Môi lưỡi quắn quýt, tiếng hôn dây dưa triền miên, ái tình ngập tràn, căn phòng rét lạnh dường như bị không khí thân mật ướt át của hai người
nuốt chửng. Âm thanh ám muội, những lời cầu hoan nóng bỏng của đôi giai
nhân đẩy lùi hơi lạnh, trả lại nơi đây không gian ấm áp như thuở đầu.
Tình yêu nồng nhiệt chưa bao giờ phai nhạt, chỉ là khúc mắc chưa thể vượt
qua tạm thời ngăn cách đôi ngả. Giờ khắc này cuối cùng cũng có cơ hội
nói cho đối phương biết đậm sâu thế nào, chân thành bao nhiêu... tất cả
tình ý đều muốn phơi bày ra hết cho nhau.
Dây dưa cả buổi trời,
giao hoan kết thúc, Trương Viễn Hoài nằm sấp lên người Từ Thụy Y, bốn bề nước ấm bao phủ, còn y chậm rãi xoa đầu hắn như vuốt lông mèo nhỏ, hắn
thoải mái đến mức muốn chết dí chỗ này luôn.
Đang hưởng thụ 'ân
sủng', bỗng nhiên hắn ngước đầu nhìn y với đôi mắt long lanh phấn khích: "Ngươi cùng ta đi đến Kinh Tiên được không?"
Từ Thụy Y vừa nghe nhắc đến Kinh Tiên liền cau mày: "Ngươi đến đó làm gì?"
Trương Viễn Hoài giấu nhẹm ý đồ bất chính của mình, chỉ dám nói một nửa: "Lĩnh giáo kiến thức y thuật của cao nhân."
Từ Thụy Y không đáp, chăm chú nhìn hắn như muốn đánh giá xem có bao nhiêu thành thật.
Trương Viễn Hoài dưới ánh mắt dò xét của y - nhột sương sương. Cũng may hắn là diễn giỏi, vẻ mặt xem như không lộ ra nét khả nghi. Hắn chân thành thủ
thỉ: "Ta muốn tìm hiểu bệnh tình của ngươi, nhìn sức khỏe của ngươi ngày một xấu đi ta thật sự rất đau lòng. Ngoài ra, ngươi đã ba năm rồi không trở về quê nhà, thực sự không nhớ sao?"
Từ Thụy Y dù đã nghe hết một màn tâm tình cảm động này, ngược lại không có biểu hiện kinh hỉ như trong tưởng tượng của hắn. Y chỉ trầm mặt suy tư, không biết nghĩ cái
gì mà có vẻ rất nghiêm túc. Trương Viễn Hoài chăm chú theo dõi nét mặt
y, còn nghĩ rằng sẽ bị từ chối thì lại nhận được lời đáp ứng của y.
"Cũng được."
Hắn lập tức ôm chầm y, vui vẻ cảm thán: "Tốt quá!"
Lúc này, nếu Đại Lợi có mặt đã hỏi "Bị chửi có gì mà nhớ?" rồi.
Sau đó ngày khởi hành, đúng là nó đã hỏi như vậy.
Trương Viễn Hoài phỉ nhổ, hùng hổ phản bác rất có lí lẽ: "Tuy y bị dân chúng
chửi rất thảm, nhưng dù gì Kinh Tiên cũng là nơi y được sinh ra, gắn bó
gần hai mươi năm trời, đâu phải nói bỏ liền không có chút vương vấn
được? Biết đâu sau khi về đó, tâm tình y trở nên tốt hơn thì sao?"
Hơ, cậu không nhớ Từ Thụy Y tuyệt tình thế nào hả? Mấy việc làm đó có cái nào giống biểu hiện của thương nhớ quê hương???
"Với kinh nghiệm của tui, tui cảm thấy cậu đang đi tìm chết." Mặc dù biết
nói ra câu này thế nào kí chủ cũng nổi điên nhưng nó vẫn muốn thành thật nêu cảm nghĩ.
Ờ, thì tại lúc nào kí chủ cũng đi tìm chết mà...
Quả nhiên Trương Viễn Hoài nghe xong liền kích động mắng: "Mẹ nó, mày mới vừa tìm chết đó!"
Con đường đến phương bắc không gặp quá nhiều trắc trở, chỉ là hơi xa, đối
với người bạc nhược như Từ Thụy Y không khỏi có chút quá sức. Đi tới địa phận Kinh Tiên, họ tạm trọ ở một khách điếm không mấy nhộn nhịp. Từ
Thụy Y nhìn khung cảnh thê lương quằn quại của dân chúng qua cửa sổ mà
căng thẳng đối diện với ánh mắt của Trương Viễn Hoài.
Trương
Viễn Hoài không nhận ra biểu cảm bất thường của y, thờ ơ bàn luận, mỉa
mai trắng trợn: "Dân chúng khốn khổ thế này, Tiêu Thuận thật sự đang làm rất tốt ha?"
Từ Thụy Y quan sát hắn, dường như sau khi đã xác
nhận xong chuyện gì đó, y thầm thở phào một hơi, lúc này mới chậm rãi
nêu ra phán đoán: "Có lẽ đối sách đang được thông qua."
Trương
Viễn Hoài đang khinh khỉnh tận hưởng bỗng nhiên nhìn y chằm chằm, đôi
mắt đào hoa toát lên nguy hiểm, giọng điệu sặc mùi giấm chua: "Ngươi rất hiểu hắn?"
Quả thực triều đình đang bận rộn điều chỉnh đối sách, hắn ỷ Từ Thụy Y chỉ ở trong phủ không rành thế sự mà rắp tâm làm xấu
hình tượng của Tiêu Thuận, không ngờ y chẳng những không thay đổi cách
nhìn nhận, ngược lại còn cho hắn mơ hồ trải nghiệm cảm giác trên đầu mọc sừng.
Từ Thụy Y đoan chính đáp: "Về phương diện khác không hẳn là hiểu, nhưng tác phong trị quốc thì rất rõ."
Trương Viễn Hoài: "(`□′)╯┴┴" Cmn ngươi thành thật như vậy làm gì?
"Ngươi sao vậy? Mới nãy còn tốt lắm mà?" Tự Thụy Y thấy vẻ mặt đanh lại một cục của hắn, ngây thơ hỏi.
Trương Viễn Hoài liếc y rồi quay phắt mặt, bày tỏ giận dỗi thiếu điều lật bàn biểu tình.
Không biết vì là nguyên bản tính cách không hiểu phong tình của Thượng Tích
hay bị ảnh hưởng của vu thuật mà y đầu đất hẳn ra, không biết dỗ hắn thì thôi đi, ngược lại còn chọc cho hắn nóng máu thêm. Từ Thụy Y nghiền
ngẫm, không biết nghĩ đến lĩnh vực trời đất gì mà bỗng nhiên thay đổi
thái độ, nghiêm túc chất vấn hắn: "Ngươi vẫn còn tâm tư bất chính đó?"
Trương Viễn Hoài: "..."
Đạ mú lại là cái câu trời đánh thánh đâm này, hắn đúng là có dã tâm, chưa
ngày nào vơi đi nên đừng có dùng chữ "còn" để hỏi nữa, được chưa? Giờ
hắn trả lời làm sao? Hắn không muốn nói dối y, mà nói thật thì y lại
giãy lên hờn dỗi.
Mẹ nó Tiêu Thuận đúng là cái đồ phá gia can nhà người ta mà!
Tiêu Thuận nằm không cũng trúng đạn: "..."
"Sao ngươi không trả lời?" Trước sự trầm mặt của hắn, Từ Thụy Y càng ra vẻ nghiêm trọng.
Trương Viễn Hoài tức anh ách, sâu sắc cảm thấy oan ức nhưng thiệt sự là y vốn
nói chẳng sai: "Ta không có, được chưa? Ngươi suốt ngày làm vẻ mặt đó là có ý gì? Ép cung phạm nhân à?"
"Không có thì tốt, với tính cách
của ngươi, để quốc gia đại sự vào tay ngươi thật sự không ổn." Vẻ mặt y
rất chi là nghiêm túc, thành ra chọc Trương Viễn Hoài càng điên hơn.
"Cmn anh kiếm chuyện em à?" Trương Viễn Hoài đập bàn.
"Anh? Không có mà?" Từ Thụy Y tỏ ra ngơ nghệch với cách xưng hô kì lạ của Trương Viễn Hoài, khuôn mặt hơi ngốc ra, phủ nhận.
Trương Viễn Hoài nghẹn họng, máu nóng đang sôi lại không bùng ra phát tiết được.
Hình ảnh ngốc nghếch này của y bỗng nhiên làm hắn nhớ đến Vương Nhật...
Mẹ kiếp, thế giới trước em hi sinh cho anh nhiều như thế, vậy mà giờ đây
anh lại dốc lòng cấm cản đại nghiệp của em. Em cmn phải làm sao với anh
đây? Đến khi nào anh mới chịu nghĩ cho em? Em thực sự không bằng lê dân
bách tính, hưng thịnh quốc gia?
Cơ nghiệp vào tay em thì sẽ bị hủy hoại hả? - Anh, tổn thương em rồi đó.
Trương Viễn Hoài thôi tranh cãi, trầm mặt nhìn ra cửa sổ không muốn bận tâm tới y nữa.
Vốn dĩ muốn dỗ cho anh vui, anh thì hay rồi, chỉ giỏi sát phong.
Đồ tồi, chẳng hiểu được lòng em...
Trương Viễn Hoài dỗi được một lút, thấy y vẫn bình thản thưởng trà gãy đàn mà
chỉ biết nuốt cục tức xuống bụng. Chủ động dẫn y đi dạo vài vòng.
Dù gì mục đích đến đây cũng là giúp y vui, giận sau cũng được.
Sau khi lên xe ngựa lượn vài vòng chán ồm cùng nhau, Trương Viễn Hoài nhìn
sự ảm đạm mịt mù của cả thành, cảm thấy chẳng có gì thú vị. Sợ y không
cao hứng, hắn bèn tham khảo ý kiến của y, một lòng quan tâm.
"Ngươi muốn thăm lại cố cung Kinh Tiên không?" Câu hỏi thật khiến người ta cảm lạnh.
Tự Thụy Y nghe nhắc đến chốn cũ mà chẳng có biểu hiện hoài mong gì, lạnh
nhạt: "Không cần, lần này chúng ta lẻn đến đây, đừng làm rầm rộ kinh
động đến người trong cung."
Không hiểu sao nghe xong câu này Trương Viễn Hoài lại có cảm giác hơi chua.
Đi chơi với chồng còn phải dè chừng mấy đứa ất ơ ở đâu ra? Quả nhiên mình nên tạo phản để khỏi ái ngại bố con thằng nào mà.