Tống Hân Nghiên ném khăn lau tay vào trong thùng rác, cô nói: “Chẳng
trách người xưa có câu ‘Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền
xa vạn dặm’. Cô Phùng, lần trước cô cố ý nói chuyện Nghiệp Chi Phong
muốn đào tôi qua trước mặt đồng nghiệp của tôi, lúc đó có lẽ là đào sẵn
cái hố chờ tôi nhảy đi, tôi không thể không bội phục sự ăn ý của mấy
người.”
Phùng Trinh Trinh tắt vòi nước, cô nhìn Tống Hân Nghiên, nghiêm mặt nói: “Cô Tống, mặc kệ cô có tin hay không, hôm đó tôi chỉ lỡ lời, không hề
có bất cứ mưu tính gì với cô, ngay cả khi báo chí nói cô sao chép, sau
này tôi mới biết đó là tác phẩm do dì tôi thiết kế, có lẽ cô đã hiểu
nhầm dì tôi rồi, tôi chưa từng thấy gì ấy vì đào một nhân tài mà phải
tổn hao tâm kế như vậy, tôi nghĩ dì ấy chỉ muốn cô đến làm việc bên cạnh mà thôi.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên đã có suy nghĩ riêng, đương nhiên cô sẽ không tin những gì Phùng Trinh Trinh nói: “Vậy ý cô Phùng là, tôi nên cảm
động rơi nước mắt sao?”
Phùng Trinh Trinh nhìn bộ dáng đầy gai trên người Tống Hân Nghiên, cô
nói: “Cô Tống không cần phải dùng những lời sắc bén như vậy, thời gian
sẽ chứng minh tất cả.” Phùng Trinh Trinh lau khô tay rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Tống Hân Nghiên đứng ngẩn ngơ trong phòng vệ sinh, một lúc lâu sau mới
mở cửa đi ra. Vừa bước tới hành lang đã nhìn thấy Thẩm Duệ đang đi tới
trước mặt. Khoảnh khắc đó, cô hoảng hốt chỉ muốn bỏ chạy, nhưng chân lại giống như dính trên mặt đất không thể nhúc nhích được.
Lúc này mà chạy trốn thì chỉ chứng minh cô quá để tâm. Cô đứng đờ đẫn
tại chỗ, trơ mắt nhìn Thẩm Duệ bước tới, đúng là oan gia ngõ hẹp. Trái
tim cô căng thẳng như sắp rớt cả ra ngoài, ba bước, hai bước, một bước,
anh và cô sát vai nhau, nhưng bước chân anh vẫn không dừng lại.
Tống Hân Nghiên không hiểu rõ tâm trạng của mình lúc này, cô thất thần
bước đi về phía phòng ăn, vừa đi được một bước, cô nghe được giọng nói
lạnh lùng của Thẩm Duệ từ phía sau: “Người yêu mới?”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, xác định anh đang nói chuyện với mình, cô xoay người nhưng lại chỉ nhìn thấy gương mặt mỉa mai của anh: “Ánh mắt em
cũng chẳng ra làm sao cả, muốn tìm thì chí ít cũng phải tìm người nào có điều kiện tốt hơn tôi chứ, em thích anh ta ở điểm nào? Con người, tiền
tài, hay là kỹ năng trên giường?”
Gương mặt tươi cười của Tống Hân Nghiên bỗng chốc vụt tắt, cô ngơ ngác
nhìn anh, thì ra khi bọn họ trở mặt thành thù thì ngay cả tư cách làm
bạn cũng không còn. Cô cắn răng nói: “Chỗ nào anh ấy cũng tốt, đặc biệt
là kỹ năng giường chiếu, không thể chê được! Anh nghĩ mình có thể so
sánh được không?”
Dứt rời, cô xoay người rời đi.
Thẩm Duệ nhìn bóng lưng của cô, anh tức giận không kiềm chế được, đạp
một phát vào thùng rác bên cạnh, thùng rác vô tội bị anh đạp thành một
đống hỗn độn.
…
Ăn cơm xong, Liên Mặc đề nghị đưa Tống Hân Nghiên về nhà, cô lắc đầu từ
chối, ở cái giới thượng lưu này. Lần đầu tiên cô kết hôn còn không chen
vào được, lần thứ hai chỉ sợ là càng khó khăn hơn.
Nếu như có một này cô buông bỏ trái tim mình, cô sẽ tìm một người bình
thường, sống một cuộc sống bình thường, có tình yêu hay không cũng chẳng sao cả.
Liên Mặc cũng không cưỡng ép cô, đưa mắt nhìn theo cô lên taxi. Tống Hân Nghiên về tới nhà, cô kiểm tra lại hành lý và các loại giấy tờ tùy
thân, lúc chạm vào tấm thẻ đen trong ví, trái tim cô như thắt lại.
Nhớ tới những lời vừa nãy của anh, cô hận tới nghiến răng nghiến lợi, cô khép ví lại, ném vào trong balo, cô không muốn nghĩ thêm bất cứ chuyện
gì liên quan đến Thẩm Duệ nữa. Đêm nay, cô nằm trằn trọc đến gần sáng
mới chợp mắt.
Cô đã mơ một giấc mơ, cô thấy mình xuất hiện ở giáo đường, hình như là
lễ cưới của ai đó, cô đứng dưới đài mục sư, phía sau vang lên tiếng bước chân. Cô xoay đầu nhìn, cô thấy Phùng Trinh Trinh mặc một chiếc váy
cưới, khoác tay Thẩm Duệ đi về phía này.
Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt ngập tràn tình yêu. Trái tim cô đau
đớn, nước mắt lăn dài trên má, cô không muốn nhìn thấy anh lấy người
khác, cô muốn ngăn cản canh. Nhưng cô vừa bước lên phía trước thì đã bị
ông cụ Thẩm ngăn lại, Ông ấy lấy ra một tấm ảnh, vẻ mặt hung dữ nói:
“Tống Hân Nghiên, nếu cô dám làm gián đoạn buổi hôn lễ, tôi sẽ phát tán
những tấm hình này ra ngoài, tôi xem đến lúc đó có bao nhiêu người mắng
cô. Cái loại phụ nữ lăng loàn!”
Giấc mơ chuyển sang một cảnh khác, cô đang ở trên đường, đầu tóc rối
tung, quần áo rất bẩn, đi chân đất, bên cạnh có rất nhiều đang ném trứng thối, rau nát lên người cô: “Đánh cô ta, đánh đi, đánh chết cái thứ
không biết xấu hổ, Đồng Thành có một phần tử cặn bã như cô ta đúng là sỉ nhục, đuổi cô ta ra khỏi Đồng Thành!”
“Còn dám đăng ảnh giường chiếu, đúng là ti tiện, cô ta muốn dùng mấy tấm hình đó để trèo cao sao? Thứ thấp hèn!”
Toàn thân Tống Hân Nghiên đang run rẩy, cô không hề quen biết những
người này, nhưng tất cả bọn họ đều đánh cô cực kỳ hung ác, còn có mấy
đứa trẻ nhỏ ném đá lên người cô.
Cô bị đánh tới chảy cả máu đầu, không có nơi nào để trốn, ngã nhào trên đất.
Trước mắt cô bị máu tươi làm nhòe đi, cô mở mắt ra nhìn thấy một đôi
giày bóng loáng, cô nhìn lên phía trên theo đôi giày da thì trông thấy
gương mặt đẹp trai của Thẩm Duệ, cô vươn tay kéo anh, nhưng anh ngại
bẩn, lùi về phía sau một bước.
Cô nhìn bàn tay rơi vào khoảng không của mình, trái tim như rơi vào vực
thẳm, nước mắt cô rơi, nhưng thứ chảy ra không phải nước mắt mà là máu,
cô ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn đang mặc bộ lễ phục chú rể, anh ngồi xổm
xuống nhìn cô với vẻ mặt thương hại, giọng anh như đang an ủi: “Gương
mặt nhỏ nhắn này, đúng là khiến cho người ta đau lòng.”
Tống Hân Nghiên nhìn anh gần trong gang tấc: “Anh Tư, anh đưa em về nhà đi, em không muốn ở đây, xin anh đưa em về.”
“Anh Tư là tên cô muốn gọi thì gọi sao? Người đàn ông trong tấm ảnh là
ai? Cô bị anh ta chơi rất thoải mái có đúng không? Sao cô lại vô liêm sỉ như vậy? May mà tôi chưa cưới cô, không thì mặt mũi của tôi cũng bị cô
ném sạch.”
Trái tim Tống Hân Nghiên như thắt lại, người đàn ông trước mặt cô không
phải Thẩm Duệ mà cô biết, anh sẽ không đối xử với cô như vậy, cô nhào
qua ôm lấy chân anh, van xin nói: “Mọi chuyện không phải như anh nghĩ
đâu, em bị người ta cưỡng ép rất hung bạo. Bọn họ gài bẫy hãm hại em.”
“Cút ra, đừng chạm vào tôi, tôi ngại bẩn!” Thẩm Duệ không chút lưu tình
đạp lên ngực cô, cô bị anh đạp bay ra ngoài, giống như một con búp bê
vải rách bị ném trên đường cái, cô mở to mắt, nhìn chiếc xe tải lớn đang lao nhanh về phía mình.
“Đừng mà! Tống Hân Nghiên hét lớn một tiếng, cô bật dậy khỏi giường, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, cô
thở dốc. Cảnh tượng trong mơ quá mức chân thật, thật như đang báo trước
tương lai của cô, cô sẽ thân bại danh liệt bị đuổi ra khỏi Đồng Thành
như vậy, hoặc là hương tan ngọc nát.
Cô vươn tay tự ôm lấy mình, toàn thân không ngừng run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, chỉ còn sót lại sự tuyệt vọng vô tận.
…
Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần ly hôn, người vui vẻ nhất chính là
Tống Nhược Kỳ, nhưng nghe nói Đường Diệp Thần đã đưa cho Tống Hân Nghiên một số tiền lớn, còn có cả bất động sản, cô ta lại không vui nổi. Lúc
cô ta và Thẩm Duệ ly hôn, ngay cả một đứa con trai cũng không có. Dựa
vào cái gì mà Tống Hân Nghiên lại được nhiều tiền cấp dưỡng như vậy?
Trong lòng cô ta không vui, nhưng lại không dám thể hiện trước mặt Đường Diệp Thần. Sau khi hai người họ ly hôn, dường như Đường Diệp Thần cũng
quan tâm cô hơn trước, hai ngày nữa sẽ tới nhà họ Tống để thăm cô.
Mẹ cô đã hỏi cô mấy lần, khi nào Đường Diệp Thần mới cưới cô, nhìn bụng
cô mỗi ngày một lớn, đợi đến tháng thứ tư thì sẽ không giấu được nữa.