Đường Diệp Thần không chịu quay lại giường nằm, anh ta háo hức nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, ước gì cô sẽ xuất hiện trước mặt anh ta ngay
lập tức. Vài phút sau, Tống Hân Nghiên đẩy cửa bước vào với một bó hoa
hồng vàng.
Đường Diệp Thần nhìn thấy bông hồng vàng trong tay cô, trái tim lạnh đi
một nửa, anh ta chăm chú nhìn cô, anh ta đã liềucả mạng mình, vẫn không
thể có được sự tha thứ của cô sao? Tại sao trái tim cô lại tàn nhẫn như
vậy?
Nhan Tư nhìn thấy hoa hồng vàng trong tay cô, trong lòng run lên kịch
liệt, hoa hồng vàng, tượng trưng cho lời xin lỗi, con trai bà ta liều
mạng cứu cô, nhưng cô lại không biết tốt xấu như vậy! Bà ta quay đầu,
nhìn thấy vẻ mặt mất mát trên gương mặt tuấn tú của con trai mình. Bà ta đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Tống Hân Nghiên, không kiềm được
cơn giận, vươn tay tát cô một cái, “Tống Hân Nghiên, cô còn có lương tâm không?”
Tay cũng không dừng lại trên mặt Tống Hân Nghiên như mong muốn, bà ta
quay đầu lại nhìn chằm chằm đứa con trai của mình, nghiến răng nghiến
lợi nói: "Diệp Thần, buông tay mẹ ra, để mẹ dạy nó cách làm người."
“Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, để con và Hân Nghiên ở riêng một lát.” Đường
Diệp Thần không nhìn Nhan Tư, anh ta nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, bó
hoa hồng vàng của cô đã tượng trưng cho thiên ngôn vạn ngữ, nhưng anh ta không quan tâm.
Tống Hân Nghiên đã sẵn sàng chịu đựng cái tát của Nhan Tư, và khi cái
tát rơi xuống, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn và không cảm thấy tội lỗi
như vậy nữa.
“Mẹ không thèm quan tâm con nữa.” Nhan Tư giậm chân, hất tay anh ta ra rồi tức giận bước ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn lại Đường Diệp Thần và Tống Hân Nghiên, Tống Hân
Nghiên đang cầm bông hồng vàng cảm thấy khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn
Đường Diệp Thần, anh ta trông không tốt lắm, lại đang đeo một chiếc nẹp
cổ. Cô nhanh chóng đặt bông hồng vàng lên bàn, đi tới giúp anh ta, "Lên
giường nằm đi, anh cần nghỉ ngơi."
Đường Diệp Thần ngoan ngoãn nằm lại trên giường, không thèm hỏi cô tặng
hoa hồng vàng là có ý gì, anh ta lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp.
Thấy cô rời đi, anh ta nhanh chóng nắm lấy tay cô ôm chặt vào trong
ngực, "Em đừng đi, ở bên tôi một lát, được không?"
Cho dù Tống Hân Nghiên có trái tim sắt đá, cô cũng không thể từ chối yêu cầu của anh ta vào lúc này, cô muốn rút tay lại nhưng anh ta càng siết
chặt hơn. Cô không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống bên giường,
nhìn băng gạc đang hơi chảy máu trên trán anh ta, cô nói: "Anh thấy thế
nào? Vừa rồi mẹ nói anh bị chấn động não, có cảm thấy buồn nôn không? Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?"
Đường Diệp Thần lắc đầu, anh ta thấy cô bình an vô sự ngồi bên cạnh
mình, cuối cùng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì đã không làm tổn thương
đến cô, thật tốt! "Hân Nghiên, em có biết tôi nghĩ gì khi chiếc xe tải
đâm em không?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các
trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ
công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tống Hân Nghiên lắc đầu.
"Tôi nghĩ, nếu quay lại cái đêm chúng ta tân hôn, tôi sẽ ôm em và nói
với em rằng tất cả đã có tôi, mọi điều tồi tệ sẽ qua đi, và tôi sẽ yêu
em nhiều hơn trong tương lai, giúp em quên đi đoạn ký ức kia, sống hạnh
phúc bên tôi.” Đường Diệp Thần thật sự rất hối hận, nếu lúc đó anh ta
không rắc muối vào vết thương của cô, mà cùng cô để vết thương từ từ
lành lại, liệu hôm nay bọn họ có khác không?
Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sao có thể không nghe thấy sự ăn năn trong lời nói của Đường Diệp Thần, nhưng..."Diệp Thần, quên đi, làm người nên nhìn về phía trước, chúng ta không thể quay về quá khứ, cũng
không thể xoay chuyển kết cục."
“Không, chỉ cần em đồng ý, chúng ta có thể viết lại đoạn kết, chúng ta
sẽ ở bên nhau hạnh phúc, hứa với tôi, đừng rời xa tôi, được không?”
Đường Diệp Thần cầu xin, thật ra lúc va chạm, anh ta rất hi vọng rằng
anh ta sẽ chết., nếu vậy, có lẽ anh ta vẫn có thể sống mãi trong trái
tim cô.
Tống Hân Nghiên mở mắt ra thấy gương mặt đầy hi vọng của anh ta, cô bất
lực thở dài, "Anh chăm sóc vết thương của mình cho thật tốt, chúng ta sẽ nói chuyện khi anh khỏe lại."
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông quen thuộc, Tống Hân Nghiên giật mình,
quay đầu lại thì thấy bóng lưng quen thuộc qua ô cửa kính hẹp của cửa
phòng bệnh, cô sững sờ, không phải anh đã đi rồi, sao lại quay lại rồi?