Bởi vì sợ Trương Viễn Hoài lo lắng, y cố gắng không giãy giụa hay tỏ ra
đau khổ, nhưng càng kìm nén, nỗi đau như nghiền nát lục phủ ngũ tạng,
vụn vỡ từ tận cốt tủy càng giày vò y nghẹt thở.
Trương Viễn Hoài nhìn cả người Từ Thụy Y đang không ngừng run rẩy, nghe tiếng nghiến
răng kìm nén để không bật ra tiếng hét khổ sở và đôi môi rướm máu mà xót xa. Hắn không nói lời thừa thải, dứt khoác ôm y vào lòng ngay dưới sàn
lạnh, vì biết y nóng nên quả quyết cởi nửa trên y phục mình. Hắn kề vai
gần miệng y, cố tỏ ra trấn tỉnh khuyến khích y cắn hắn.
'Phập' Ngay lập tức cơn đau từ vai truyền đến khiến hắn không nhịn được hít một hơi lạnh.
"Ưm- Không sao, không sao, ta không đau, ta rất mạnh." Hắn nhẹ giọng an ủi
y, nước mắt lách tách cứ thế đã thành một mảng ước đẫm trên lưng y.
Càng chứng kiến Vĩnh Thương khổ sở, hắn càng cảm thấy ân hận vô cùng. Rõ
ràng người mang đến mọi đau đớn của hiện tại cho y là Tiêu Quân, nhưng
bản thân hắn lại dằn vật không thôi.
Vì lí do gì chứ?
Có lẽ, hắn hận mình đến quá muộn...
Hơi thở Từ Thụy Y gấp gáp và nặng nề tựa như toàn bộ dưỡng khí đều bị rút
sạch, cơn co giật kể cả y cũng không thể kiểm soát khiến cơ thể run lên
bần bật, vòng tay y bất giác siết chặt, móng tay theo cuồng ý muốn khảm
thật sâu vào lưng Trương Viễn Hoài, muốn cào chóc da thịt hắn để thỏa sự điên dại của bản thân nhưng chống lại với suy nghĩ, y co quắp bàn tay
thành nắm đấm tự đâm chính mình, nước mắt y hòa vào máu trên vai Trương
Viễn Hoài, âm thanh nghẹn ngào thống khổ lấp đầy không gian tĩnh lặng.
Những lúc Từ Thụy Y đau đến ngất đi, rồi cũng vì đau mà tỉnh lại, trái tim
Trương Viễn Hoài như muốn nát tan thành ngàn mảnh. Hai cơ thể nóng lạnh
sít sao hòa vào nhau, hắn liên tục xoa đầu y, giọng nói ấm áp liên tục
vang lên bên tai y, cố gắng truyền cho y sự khích lệ: "Ta sẽ luôn ở bên
cạnh ngươi."
Cùng nhau chống chọi đến rạng đông, mãi đến lúc này
Từ Thụy Y mới xem như giữ được cái mạng. Bấy giờ, người không trụ được
là Trương Viễn Hoài, gần như ngay khi nghe được Từ Thụy Y bảo đảm bản
thân không sao, hắn liền kiệt sức ngất đi.
Từ Thụy Y dùng hết sức mình mới có thể đặt hắn an vị trên giường, cẩn thận đắp thật nhiều chăn cho hắn, xong xuôi, y ngồi đực ở đó ngắm hắn ngủ.
Có cơn gió
lớn phá tung cửa sổ, Từ Thụy Y chậm chạp đứng dậy đóng cửa. Khi trở về
thấy có lọn tóc khuất ngang mặt Trương Viễn Hoài, y dịu dàng vén tóc hắn qua một bên, bỗng nhiên mỉm cười tỏ tường, nước mắt chảy xuống chua
xót.
"Ngươi đã hi sinh vì ta quá nhiều."
Trương Viễn Hoài ngủ không ngon giấc, hắn mơ thấy ác mộng. Hắn thấy cơn đau trù ếm của
Vĩnh Thương ập lên người mình, hắn giãy giụa trong thống khổ, Vĩnh
Thương ngay bên cạnh cũng không thể giúp nỗi đau vơi đi chút nào. Cảm
giác tra tấn bào mòn từ sâu trong cốt tủy quá đỗi chân thật, khiến hắn
khi choàng tỉnh giấc, mắt đã lệ nhòa.
Trương Viễn Hoài hổ thẹn
với Từ Thụy Y, ngay khi thấy y nằm cạnh mình liền không ngần ngại lao
vào lòng y thút thít: "Ngươi không được một mình ở đây nữa, dọn đến tư
phòng của ta đi."
Chính viện nhiều người qua kẻ lại, người nhiều
chức vụ cũng đủ loại tính khí, khó tránh khỏi những lời ra tiếng vào
không hay ho. Tiêu Quân vì sợ Từ Thụy Y bị bọn họ nhân lúc mình không có mặt giở trò bắt nạt nên mới cho người xây Lạc Viện này ngay bên cạnh,
người phụ trách đều rõ ràng lí lịch, một khi có chuyện sẽ bị xử tử nên
Từ Thụy Y vẫn chưa biết mình bị mắng chửi thành loại gì trong vương phủ.
"Được rồi đừng làm nũng nữa, ta nghe ngươi." Từ Thụy Y tỏ ra
chán nản thở dài, có điều dáng vẻ cưng chiều trong ánh mắt đã bán đứng
y.