Ngày hôm sau Trương Viễn Hoài đến kiểm tra, Cố Thanh sống dở chết dở nằm một đống trên sàn, người hắn đầy vết máu, nhưng đúng như phỏng đoán,
hắn vẫn không hóa thành xác sống, ngược lại vì không muốn bị cắn, hắn đã giải phóng linh tuyền để trị cho cả ba mươi xác sống kia. Giờ đây, mọi
cử chỉ, bề ngoài và cách nói chuyện của họ đều giống người thường.
Trương Viễn Hoài cho người đưa họ đi kiểm tra toàn diện, sau đó lại phân đến
những nơi cần thiết. Còn Cố Thanh rơi vào tình thế muốn sống không được, chết *éo dám, hằng ngày được Trương Viễn Hoài tận tình vỗ béo để lấy
nước linh tuyền trị cho mấy trăm xác sống. Đồng thời, các thế lực có
năng lực khác nghe tin về khả năng đề kháng của linh tuyền đã bắt đầu
cho người tiếp xúc với Trương Viễn Hoài để bàn chuyện mau bán rồi.
Với tần suất này, sớm muộn gì xác sống cũng sẽ "tuyệt chủng" thôi.
Lúc này trong phòng làm việc, Trương Viễn Hoài cầm mẫu nước cưỡng chế lấy
được từ Cố Thanh lắc lắc, phiền muộn hỏi: "Không được thật sao?"
Lâm Đào là một thanh niên có vẻ ngoài nho nhã, trước mạt thế là con nhà
nòi, từ sớm đã tiếp xúc với kiến thức y học chuyên sâu, sau này thức
tỉnh thêm dị năng trị liệu, là một nhân tài quý giá. Cậu thấy Trương
Viễn Hoài thất vọng cũng tiếc nuối giải bày: "Em đã phân tích thành phần trong nước nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên tố chống hóa thi, hiện tại cơ
chế của nó vẫn còn là ẩn số. Về trường hợp của anh, cơ bản anh vẫn giữ
được ý thức và kiểm soát tốt bản năng khát máu nên loại nước này đối với anh là vô hiệu."
Hắn nghe hết một tràng chả đâu vô đâu của Lâm Đào mà nhức cái đầu nói: "Anh mày không hiểu gì cả."
Lâm Đào đẩy gọng kính, nghiêm túc đáp: "Em cũng không hiểu."
Trương Viễn Hoài: "..." Nó không hiểu nó đang nói cái gì kìa, có nên đánh nó không?
Lâm Đào tỏ vẻ nghiêm nghị, cam đoan nói: "Em sẽ tiếp tục nghiên cứu, chắc chắn có cách biến anh trở về người bình thường."
Chậc, không ngờ thằng nhóc này tình cảm phết.
Đại Lợi không hiểu: "Chẳng phải cậu rất thích năng lực phi thường hiện tại ư? Vậy sao còn muốn thành người bình thường làm gì?"
Trương Viễn Hoài đáp như thật: "Không hôn được."
Mặc dù hôn cách khẩu trang cũng khá là tình thú nhưng cảm giác hơi mất vệ sinh ha?
Đại Lợi: "Ê ba bớt nghĩ tào lao dùm, khẩu trang của người ta có cơ chế tự làm sạch nha!". ngôn tình hài
Nếu không thể tự vệ sinh thì đeo một cái khẩu trang chục năm cũng kinh tởm quá đi.
"Mày bàn cũng hăng quá." Trương Viễn Hoài chỉ là vơ đại một lí do, không ngờ Đại Lợi thật sự quan tâm, hắn không khỏi tỏ ra bất lực trước trình độ
nhiều chuyện của nó.
Thật ra ý nghĩ đó gần đây, chính là thời
điểm sau khi phát hiện có thể kháng và biến xác sống trở về con người
mới thực sự bành trướng trong tâm trí Trương Viễn Hoài. Trong thời bình, cần gì một người phi thường? Hắn muốn bên cạnh anh Vĩnh Thương một cách quang minh chính đại, muốn trong lễ đường và ảnh cưới của bọn họ đều
xuất hiện khuôn mặt hạnh phúc của đối phương.
Lâm Đào đi rồi, Trương Viễn Hoài nghĩ về tương lai mỗi lúc một xa vời.