“Thế nào là không quan trọng, đó là công việc của em, chỉ có nắm bắt
được hạng mục này em mới có thể thăng chức.” Tống Hân Nghiên không đồng ý với những gì anh nói, không có công việc, cô lấy gì nuôi sống bản thân. Hơn nữa, cô còn muốn chứng minh thực lực của mình cho Đổng Nghi Tuyền
thấy.
Thẩm Duệ nghiến răng: “Em quan tâm công việc của mình đến như vậy sao?
Quan tâm đến nỗi bỏ mặc cả tính mạng của mình luôn hay sao?”
“Đương nhiên, con người ta khi còn sống đều phải làm việc. Hơn nữa, nếu
không làm việc thì làm sao nuôi được bản thân, anh mau nói cho em biết,
kết quả thế nào?” Cơ thể Tống Hân Nghiên vẫn còn rất yếu, mới nói xong
mấy câu cô đã bắt đầu thở hổn hển.
Thấy cô như vậy, Thẩm Duệ không nỡ để cô phải lo lắng, anh ngập ngừng
nói: “Vẫn chưa có kết quả, thiết kế của Bạc Mộ Niên vẫn chưa được trình
chiếu.”
“Sao lại vậy được? Em đã giao USB cho giám đốc Lý, ông ấy nhạy bén như
vậy, dù em không đi cũng không đến mức bỏ qua không kiểm duyệt chứ?”
Tống Hân Niên kinh ngạc nhìn anh, hôm qua cô còn giảng giải tổng thể
thiết kế cho tổng giám đốc Lý, ông ta lắng nghe rất nghiêm túc, nhớ được không ít, ứng phó cũng không thành vấn đề.
“Công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong trình chiếu thiết kế trước, thiết kế
của bọn họ giống em đến 80%, nếu như tập đoàn Bác Dực trình bày lại
thiết kế, ban giám khảo đã có ấn tượng ban đầu, sẽ cho rằng tập đoàn Bác Dực ăn cắp ý tưởng.” Thẩm Duệ thản nhiên giải thích.
Tống Hân Nghiên nghe ong cả tai, cô khó tin nhìn Thẩm Duệ, há hốc mồm,
hồi lâu sau mới quay về với giọng nói của mình: “Anh nói sao?”
“Ngày đó trong nhà trọ, anh đã thấy vài bản thiết kế của em vô cùng
giống với bản thiết kế của Công ty Nghiệp Chi Phong. Cho nên anh đã nói
với tập đoàn Bác Dực rất có thể thiết kế đã bị ăn cắp, trận thi đấu bị
hoãn lại.” Thẩm Duệ nhìn cô, anh tin cô sẽ không bao giờ sao chép ý
tưởng, như vậy chỉ có một khả năng, bản thiết kế của cô đã bị tiết lộ ra ngoài.
Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Sao có thể như vậy được, Công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong làm sao có thể giống em được?”
“Đúng vậy, em nhớ kỹ lại xem, em có từng cho người khác xem qua bản
thiết kế của mình hay chưa, hay có nói qua ý tưởng của em, anh nghi ngờ
bên trong Tập đoàn Bác Dực có nội gián.” Thẩm Duệ bình tĩnh phân tích.
Tống Hân Nghiên tập trung suy nghĩ: “Không hề, ngoại trừ tổng giám đốc
Lý, ngay cả thành viên cũng chưa từng thấy bản thiết kế, em cũng không
nói với ai về ý tưởng.”
“Em có nhớ là sáng hôm nay sau khi đến công ty mình đã ăn phải cái gì không?” Thẩm Duệ hỏi.
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Có, có uống một ly cà phê, bình thường em
không hay uống, nhưng sáng nay muốn lấy tinh thần nên đã dặn trợ lý mang lên một cốc cà phê.”
“Trong cà phê có thuốc, cho nên em mới bị tiêu chảy. Ừm, em đã bị người
khác hại rồi đó, suy nghĩ kỹ một chút, ai là người có khả năng phản bội
em nhất?” Thẩm Duệ quản lý rất nghiêm khắc, nhân viên trong công ty có
thể cạnh tranh công bằng và trung thực, nhưng nếu có người giở thủ đoạn
hãm hại người khác sẽ lập tức bị đuổi, vĩnh viễn không được thuê.
Tuy nhiên, không phải công ty nào cũng làm được chuyện này, để chiếm
được thế thượng phong, nhiều người bề ngoài thân thiện lại ngấm ngầm làm những việc bẩn thỉu, bôi nhọ câu chuyện để hãm hại người khác.
Tống Hân Nghiên cắn môi, Mộng Na đã rời đi, còn ai trong công ty có thể
nghĩ hộ cô? Cô vắt óc suy nghĩ, nhưng một cái đầu nghĩ không ra, thoạt
nhìn thì ai cũng thành thật, gương mặt đều thân thiện như nhau, lẽ nào
là Vân Vân? Cà phê là do cô ấy pha, nếu như theo lời của cô, vậy chẳng
phải là quá rõ ràng rồi sao?
Thẩm Duệ nhìn bộ dạng khó xử của cô, biết rõ cô có tấm lòng tốt bụng, ai cũng không muốn nghi ngờ, anh lắc đầu: “Em đừng suy nghĩ chuyện này
nữa, anh nói cho em biết là cần phải đề phòng những người bên cạnh, nhất là trợ lý của em.”
“Cô ấy rất tốt với em, cũng sẽ không hại em.” Tống Hân Nghiên nói nhỏ,
càng nói càng không che giấu được sự lo lắng. Cho cô uống thuốc tiêu
chảy, ngăn cản cô tham dự cuộc họp hội đồng, thiết kế của công ty Nghiệp Chi Phong giống của cô 80%, nếu tất cả đều là tình cờ, vậy chẳng phải
là quá trùng hợp rồi sao!
“Kẻ xấu để lại bốn chữ “Tôi muốn giết cô” sao? Ở nơi công sở đầy hiểm
nguy này ... có vô số những kẻ dùng thủ đoạn dơ bẩn để cạnh tranh, nếu
em cứ ngây thơ hồn nhiên như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị bán đứng để lấy tiền.” Trong lòng Thẩm Duệ rất tức giận, anh thực sự rất tò mò, làm sao mà cô có thể sống sót được ở nơi làm việc với chức vụ đó vậy?
Tống Hân Nghiên rũ mắt, lắp bắp hỏi: “Chẳng qua em cảm thấy không nên
nghi ngờ một người đối xử tốt với em như vậy, hơn nữa giữa em và cô ấy
không hề xảy ra xung đột, tại sao cô ấy lại muốn hại em?”
“Trên đời này, không nhất định là phải xảy ra mâu thuẫn mới có thể hại
người, cũng có thể là đố kỵ không cam tâm, hừm, trước đây em sống trong
thế giới của mình, không để cho bất kỳ ai đe dọa. Nhưng bây giờ thì
khác, Mộng Na đã vì em mà rời khỏi tập đoàn Bác Dực, em đã không còn là
Tống Hân Nghiên mờ nhạt trong mắt người khác, mà là đối thủ cạnh tranh
của bọn họ, bọn họ ngấm ngầm tính kế với em, cùng lắm muốn ép em rời
khỏi tập đoàn Bác Dực, bởi vì em đã uy hiếp đến địa vị của bọn họ, hiểu
chưa?” Thẩm Duệ nói một cách thuyết phục.
Tống Hân Nghiên gật đầu, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, đều nói nơi làm
việc giống như chiến trường, không dễ dàng gì mà sống sót, hôm nay, cô
rốt cuộc cũng hiểu được ngọn ngành. Có lẽ cô vẫn chưa thực sự trưởng
thành, cho nên mới không thể chấp nhận sự thật này, mọi người đều là
đồng nghiệp, tại sao lại không thể hòa thuận với nhau như bạn bè, cứ
phải tính toán tới lui?
Suốt buổi chiều, Tống Hân Nghiên cứ thấp thỏm, Thẩm Duệ không khuyên cô
nữa, có một số chuyện phải để cô tự mình hiểu ra, sau đó mới trưởng
thành được. Một lát sau, Thẩm Duệ mới trả lời điện thoại và trở về công
ty.
Tống Hân Nghiên nằm trên giường thở dài tuyệt vọng, buổi tối, cô nhận
được một tin nhắn, trên đó viết: “Chín giờ tối tại khách sạn Thịnh Thế
Hào Đình sẽ có một vở kịch rất đặc sắc, không được bỏ qua, có người mà
cô quan tâm nhất, nếu không đến cô sẽ hối hận cả đời.”