nữa.
Cô rất thích anh, thích đến mức mà trái tim này đau đớn, vẫn phải chia
tay. Trên đời này thứ khiến người ta phiền muộn nhất, có lẽ chính là ly
biệt người mình yêu.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày da màu đen sáng bóng, tiếng
khóc của cô dừng lại, đột nhiên ngửa đầu nhìn anh, anh đứng dưới ánh mặt trời mọc, đẹp trai tuấn tú như thần tiên, bên tai truyền đến tiếng thở
dài của anh: “Như này thì sao có thể để anh yên tâm mà quay về chứ, cô
bé ngốc này.”
Tống Hân Nghiên đứng lên, nhào mạnh vào lòng anh, Thẩm Duệ vội vàng ôm
eo cô, lui về phía sau hai bước mới ổn định được thân thể, sau đó môi
anh bị cô hôn lên. Không giống như là một người xấu hổ lúc trước mà
ngược lại rất triền miên và nhiệt tình.
Anh rất hài lòng với sự nhiệt tình của cô, anh ôm chặt cô rồi làm cho nụ hôn cành thêm sâu hơn. Tất cả mọi thứ trên đời, dường như chỉ còn lại
hai người bọn họ, bọn họ quên hết tất cả, trong mắt chỉ có lẫn nhau, chỉ có phần tình cảm khó bỏ này.
Nhưng bọn họ lại không biết, nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần.
......
Tại biệt thự của nhà họ Thẩm, Nhan Tư trông chừng mấy đêm, cuối cùng
cũng đã canh được lúc Đường Diệp Thần trở về, nhìn thấy con mình say
ngớt đi vào hơn nữa ngoại trừ có mùi rượu ngút trời ở trên người còn có
một mùi hương son phấn nồng đậm. Trước khi ly hôn với Tống Hân Nghiên nó đã như vậy nhưng bây giờ còn quá đáng.
Nhan Tư tức giận không nhẹ, tập đoàn Khải Hồng càng ngày càng tệ mà nó
lại không phân tích vấn đề nan giải này với ba nó thì thôi, thậm chí bây giờ vẫn còn đứng dậm chân tại chỗ. Bà trực tiếp kéo anh ta vào phòng
tắm, mở vòi hoa sen lên tưới nước lên đầu.
Tuy rằng thời tiết cuối tháng tám vẫn còn nóng bức khó chịu, nhưng nước
của nhà họ Thẩm vào lúc đêm khuya thì lạnh lẽo đến thấu xương. Đường
Diệp Thần bị nước lạnh tưới đến mức rùng mình, anh ta đưa tay đoạt vòi
hoa sen, bà Thẩm lùi về phía sau một bước né tránh, bà hận không thể nào mà làm sắt không thành thép nói: “Đường Diệp Thần, con còn muốn trầm
cảm vì một người phụ nữ đến khi nào nữa? Con chà đạp bản thân mình như
vậy, con nghĩ rằng cô ấy sẽ cảm ơn con sao?”
Đường Diệp Thần dựa vào sàn phòng tắm, để mặc cho nước lạnh tưới từ trên đầu anh tưới xuống, khiến cho anh ta chật vật không chịu nổi, anh ta
gào thét: “Vậy con có thể làm sao bây giờ? Mẹ, mẹ nói cho con biết phải
làm gì? Con luôn nghĩ rằng con không cần cô ấy, nghĩ rằng nếu không có
cô ấy thì cuộc sống của con sẽ được tốt hơn, nhưng không thể tốt được vì ở đây rất đau đớn.”
Đường Diệp Thần vừa nói vừa dùng sức đấm vào ngực mình, tại tòa án, cô
ấy tình nguyện thừa nhận mình ngoại tình, cũng muốn ly hôn cho bằng được với anh, rốt cuộc thì anh ta làm người đã thất bại đến trình độ nào,
mới có thể khiến cô muốn rời khỏi anh nhanh chóng như vậy?
“Sao mẹ lại có thể sinh ra một đứa con vô dụng như con được chứ.” Nhan
Tư cắn răng nói: “Lúc trước nếu như cậu có một nửa điểm giác ngộ này thì hai người sẽ không ly hôn. Con trai ngốc nghếch, vui lên đi, Tống Hân
Nghiên đã không còn yêu con nữa, cô ấy đã yêu người khác.”
Đường Diệp Thần ngẩng đầu nhìn bà: “Con không tin, con không tin, cô ấy sẽ không yêu bất cứ ai.”
Nhan Tư biết, nếu như không để cho nó tỉnh táo lại hoàn toàn, thì chắc
chắn nó sẽ hủy hoại đi toàn bộ cuộc sống của nó. Bà tắt vòi sen, lấy cho anh ta một chiếc khăn tắm và nói: “Con mau sửa soạn bản thân mình rồi
đi ra ngoài, chúng ta cần phải nói chuyện.”
Đường Diệp Thần nhìn mẹ mình xoay người đi ra ngoài, trong lòng anh ta
lo sợ lo lắng, vì sao mẹ lại nói chắc chắn như vậy? Có phải là bà ấy đã
biết gì không? Anh ta nhanh chóng sửa soạn lại, tắm nước lạnh, cả người
đều thanh tỉnh không ít.
Anh ta mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, Nhan Tư ngồi bên bàn tròn thủy
tinh, trước mặt bà đặt một xấp ảnh. Nhìn anh ta đi ra, bà vẫy tay bảo
anh ta ngồi xuống, Đường Diệp Thần nhìn bà, nói: “Mẹ, mẹ có biết gì
không?”
Nhan Tư đẩy ảnh qua: “Con xem đi.”
Đường Diệp Thần nhìn bà mẹ của mình mới cúi đầu nhìn dãy ảnh kia. Người
trong ảnh là người mà anh ta không thể quen thuộc hơn, là ảnh Tống Hân
Nghiên và Thẩm Duệ, trong ảnh bọn họ đang ôm hôn nhau ở dưới tầng căn
hộ, trong đầu anh ta bất ngờ căng thẳng, tiếng nổ “bùng” không dứt bên
tai.